CHƯƠNG 4 SỰ THẬT
Angela chậm chạp nhìn quanh. Đôi mắt cô, cứng rắn và khinh bỉ, nhìn khắp lượt những gương mặt đang đổ dồn về mình.
Cô nói:
‘ Các người là những kẻ ngu ngốc mù quáng-tất cả các người. Các người không biết rằng nếu tôi đã làm việc đó tôi sẽ tự thú! Tôi không bao giờ để Caroline chịu đựng những việc tôi đã làm. Không bao giờ! ‘
Poirot nói:
‘ Nhưng cô đã động vào chai bia. ‘
‘ Tôi? Bỏ gì đó vào chai bia ư? ‘
Poirot quay sang Meredith Blake.
Nghe này, monsieur. Trong bản tường thuật những gì đã xảy ra ở đây, ông miêu tả đã nghe những âm thanh trong căn phòng này, bên đưới giường ngủ của ông, vào buổi sáng ngày xảy ra tội ác. ‘
Blake gật đầu:
‘ Nhưng nó chỉ là một con mèo. ‘
‘ Làm sao ông biết đó là một con mèo? ‘
‘ Tôi - tôi không thể nhớ được. Nhưng nó là một con mèo. Tôi hoàn toàn chắc chắn đó là một con mèo. Cái cửa sổ bị mở ra chỉ đủ rộng cho một con mèo chui vào. ‘
‘ Nhưng nó không cố định ở vị trí đó, Khung trượt của cửa sổ di chuyển được một cách thoải mái. Nó có thể được đẩy lên và một người có thể chui vào. ‘
‘ Vâng, nhưng tôi biết đó là một con mèo. ‘
‘ Ông đã không thấy một con mèo nào phải không? ‘
Blake lúng túng và chầm chậm nói:
‘ Không, tôi đã không thấy nó - ‘ Ông ngừng nói, nhíu mày. ‘Và giờ thì tôi biết. ‘
‘ Tôi sẽ nói với ông tại sao ông biết ngay bây giờ. Trong khi chờ đợi tôi để vấn đề này lại cho ông. Ai đó có thể đến nhà vào sáng hôm đó, đi vào phòng thí nghiệm của ông, lấy đi thứ gì đó trên kệ và biến đi trước khi ông nhìn thấy. Giờ nếu người đó đến từ Alderbury thì không thể là Philip Blake, cũng không thể là Elsa Greer hay Amyas Crale hay Caroline Crale. Chúng ta biết rất rõ những gì cả bốn người này đãlàm. Ngoại trừ Angela Warren và cô Williams. Cô Williams đã ở đây-ông thật ra đã gặp cô ấy khi ông ra ngoài. Cô ấy nói với ông sau đó rằng cô đang tìm Angela. Angela đã đi tắm biển từ sớm nhưng cô Williams đã không thấy cô bé ngoài bãi biển, cũng không thấy bất cứ đâu trên những tảng đá. Cô bé có thể bơi qua từ bờ bên này một cách dễ dàng-sự thật là cô bé đã bơi muộn hơn vào buổi sáng đó khi cô tắm biển với Philip Blake. Tôi cho rằng cô bé đã bơi sang bên này, đi lên nhà, chui vào cửa sổ và lấy đi thứ gì đó trên kệ. ‘
Angela Warren: ‘ Tôi đã không làm những gì như vậy-không-thậm chí - ‘
‘ A! ‘ Poirot reo lên vui mừng. ‘ Cô đã nhớ ra. Có phải tôi đã bảo cô rằng để chơi một trò chơi hiểm độc với Amyas Crale cô đã lén bỏ một ít thứ mà cô gọi là 'đồ dành cho mèo'- đó là cách cô đã làm - ‘
Meredith Blake reo lên:
‘ Cây nữ lang! Đúng rồi. ‘
‘ chính xác. Đó là thứ đã làm ông chắc chắn trong đầu mình đó là một con mèo đã ở trong phòng. Mũi ông rất nhạy. Ông đã ngửi thấy không rõ lắm mùi không dễ chịu của cỏ nữ lang mà không biết, có lẽ, rằng ông đã làm thế- nhưng nó gợi lên trong tiềm thức của ông 'mèo'. Loài mèo yêu cỏ nữ lang và sẽ đi đến bất cứ đâu có nó. Cỏ nữ lang có vị đặc biệt khó chịu và đó là bản tường thuật của ông về nó vào ngày trước khi thực hiện trò đùa tinh quái cô Angela lên kế hoạch bỏ một chút vào bia của anh rể mình, mà cô biết ông ta luôn nốc cạn một hơi. ‘
Angela Warren thắc mắc nói: ‘ Có thật là ngày đó không? Tôi nhớ đã lấy nó một cách hoàn hảo. Vâng, và tôi nhớ đã lấy bia ra và Caroline đến và gần như bắt được tôi! Dĩ nhiên là tôi nhớ... Nhưng tôi chưa bao giờ kết nối nó với cái ngày đặc biệt đó. ‘
‘ Dĩ nhiên là không-bởi vì không có sự liên kết trong tâm trí cô. Hai sự kiện đó hoàn toàn không giống nhau đối với cô. Một là ngang hàng với những trò đùa hiểm độc khác-việc còn lại là một quả bom nổ của bi kịch đến không báo trước và thành công trong việc xua đi những sự cố nhỏ hơn trong tâm trí cô. Nhưng với tôi, tôi đã chú ý khi cô nói rằng: ‘ Tôi dã lén lấy, vân vân và vân vân... để bỏ vào đồ uống của Amyas ‘ Cô đã không nói thật ra cô đã làm như thế. ‘
‘ Không, bởi vì tôi không bao giờ làm. Caroline bước đến ngay lúc tôi đang vặn mở cái chai. Ồ! ‘ Đó là một tiếng kêu lên. ‘ Và Caroline nghĩ-chị ấy nghĩ đó là tôi -! ‘
Cô ngừng nói. Cô nhìn quanh. Cô trầm tĩnh nói với giọng điềm tĩnh như thường lệ: ‘ Tôi cho là tất cả mọi người đều nghĩ như thế. ‘
Cô ngừng lời và sau đó nói: ‘ Tôi không giết Amyas. Không như là kết quả của một trò đùa hiểm độc hay bằng bất cứ cách nào khác. Nếu tôi đã làm tôi sẽ không bao giờ giữ im lặng. ‘
Cô Williams nói gay gắt:
‘ Dĩ nhiên em sẽ không làm vậy, em yêu quý. ‘ Cô nhìn Hercule Poirot. ‘ Không ai ngoại trừ kẻ ngốc mới nghĩ như vậy. ‘
Hercule Poirot hiền hòa nói:
‘ Tôi không phải một tên ngốc và tôi không nghĩ vậy. Tôi biết khá rõ ai giết Amyas Crale. ‘
Ông ngưng bặt.
‘ Luôn có một sự nguy hiểm của việc chấp nhận những sự thật như đã được chứng minh mà thật ra phải như vậy.chúng ta hãy lấy tình huống ở Alderbury. Một tình huống rất xưa cũ. Hai người phụ nữ và một người đàn ông. Chúng ta cứ cho là Amyas Crale dự tính bỏ vợ để đến với người phụ nữ khác. Nhưng giờ tôi gợi ý với các bạn rằng ông ta chưa bao giờ có ý định làm bất cứ điều gì như thế.
Trước đây ông ta mê đắm phụ nữ. Họ ám ảnh ông ta khi họ cong ở trong mối quan hệ lâu dài nhưng họ sớm kết thúc. Những người phụ nữ mà ông ta yêu thường là người có sự từng trải nhất định-họ không mong đợi quá nhiều ở ông. Nhưng người phụ nữ lần này thì khác. Cô ta không, bạn thấy đó, là một phụ nữ một chút nào. Cô ta là một cô gái và trong ngôn từ của Caroline Crale, cô ta cực kì thật thà... Cô ta có thể cứng đầu và sành đờitrong lời nói nhưng trong tình yêu cô ta chỉ chú tâm vào một mục đích duy nhất một cách dễ sợ. Bởi chính cô có một sự say đắm sâu sắc và không kiềm chế được dành cho Amyas Crale, cô ta chô rằng ông ta cũng như vậy với cô. Cô không hề thắc mắc về sự say đắm suốt đời của họ. Cô thừa nhận mà không hỏi ông ta rằng ông có bỏ vợ hay không.
Nhưng các bạn sẽ hỏi tại sao Amyas Crale không làm cho cô ta tỉnh ngộ? Và câu trả lời của tôi là-bức tranh. Ông ta muốn hoàn thành bức tranh của mình.
Với một số người, điều đó nghe có vẻ khó tin-nhưng không phải đối với những ai biết về những nghệ sĩ. Và về nguyên tắc lời giải thích đó hoàn toàn chấp nhận được. Cuộc nói chuyện đó giữa Crale và Meredith Blake giờ thì dễ hiểu hơn. Crale ngượng ngùng-vỗ nhẹ vào lưng Blake, cam đoan với ông ấy mọi chuyện sẽ có kết quả tốt. Với Amyas Crale, các bạn thấy đó, mọi thứ thật đơn giản. Ông ta đang vẽ một bức tranh, hơi bị trở ngại bởi cái mà ông mô tả như là một cặp phụ nữ ghen tuông, kích động-nhưng cả hai người họ đều sẽ không được phép cản trở thứ mà đối với ông ta là quan trọng nhất trong đời.
Nếu ông nói với Elsa sự thật thì nó sẽ hoàn toàn vì bức tranh. Có lẽ trong cảm giác đầu tiên của của ông ấy dành cho cô ta ông đã nói về việc bỏ Caroline. Đàn ông thường nói những điều như thế khi họ đang yêu. Có lẽ ông ta chỉ để nó được thừa nhận. Để cô ấy nghĩ những gì cô ấy thích. Mọi thứ để giữ cô ta im lặng trong một hai ngày nữa.
Rồi sau đó-ông ta sẽ nói với cô sự thật-rằng những chuyện giữa họ đã kết thúc. Ông ta chưa bao giờ là một người đàn ông gặp rắc rối với sự ngần ngại.
Ông ta đã, tôi nghĩ, cố gắng lôi kéo Elsa bắt đầu. Ông cảnh báo cô ta tằng mình là loại người nào-nhưng cô ta bỏ qua lời cảnh báo. Cô lao theo số phận của mình. Và với một người đàn ông như Crale, phụ nữ là để trêu ghẹo. Nếu các bạn hỏi, ông ta sẽ nói một cách dễ dàng rằng Elsa qua trẻ- cô ta sẽ sớm chấm dứt thôi. Đó là cái cách mà tâm trí Amyas Crale suy nghĩ.
Vợ của ông ta thật ra là người duy nhất ông ta quan tâm hơn hết. Ông không lo lắng nhiều về bà ấy. Bà ấy sẽ chỉ chịu đựng vài ngày nữa thôi. Ông ta đã giân dữ với Elsa vì đã buộc miệng nói ra với Caroline nhưng ông vẫn suy nghĩ lạc quan điều đó sẽ 'ổn thôi'. Caroline sẽ tha thứ cho ông như bà ấy vẫn rất thường làm trước đây và Elsa-Elsa sẽ phải 'ngậm đắng nuốt cay'. Quá đơn giản là vấn đề của cuộc đời đối với một người như Amyas Crale.
‘ Nhưng tôi nghĩ rằng cái đêm cuối cùng đó ông ta trở nên thực sự lo lắng. Về Caroline, không phải Elsa. Có lẽ ông đã đến phòng bà và bà từ chối nói chuyện với ông. Bằng bất cứ giá nào, sau một đêm thao thức, ông đã nói chuyện riêng với bà sau bữa sáng và thốt ra sự thật. Ông đã say đắm Elsa nhưng tất cả đã kết thúc. Một khi ông hoàn thành bức tranh ông sẽ không bao giờ gặp lại cô ta nữa.
‘ Và để trả lời cho điều đó Caroline Crale đã gào lên đầy phẫn nộ: ‘ Anh và lũ đàn bà của anh! ‘ Cụm từ đó, các bạn thấy đo, đã đặt Elsa ngang hàng với những người phụ nữ khác-những người mà đã biến mất theo cách của họ. Và bà ấy căm phẫn nói thêm: ‘ Một ngày nào đó tôi sẽ giết anh ‘.
Bà ấy đã giận dữ, phẫn nộ bởi sự nhẫn tâm và sự độc ác ông ta dành cho cô gái. Khi Philip Blake thấy bà ấy ở tiền sảnh và nghe bà lẩm bẩm một mình, 'Điều đó quá độc ác! ' đó là bà ấy đang nghĩ về Elsa.
Đối với Crale, ông ta ra khỏi thư viện, bắt gặp Elsa với Philip Blake và cộc cằn ra lệnh cho cô ta xuống vườn ngồi làm mẫu. Ddieuf mà ông ta không biết đó là Elsa Greer đang ngồi bên ngoài cửa sổ thư viện và đã tình cờ nghe được mọi chuyện. Và bản tường thuật cô ta cung cấp sau này về cuộc nói chuyện đó là bản không đúng sự thật. Nên nhớ chỉ có mỗi lời nói của cô ta về việc đó.
Hãy tưởng tượng cú sốc của nó đối với cô ta khi nghe sự thật, những lời được nói ra một cách tàn nhẫn!
Meredith Blake đã nói với chúng ta rằng Vào buổi chiều hôm trước, khi ông ta chờ Caroline rời khỏi phòng này, ông đang đứng ở cửa ra vào và quay lưng vào phòng. Ông đang nói chuyện với Elsa Greer. Điều đó có nghĩa là cô ta đang đối mặt với ông ấy và rằng cô ta có thể thấy chính xác những gì Caroline đang làm qua vai ông-và rằng cô ta là người duy nhất thấy việc đó.
Cô ta thấyCaroline lấy chất độc. Cô ta không nói gì, nhưng cô ta nhớ tới nó khi cô ngồi ngoài cửa sổ thư viện.
Khi Amyas Crale bước ra cô ta xin phép được có cái áo chui đầu và đi thẳng tới phòng Caroline Crale để tìm chất độc đó. Phụ nữ biết nơi mà phụ nữ khác giấu đồ đạc.cô ta tìm thấy nó và cẩn thận không để lau dấu vân tay của mình, cô bơm chất lỏng vào ruột một cây bút máy.
Sau đó cô đi xuống lần nữa tới vườn Battery với Crale. Và lúc này đây, không nghi ngờ gì nữa, cô ta đã rót cho ông một ít bia và ông nốc cạn nó như cái cách thường làm.
Trong thời gian đó, Caroline Crale cực kì lo lắng. Khi bà thấy Elsa lên nhà (lần này thật sự đi tìm cái áo chui đầu) Caroline đi nhanh xuống vườn Battery và nói chuyện với chồng mình. Những gì ông ta đang làm thật đáng xấu hổ! Bà ấy sẽ không chịu đựng việc này! Nó là sự độc ác không thể tin được và bất công với cô gái! Amyas cáu bẳn vì đang bị làm gián đoạn, nói: 'Tất cả chuyện này đã được sắp xếp rồi-anh sẽ cho cô ta cuốn gói. Anh hứa với em đấy. '
Và rồi họ nghe thấy tiếng bước chân của bộ đôi Blake và Caroline bước ra, khẽ ngượng ngùng, thì thầm điều gì đó về Angela và trường học, có quá nhiều việc phải làm, với một sự liên tưởng tự nhiên của ý kiến hai ngườ đàn ông đánh giá cuộc nói chuyện mà họ vô tình nghe được này liên quan tới Angela và 'Tôi sẽ cho cô ta cuốn gói' trở thành 'Tôi sẽ đóng gói hành lý cho con bé'.
Và elsa, với áo chui đầu trên tay, bước xuống con đường mòn, điềm tĩnh và mỉm cười rồi tiếp tục nggoif làm mẫu một lần nữa.
Không nghi ngờ gì nữa, cô ta đã tính đến việc Carolinesẽ bị nghi ngờ và chai Coniine sẽ được tìm thấy trong phòng bà ấy. Nhưng Caroline giờ đây đã hoàn toàn nằm trong tay cô ả. Bà ấy đembia xuống và rót nó ra cho chồng mình.
Amyas nốc cạn nó, nhăn mặt và nói: ‘ Mọi thứ hôm nay có vị thật kinh tởm. ‘
Và không thấy nhận xét đó quan trọng như thế nào sao? Mọi thứ có vị thật kinh tởm? Vậy thì có một thứ gì đó khác nữa trước cốc bia đó mà có vị khó chịu và cái vị đó vẫn còn trong miệng ông ta. Và mọt điểm khác nữa, Philip Blake nói rằng Crale hơi loạng choạng và tự hỏi 'anh ấy đang say rượu ư'. Nhưng cái sự hơi loạng choạng đó là dấu hiệu đầu tiên của chất Coniine đang phát tác và điều đó có nghĩa là ông ta đã uống phải nó một lúc trước khi Caroline mang cho ông chai bia ướp lạnh.
Và thế là Elsa Greer ngồi trên bức tường màu xám, tạo dáng, từ đó cô ta phải giữ cho ông ta không bị nghi ngờ chô đến khi quá muộn, cô ta đã trò chuyện với Amyas Crale vui vẻ, tự nhiên. Lúc này cô ta thấy Meredith ngồi trên băng ghế ở phía trên và vẫy tay với ông ta rroif diễn vai diễn của mình thậm chí còn hoàn hảo hơn.
Và Amyas Crale, một người đàn ông ghét bệnh tật và từ chối chấp nhận nó, vẫn vẽ một cách ngoan cường cho đến khi tứ chi yếu đi, giọng nói khản đặc và ông ta nằm sõng soài ra đó, trên băng ghế, bất lực nhưng tâm trí còn minh mẫn.
Chuông vang lên từ nhà và Meredith rời khỏi chiếc ghế băng để đi xuống vườn Battery. Tôi nghĩ khoảnh khắc ngắn ngủi đó Elsa đã rời khỏi chỗ của mình và chạy ngay qua chiếc bàn và nhỏ vài giọt chất độc cuối cùng vào trong ly bia vô hại kia. (Cô ta đã tống khứ ống mực của cây bút trên con đường mòn dẫn lên nhà-nghiền nó nát vụn) Rồi cô ta gặp Meredith ở cửa ra vào.
Có một ánh sáng chói ở đó, đến từ ngoài bóng râm. Meredith không thấy rõ ràng-chỉ thấy bạn của ông nằm sóng soài trong tư thế quen thuộc và thấy đôi mắt ông ta quay lại từ bức tranh mà Meredith miêu tả như là một cái nhìn trừng trừng hiểm ác.
Amyas đã biết hay đoán được bao nhiêu? Đầu óc tỉnh táo của ông ấy đã biết được gì, chúng ta không thể nói được nhưng tay và mắt ông thì trung thực.
Hercule Poirot ra dấu hướng về bức tranh trên tường.
Tôi nên biết khi lần đầu nhìn thấy bức tranh đó. Vì nó là một bức tranh rất đáng chú ý. Nó là bức tranh về một nữ sát nhân được vẽ bởi nạn nhân của cô ta-nó là bức tranh của cô gái đang nhìn người yêu của mình chết...