← Quay lại trang sách

Về tới đích.

Eddie tỉnh dậy với một tách trà.

Đó chính là một phần của thói quen nơi con đường tàu lượn xưa cũ nào đó ở công viên giải trí - một tách trà lớn được làm bằng gỗ xi màu tối, một chỗ ngồi lót nệm và cái cửa có bản lề bằng thép. Cánh tay và đôi chân của Eddie loạng choạng. Bầu trời tiếp tục đổi màu sắc từ nâu da giày thành đỏ đậm.

Bản năng của ông là với lấy cái ba toong. Cái ba toong mà ông đã giữ nó bên giường từ một vài năm qua, vì có nhiều buổi sáng khi không có nó ông không còn sức để đứng dậy được nữa. Điều này gây rắc rối cho Eddie, vì ông đứng không vững nên ông thường ấn mạnh vào vai những người đàn ông khi ông chào họ.

Nhưng bây giờ không có ba toong, vì vậy Eddie thở ra và gắng sức tự đứng lên. Thật ngạc nhiên là lưng của ông không bị đau. Chân của ông không rung. Ông nhổm người mạnh hơn và dễ dàng tự nhấc người lên bên tách trà, lúng túng hạ người xuống, ba suy nghĩ thoáng nảy sinh làm cho ông phải chú ý.

Thứ nhất, ông cảm thấy thật kỳ diệu.

Thứ hai, ông hoàn toàn cô đơn.

Thứ ba, ông vẫn còn ở Ruby Pier.

Nhưng bây giờ là một Ruby Pier khác biệt. Có những lều vải bạt và những khu cỏ bỏ hoang, và không có bao nhiêu vật cản trở nên ông có thể thấy được con đê chắn sóng phủ rêu ở ngoài biển. Những màu sắc nổi trội là màu đỏ của trạm chữa cháy và màu trắng của kem - không có vịt trời hoặc phao hiệu - và mỗi đường tàu lượn có riêng một phòng bán vé bằng gỗ. Tách trà làm ông tỉnh dậy là một phần của nơi hấp dẫn thủa xưa được gọi là Spin-O-Rama. Bảng hiệu của nó bằng ván ép, cũng như những bảng hiệu treo dưới thấp khác đung đưa ở trước các cửa hàng chạy dọc theo con đường đi dạo:

Xì gà El Tiempo! Bây giờ, là thời gian hút thuốc!

Món sôđơ[1], 10 xu!

Đi Whipper - Cảm giác của thời đại!

Eddie cố nhắm mắt làm ngơ. Đây là Ruby Pier thời thơ ấu của ông, cách đây khoảng 75 năm, chỉ có điều là mọi thứ đều mới lạ, các bụi cây còn tươi tắn. Còn có cả đường tàu lượn Loop-the-Loop - đã hư hỏng cách nay hàng thập niên - và ở kia là các nhà tắm công cộng và hồ bơi chứa nước biển đã được san bằng vào thập niên 1950. Ở đàng kia nữa, nhô lên bầu trời là vòng quay Ferris thuở xưa - được sơn trắng - và ở phía đối diện là những đường phố của hàng xóm ngày xưa của ông, có những nóc nhà của những căn hộ bằng gạch chen chúc nhau với những dây phơi quần áo máng trên các cửa sổ.

Eddie cố la lớn, nhưng giọng của ông chỉ là làn hơi kêu the thé. Ông nói to, “Này!” nhưng cổ họng của ông chẳng phát ra được tiếng nào.

Ông quờ quạng tay chân. Ngoài việc ông không phát ra tiếng nói, ông còn cảm thấy rất lạ thường. Ông đi một vòng. Ông nhảy lên. Không đau. Trong mười năm trở lại đây, ông đã không còn nhớ nó ra sao khi ông đi bộ mà không phải nhăn mặt hoặc ngồi mà không phải cố chống đỡ để tìm sự dễ chịu cho vùng lưng dưới. Bề ngoài ông trông giống như vậy vào buổi sáng hôm đó: Một người đàn ông to béo có tuổi với bộ ngực vạm vỡ, đội mũ lưỡi trai, mặc quần soọc và áo bảo trì màu nâu. Nhưng ông mềm dẻo. Thực ra quá mềm dẻo, ông có thể chạm vào phía sau các mắt cá chân của mình và giơ chân lên tới bụng. Ông khám phá ra thân xác của mình giống như một đứa bé, bị mê hoặc bởi các cơ chế mới, giống như một người cao su được kéo giãn ra và co lại dễ dàng.

Rồi sau đó ông chạy.

Ha ha! Chạy! Thực sự hơn 60 năm Eddie đã không chạy, không phải từ khi chiến tranh, nhưng bây giờ ông đang chạy, bắt đầu với một vài bước nhẹ nhàng, rồi nhanh hơn thành dáng dấp thuần thục, càng lúc càng nhanh, giống như một cậu bé đang chạy trong thời trai trẻ của ông. Ông chạy dọc theo lối đi lót ván bên bãi biển, qua gian hàng bán mồi câu cá và dụng cụ đi câu (năm xu) và quầy thuê đồ tắm (ba xu) dành cho những người bơi. Ông chạy qua đường tàu lượn lao dốc The Dipsy Doodle. Ông chạy dọc theo nơi dạo chơi ở Ruby Pier, dưới những tòa nhà tráng lệ xây theo kiểu Ma-rốc, với những đường xoắn ốc, những tòa tháp và các mái hình củ hành. Ông chạy qua vòng xoay Parisian Carousel có những con ngựa bằng gỗ, gương thủy tinh và đàn organ Wurlitzer còn mới và bóng loáng. Chỉ một giờ sau, dường như ông đã cạo sạch gỉ sét khỏi những bộ phận ở trong xưởng của ông.

Ông chạy xuống trung tâm của khu giải trí, nơi có những người đoán trọng lượng, những thầy bói và những vũ công du mục đã một thời sinh hoạt ở đây. Ông hạ thấp cằm và giơ các cánh tay ra, giống như máy bay lượn, và cứ một vài bước ông lại nhảy lên, như kiểu trẻ con làm, ông đang hy vọng động tác chạy sẽ biến thành bay. Dường như có thể làm cho mọi người xem phải buồn cười khi nhìn thấy nhân viên bảo trì có mái tóc bạc này, chỉ một mình, làm giống như một chiếc máy bay. Nhưng cậu bé đang chạy ấy luôn có ở trong mỗi con người, dù ông có già đến mấy.

♣ ♣ ♣

Và rồi Eddie thôi chạy. Ông nghe thấy tiếng gì đó. Một giọng nói lanh lảnh, như thể phát ra từ một cái loa.

“Thưa quí ông quí bà, còn ông ta thì sao? Quí vị đã bao giờ thấy một cảnh hãi hùng như vậy chưa?...”

Eddie đang đứng bên phòng vé trống không ở đàng trước một rạp hát lớn. Bảng hiệu ở trên ghi

Đây là những công dân kì dị nhất trên thế giới.

Buổi biểu diễn giúp vui của Ruby Pier!

Làn khói linh thiêng! Hãy đến xem họ béo phị hay họ gầy nhom!

Hãy đến xem một người man rợ!

Buổi biểu diễn giúp vui. Một rạp hát kỳ dị. Phòng quảng cáo rùm beng. Eddie nhắc cho họ nhớ lại là nhà hát này đã bị đóng cửa cách đây ít nhất 50 năm, vào khoảng thời gian truyền hình trở nên phổ biến và người ta không cần xem những buổi biểu diễn giúp vui để kích thích óc tưởng tượng của họ.

“Hãy coi như người man rợ này được sinh ra thành một người tật nguyền kì dị nhất...”

Eddie nhìn kỹ lối vào. Ông đã tình cờ gặp một người kỳ dị nào đó ở đây. Đó là cô Jolly Jane, người cân nặng hơn 500 pao và phải cần hai người đàn ông mới đẩy được cô ta lên cầu thang. Còn có hai chị em sinh đôi dính vào nhau, họ có chung một xương sống và biết chơi đàn. Những người đàn ông nuốt kiếm, phụ nữ có râu và hai anh em người Ấn có làn da mềm dẻo như cao su có thể kéo giãn ra và ngâm vào dầu cho tới khi các ngón trở thành chùm treo lủng lẳng trên tay.

Eddie khi còn là một đứa trẻ đã cảm thấy thương hại cho các vai của buổi diễn giúp vui ấy. Họ bị buộc phải ngồi vào trong các quầy hoặc trên sân khấu nhỏ, đôi khi phải nhốt sau chấn song và các ông bầu khi đi ngang qua họ đều liếc mắt đểu cáng và chỉ trỏ. Một người mời chào khách quảng cáo rùm beng về người kì dị và đây là lời quảng cáo mà Eddie nghe được.

“Chỉ một sự nghiệt ngã của số phận có thể khiến cho một người phải ở vào một tình trạng tội nghiệp đến thế! Từ một xó xỉnh xa xôi nhất của thế giới, chúng tôi đã mang người ấy về để bạn xem...”

Eddie đi vào hội trường tối đen. Giọng nói càng lúc càng to.

“Linh hồn bi thảm này đã phải gánh chịu sự bóp méo của tạo hóa...”

Giọng nói phát ra từ phía bên kia sân khấu.

“Chỉ ở đây, tại World’s Most Curious Citizens bạn mới có thể tới gần con người này...”

Eddie vén bức màn sang một bên.

“Làm cho đôi mắt bạn no say với những thứ kì dị nhất.”

Giọng nói của người mời chào khách tan biến. Và Eddie bước lùi lại với vẻ hoài nghi.

Ở đó, một người đàn ông trung niên với đôi vai hẹp, khom khom, cởi trần đang ngồi một mình trên sân khấu. Bụng anh ta thụng xuống trên dây lưng. Mái tóc của anh ta húi cua. Anh ta có đôi môi mỏng, khuôn mặt dài và u sầu. Eddie từ lâu đã quên mất anh ta vì điều ấy không phải là nét đặc trưng để phân biệt.

Da của anh ta màu xanh.

Anh ta nói, “Chào Edward, tôi đang chờ ông”.