Người thứ nhất Eddie gặp trên thiên đường.
Từ từ đứng lên khỏi ghế, người đàn ông da xanh nói, “Đừng sợ... Đừng sợ...”.
Giọng của anh ta dịu dàng, nhưng Eddie chỉ nhìn chăm chú. Ông rõ ràng đã quen biết người đàn ông này. Tại sao bây giờ ông lại gặp anh ta? Anh ấy giống như một trong những khuôn mặt hiện ra trong những giấc mơ mà sáng hôm sau người ta có thể nói, “Anh sẽ chẳng bao giờ đoán ra được tôi mơ thấy ai đêm qua”.
“Thân thể ông cảm thấy như thân thể của một đứa trẻ, đúng không?”
Eddie gật đầu.
“Ông còn là một đứa trẻ khi ông quen biết tôi, đó là lý do tại sao tôi nói như vậy. Ông bắt đầu với những cảm xúc tương tự như ông đã có”.
Eddie nghĩ, Bắt đầu cái gì?
Người đàn ông da xanh nâng cằm ông lên. Da của anh ta có sắc màu kì cục, màu của cây việt quất xám. Các ngón tay của anh ta nhăn nheo. Anh ta đi ra ngoài. Eddie theo sau. Cầu tàu vắng lặng. Bãi biển không người. Có phải cả hành tinh đều trống vắng?
Người đàn ông da xanh nói, “Kể cho tôi chuyện gì đó đi”. Anh ta chỉ vào đoạn tàu lượn bằng gỗ có hai mái nhô lên ở đàng xa. Đoàn tàu lượn Whipper. Nó được xây dựng vào thập niên 1920, trước đây có các bánh xe tạo nhiều ma sát, nên các toa tàu không thể lăn bánh quá nhanh - trừ khi anh muốn chúng phóng ra khỏi đường ray. “Đoàn tàu lượn Whipper. Có phải nó vẫn là “tàu lượn nhanh nhất trên thế gian không?”
Eddie để ý một thứ đã cũ có tiếng kêu loảng xoảng mà nó đã hư hỏng cách nay nhiều năm. Ông lắc đầu không nhớ nó là cái gì.
Người da xanh nói, “Chà, tôi đã tưởng tượng quá nhiều. Sự vật ở đây chẳng có gì thay đổi”.
Eddie nghĩ, ở đây?
Người da xanh mỉm cười như thể anh ta đã nghe thấy câu hỏi ấy. Anh ta chạm vào vai Eddie và Eddie cảm thấy bốc lên hơi ấm không giống như bất cứ thứ gì ông đã cảm thấy trước đây. Những ý nghĩ của ông trở nên quay cuồng, như những câu sau.
Làm sao tôi chết?
Người đàn ông da xanh nói, “Một tai nạn”.
Tôi đã chết bao lâu?
“Một phút. Một giờ. Một ngàn năm”.
Tôi ở đâu?
Người đàn ông da xanh mím môi, rồi lặp lại câu hỏi ấy có vẻ suy tư. “Ông ở đâu?” Anh ta quay lại và giơ hai cánh tay lên. Thình lình, những đoạn tàu lượn tại Ruby Pier ngày xưa tròng trành sống lại. Vòng đu quay Ferris quay tròn, những toa tàu Dodgem va vào nhau, đoàn tàu lượn Whipper kêu lách cách leo dốc và những con ngựa gỗ Parian Carousel nhấp nhô những gọng đồng của chúng theo tiếng nhạc hân hoan của đàn organ Wurltizer. Biển ở phía trước chúng. Bầu trời ngả sang màu chanh.
Người đàn ông da xanh hỏi, “Ông nghĩ ở đâu chứ? Ở Thiên Đường”.
♣ ♣ ♣
Không! Eddie lắc đầu dữ dội. KHÔNG! Người đàn ông da xanh dường như lấy làm thích thú.
Anh ta nói, “Không à? Không thể là thiên đường à? Tại sao? Có phải vì đây là nơi ông lớn lên chăng?”
Eddie nói rất to từ Phải.
Người đàn ông da xanh gật đầu, “A, đúng. Người ta hay xem thường nơi họ đã được sinh ra. Nhưng thiên đường có thể tìm thấy ở những xó xỉnh hầu như không chắc có thực. Và chính thiên đường có nhiều bậc. Đối với tôi đây là bậc thứ hai. Còn đối với ông là bậc thứ nhất”.
Anh ta dẫn Eddie xuyên qua công viên, qua các cửa tiệm bán thuốc xì gà và các quầy bán xúc xích và “những chỗ tiếp giáp các căn hộ”, nơi những đứa trẻ con làm mất những đồng tiền cắc của chúng.
Eddie nghĩ Thiên đường? Thật là buồn cười. Ông đã trải qua gần hết cuộc đời trưởng thành của mình để cố thoát khỏi Ruby Pier. Nó là một công viên giải trí, chỉ có thế thôi, một nơi để hò hét, để dầm nước và để đổi đô la lấy những con búp bê mũm mĩm có túm tóc quăn trên đầu. Cái ý nghĩ đây là một nơi yên nghỉ hạnh phúc thì đó không phải là điều ông có thể hình dung ra.
Ông cố nói một lần nữa và lần này ông nghe thấy tiếng lẩm bẩm từ lồng ngực của mình. Người đàn ông da xanh quay lại.
“Giọng của ông sẽ trở lại với ông. Tất cả chúng ta đều phải trải qua một giai đoạn tương tự như vậy. Ông không thể nói được khi ông mới đến đây lần đầu”.
Ông mỉm cười. “Nó giúp ta nghe được nhiều”.
♣ ♣ ♣
Người đàn ông da xanh đột nhiên nói, “Có năm người ông sẽ gặp ở thiên đường. Mỗi người trong chúng tôi đều có mặt trong cuộc đời của ông vì một lý do nào đó. Ông không thể biết được lý do ấy ngay vì đó là cái chỉ dành riêng cho thiên đường. Để hiểu được cuộc đời của ông ở chốn trần gian”.
Eddie tỏ ra có vẻ lúng túng.
“Người ta nghĩ về thiên đường như một khu vườn cực lạc, nơi họ có thể bay lơ lửng trên mây và rong ruổi trên những dòng sông và các dẫy núi. Nhưng cảnh trí có đẹp đẽ đến đâu nếu mà thiếu niềm an ủi thì cũng chỉ là vô nghĩa mà thôi.
Đây là món quà cao quí nhất mà Thượng đế có thể ban tặng cho ông: Hiểu được những gì đã xảy ra trong cuộc đời của mình. Được giải thích rõ ràng. Đó chính là sự yên bình mà người ta luôn tìm kiếm.
Eddie ho, cố gắng lấy lại giọng nói của mình. Ông đã chán phải im lặng mãi.
“Tôi là người đầu tiên của ông. Khi tôi chết, cuộc đời của tôi được năm người khác làm cho sáng tỏ, và tôi đã đến đây để chờ ông, để đứng vào hàng của ông, để kể cho ông nghe về câu chuyện của tôi mà nó sẽ trở thành một phần của câu chuyện của ông. Ngoài ra, sẽ còn có những người khác đến với ông. Một số người ông đã biết, một số người ông không biết. Nhưng tất cả họ đều đã đi ngang qua cái lối đi mà ông đã đi trước khi chết. Và cuộc đời họ đã thay đổi mãi mãi”.
Eddie cố hết sức mình để tạo một âm thanh bật khỏi lồng ngực.
Cuối cùng ông ú ớ, “Cái gì...”
Giọng của ông dường như đang xuyên qua một lớp vỏ bọc, giống như một chú gà con đang đục thủng cái vỏ trứng để chui ra.
“Cái gì... chết...”
Người đàn ông da xanh kiên nhẫn chờ đợi.
“Cái gì... giết chết... anh?”
Người đàn ông da xanh hơi tỏ vẻ ngạc nhiên. Anh ta mỉm cười với Eddie.
Anh ta nói, “Ông đã nói được rồi đó”.
Hôm nay là sinh nhật của Eddie
Cậu bé đã bảy tuổi và món quà sinh nhật của cậu là một quả bóng chày mới. Cậu nắm chặt vào trong lòng bàn tay và cảm thấy sức mạnh bốc lên các cánh tay của mình. Cậu tưởng tượng mình là một trong những anh hùng trên các tờ bìa của người sưu tầm Tay Cừ Khôi, có thể là Walter Johnson, một cầu thủ ném bóng giỏi.
Joe, anh của cậu nói, “Này, ném nó đi”.
Hai người chạy dọc theo con đường, qua quầy trò chơi, nơi nếu bạn làm đổ được ba cái chai màu xanh lục, bạn sẽ thắng được một quả dừa và một cái mũ rơm.
Joe bảo, “Eddie lại đây. Cùng chơi nhé”.
Eddie dừng lại và tưởng tượng mình ở trong một sân vận động. Cậu ném banh. Anh của cậu kéo khuỷu tay cậu và cúi xuống nhanh để tránh.
Joe hét lên, “Mạnh quá!”
Eddie gào lên “Bóng của em! Joe, đồ quỉ”.
Eddie nhìn bóng đập xuống lối đi lót ván và bắn khỏi thùng thư ở cổng vào và rơi vào một khu đất trống ở đàng sau các căn lều khu biểu diễn. Cậu chạy theo quả bóng. Joe theo sau. Cả hai té xuống đất.
Eddie nói, “Anh thấy nó chưa?”
“Ờ chưa”.
Tiếng phần phật khiến cả hai ngừng nói. Một cánh cửa lều rạp mở ra. Eddie và Joe ngước lên. Một phụ nữ béo phục phịch và một người đàn ông cởi trần có mái tóc hung đỏ phủ dài xuống toàn thân. Quái vật của buổi biểu diễn quái vật.
Hai đứa trẻ co rúm người lại.
Người có mái tóc rậm nói, “Bọn hợm hĩnh này làm cái gì ở đây? Tìm cái quái gì vậy?”
Môi của Joe run lên vì lo sợ. Nó bắt đầu khóc. Nó chồm dậy bỏ chạy, hai cánh tay của nó đưa lên đưa xuống nhanh như máy. Eddie cũng đứng lên, rồi nhìn thấy quả banh ở chỗ bàn cưa. Nó nhìn trừng trừng người đàn ông cởi trần và rón rén đi về phía quả banh.
Nó lẩm bẩm, “Bóng này của tôi”. Nó cúi xuống lượm quả banh và chạy theo anh nó.
Eddie phát ra giọng the thé từ cổ họng mình, “Nghe này anh, tôi không hề giết anh, đúng không? Thậm chí tôi chưa biếtanh”.
Người đàn ông da xanh ngồi trên băng ghế. Anh ta mỉm cười như thể đang cố làm cho vị khách được thoải mái. Eddie vẫn đứng yên, ở tư thế dè chừng.
Người đàn ông da xanh nói, “Để tôi bắt đầu với tên thật của mình. Tôi đã được đặt tên thánh là Joseph Corvelzchik, con trai của một thợ may trong một ngôi làng nhỏ ở Ba lan. Chúng tôi đến Mỹ vào năm 1894. Tôi là đứa con trai độc nhất. Mẹ tôi nhấc tôi qua rào chắn của con tàu và điều này đã trở thành ký ức thời thơ ấu đầu tiên của tôi, mẹ tôi đong đưa tôi trong những cơn gió thoảng của châu Mỹ.
“Giống như hầu hết các dân nhập cư, chúng tôi không có tiền. Chúng tôi ngủ trên đệm ở trong nhà bếp của bác tôi. Cha tôi buộc phải nhận công việc may cúc áo khoác trong một xí nghiệp bóc lột công nhân thậm tệ. Khi tôi được mười tuổi, ông đưa tôi ra khỏi ngôi trường tôi đang học và dẫn tôi đi”.
Eddie để ý thấy mặt của người đàn ông da xanh hơi rỗ, môi mỏng và ngực lép. Eddie nghĩ, Tại sao anh ta nói với mình điều này?
“Theo bản tính tự nhiên tôi là một đứa bé hay hoảng sợ và tiếng ồn ào ở trong xưởng làm việc chỉ tổ làm cho tình trạng của tôi tồi tệ hơn. Tôi còn quá nhỏ không nên ở đó, ở giữa những người thợ hay chửi thề và lúc nào cũng kêu ca.
“Những khi viên quản đốc đến gần, cha tôi đều bảo tôi, ‘Nhìn xuống. Đừng để ông ta chú ý tới con.’ Tuy nhiên, khi tôi trượt chân và làm rớt bao đựng cúc áo đổ đầy ra sàn nhà thì viên quản đốc quát lên, bảo tôi là đồ vô dụng, một thằng bé vô dụng, tôi phải đi khỏi chỗ ấy. Tôi vẫn có thể nhận ra lúc đó cha tôi nài xin ông ta giống như một kẻ ăn mày, viên quản đốc cười khảy, lau mũi bằng mu bàn tay của ông ta. Tôi cảm thấy bụng mình quặn đau. Rồi tôi cảm thấy có cái gì ươn ướt đi xuống dọc theo chân mình. Tôi nhìn xuống. Quản đốc chỉ vào cái quần ướt của tôi và cười, rồi các công nhân khác cũng cười”.
“Sau đó cha tôi không còn muốn nói gì với tôi nữa. Ông cảm thấy tôi đã làm cho ông phải xấu hổ ở nơi làm việc của ông và tôi cũng nghĩ như vậy. Nhưng những người cha có thể làm hư hỏng con trai mình và cũng từ đó tôi đã bị hư đi. Tôi là một đứa bé hay hoảng sợ và khi tôi lớn lên, tôi thành một chàng trai nhút nhát. Tệ nhất là vào ban đêm, tôi vẫn còn đái dầm. Vào những buổi sáng tôi thường phải lén lấy khăn trải giường bị vấy bẩn đem ngâm vào chậu giặt đồ. Một buổi sáng, tôi ngước lên thấy cha tôi. Ông thấy tấm trải giường bị bẩn, rồi nhìn trừng trừng tôi với đôi mắt mà tôi không bao giờ quên, như thể ông muốn cắt đứt mối dây ràng buộc giữa cuộc đời ông và cuộc đời tôi thì ông cũng cắt”.
Người đàn ông da xanh ngập ngừng. Da của anh ta dường như được ngâm vào chất lỏng màu xanh, có những lớp mỡ nhỏ gấp lại chung quanh thắt lưng. Eddie không thể không nhìn vào đó.
Anh ta nói, “Edward, không phải lúc nào tôi cũng là một người kỳ dị. Nhưng trước đây, thuốc có lẽ là một trong những nguyên nhân đầu tiên. Tôi đi tới một một người bán thuốc để tìm thứ gì đó trị chứng thần kinh của mình. Ông ta đưa cho tôi một chai nitrat bạc và bảo tôi pha với nước và uống mỗi tối. Nitrat bạc. Sau này người ta coi nó là chất độc. Nhưng tôi chỉ có loại thuốc này và khi nó không có tác dụng, tôi chỉ cho rằng là mình uống chưa đủ. Vì vậy tôi uống thêm nữa. Tôi nuốt hai ngụm và đôi khi ba ngụm mà không pha với nước.
“Chẳng bao lâu, người ta nhìn tôi xa lạ. Da của tôi biến thành màu tro.
“Tôi thấy xấu hổ và bối rối. Thậm chí tôi còn uống thêm nhiều nitrat bạc nữa, cho tới khi da tôi biến từ xám thành xanh, một tác dụng phụ của chất độc”.
Người đàn ông da xanh tạm ngưng. Giọng của anh ta trầm xuống, “Xí nghiệp sa thải tôi. Quản đốc nói là tôi làm cho những công nhân khác sợ hãi. Không có việc làm, tôi sẽ làm gì mà ăn? Tôi sẽ sống ở đâu?
“Tôi tìm được một hội trường, một nơi tối tăm mà tôi có thể che mình bên dưới cái mũ và áo khoác. Vào một đêm, một nhóm đàn ông cười đùa ở sau lưng tôi. Họ hút thuốc xì gà. Họ cười cợt. Một người trong số họ, một gã khá nhỏ con với cái chân gỗ, cứ mãi để ý tôi. Cuối cùng, hắn tiến đến gần.
“Vào cuối đêm ấy, tôi đã đồng ý nhập bọn với họ. Và cuộc đời tôi bắt đầu như một món hàng”.
Eddie để ý thấy vẻ nhẫn nhục trên mặt của người đàn ông da xanh. Ông thường thắc mắc các vai diễn của buổi diễn giúp vui từ đâu đến. Ông cho rằng có một câu chuyện buồn phía sau mỗi một người trong số họ.
“Nhóm người làm trò cười đặt cho tôi những cái tên, đôi khi là người da xanh bắc cực hoặc người da xanh An-giê-ri hay người da xanh Tân Tây Lan. Tất nhiên tôi chưa bao giờ đến bất kỳ một nơi nào như thế, nhưng người ta vui vì nó được coi là “món hàng ngoại nhập”, dù chỉ được ghi trên bảng hiệu. ‘Buổi diễn’ chỉ đơn giản như thế. Tôi chỉ việc cởi trần ngồi trên sân khấu, khi người ta đi ngang thì người chào mời khách bảo tôi là một kẻ đáng thương. Như vậy tôi có thể bỏ vài đồng vào túi mình. Trước kia ông bầu gọi tôi là ‘người kỳ dị nhất’ trong chuồng ngựa của ông và điều đó nghe có vẻ đáng thương hại lắm, nhưng tôi lại lấy làm tự hào về điều đó. Khi đã là một người bị ruồng bỏ, thậm chí một cục đá ném đi, thì cũng có thể được quan tâm chứ.
“Vào một mùa đông, tôi đến cầu tàu này, Ruby Pier. Họ bắt đầu buổi trình diễn giúp vui, được gọi là The Curious Citizens. Tôi thích ý tưởng được sống ở yên một nơi, thoát khỏi những chuyến xe ngựa gập ghềnh của cuộc đời đi làm trò cười nay đây mai đó.
“Nơi đây đã trở thành nhà của tôi. Tôi sống trong một căn phòng ở trên tiệm bán xúc xích. Tôi chơi bài vào ban đêm với những người hoạt động biểu diễn, với những thợ thiếc, đôi khi cả với cha của ông. Vào những buổi sáng sớm, nếu tôi mặc những chiếc áo sơ mi dài tay và phủ lên đầu cái khăn tắm, tôi có thể đi dọc theo bãi biển này mà không làm cho người ta sợ. Nghe có vẻ không có gì to lớn, nhưng đối với tôi, nó là một sự tự do mà tôi hiếm khi nếm trải”.
Anh ta dừng lại, nhìn Eddie.
“Ông có hiểu không? Tại sao chúng ta ở đây? Đây không phải là thiên đường của ông. Nó là của tôi”.
♣ ♣ ♣
Hãy coi một câu chuyện được nhìn từ hai khía cạnh khác nhau.
Hãy để ý một buổi sáng chủ nhật trời mưa vào tháng bảy, cuối thập niên 1920, khi Eddie và các bạn của cậu đang chơi ném bóng chày, quả bóng mà Eddie đã nhận được vào sinh nhật của mình cách đó gần một năm. Hãy để ý đến lúc quả bóng bay qua đầu Eddie và rơi ra ngoài đường. Eddie mặc quần màu vàng nâu và cái mũ len, đuổi theo quả bóng và chạy tới trước một chiếc ô tô, chiếc Ford Model A. Chiếc ô tô ấy kêu rít lên, rồi đổi hướng và vừa đủ tránh khỏi cậu. Cậu rùng mình, thở ra, nhặt lấy quả bóng, rồi phóng về chỗ các bạn. Chẳng mấy chốc trò chơi kết thúc và những đứa trẻ chạy tới khu vui chơi có máy Erie Digger, một trò chơi với cơ chế giống như càng cua để gắp những đồ chơi nhỏ.
Bây giờ hãy để ý đến cùng câu chuyện đó nhưng nhìn từ một góc độ khác. Một người đàn ông ngồi sau vô lăng của chiếc Ford Model A, anh ta đã mượn xe của một người bạn để tập lái. Con đường ẩm ướt từ cơn mưa buổi sáng. Bất thình lình, một quả bóng chày ném ngang qua đường và một cậu bé rượt theo nó. Người tài xế đạp vội thắng và bánh xe khựng lại. Chiếc xe trượt đi, lốp xe rít lên.
Người đàn ông ấy không biết làm sao lấy lại được tay lái và chiếc Model A tiếp tục lăn bánh. Đứa bé biến mất khỏi gương chiếu hậu, nhưng cơ thể của người đàn ông ấy vẫn còn hồi hộp, tưởng chút nữa đã xảy ra thảm kịch. Sự xuất tiết chất adrenaline đã buộc tim của anh ta đập liên hồi và quả tim này không phải là một quả tim rắn rỏi và những nhịp bơm của quả tim ấy đã khiến cho anh ta kiệt sức. Người đàn ông cảm thấy choáng váng và đầu của anh ta ngay lập tức gục xuống. Chiếc ô tô của anh ta gần đụng phải một chiếc ô tô khác. Người tài xế trong chiếc ô tô thứ hai bấm còi, người đàn ông đổi hướng, bánh xe quay tròn, chân đạp vào thắng. Anh ta trượt theo đường phố, rồi quẹo xuống một lối đi. Chiếc xe của anh ta tiếp tục chạy cho tới khi nó đụng vào đuôi một chiếc xe tải đang đậu. Một tiếng đụng nhẹ. Đèn pha bị bể tan. Độ va chạm đã hất người đàn ông ấy đập vào tay lái. Trán của anh ta chảy máu. Anh ta bước ra khỏi chiếc Model A, thấy bị thương, rồi ngã quỵ xuống vỉa hè ẩm ướt. Cánh tay của anh ta rung lên. Ngực của anh ta đau. Vào sáng chủ nhật, ngõ hẻm ấy vắng người. Anh ta vẫn còn ở đó, không ai hay biết, sụp xuống bên hông xe. Máu từ các động mạch vành của anh ta không còn chảy vào tim nữa. Một giờ trôi qua. Một cảnh sát phát hiện ra anh ta. Một bác sĩ khám bảo anh ta đã chết. Nguyên nhân của cái chết được ghi là “cơn đau tim”. Không biết rõ thân nhân.
Theo một câu chuyện, được nhìn từ hai khía cạnh khác nhau. Cùng một ngày, cùng lúc, nhưng một khía cạnh kết thúc vui vẻ tại khu vui chơi, với một cậu bé mặc quần màu vàng nâu bỏ các đồng xu vào trò chơi máy Erie Digger, còn khía cạnh kia kết thúc thê thảm trong nhà xác thành phố, nơi nhân viên này gọi cho nhân viên kia tỏ vẻ kinh ngạc về một người da xanh lần đầu tiên được đưa đến đó.
Người đàn ông da xanh nói thầm “Ông hiểu chưa?” để kết thúc câu chuyện theo quan điểm của anh ta. “Cậu bé?”
Eddie cảm thấy rùng mình.
Ông thì thầm, “Ồ, không”.
Hôm nay là sinh nhật của Eddie
Cậu tám tuổi. Cậu ngồi lên cạnh một cái trường kỷ phủ len, các cánh tay của cậu bắt chéo có vẻ tức tối. Mẹ cậu ở bên chân cậu, đang buộc dây giày cho cậu. Cha cậu đứng ở gương, sửa lại cái cà vạt của ông.
Eddie nói, “Con không MUỐN đi”.
Mẹ cậu không ngước lên, chỉ nói, “Mẹ biết, nhưng chúng ta phải đi. Đôi khi con phải làm cho đúng khi những chuyện buồn xảy ra”.
“Nhưng hôm nay là SINH NHẬT của con”.
Eddie buồn rầu nhìn ngang qua phòng, nơi bộ đồ chơi lắp ráp nằm ở góc nhà, một đống những cái rầm bằng kim loại và ba bánh xe cao su nhỏ. Eddie đang làm một chiếc xe tải. Cậu thật khéo khi lắp ráp những thứ ấy lại với nhau. Cậu hy vọng sẽ khoe được cái xe đó với những đứa bạn vào ngày sinh nhật của mình. Thay vì vậy, họ phải đến một nơi nào đó và phải diện bộ nghiêm chỉnh. Cậu nghĩ, nơi ấy không phải là hội chợ.
Joe, anh của cậu mặc cái quần len và thắt nơ, đi vào với cái găng tay đánh bóng chày trên bàn tay trái. Nó vỗ mạnh vào cái găng. Nó xị mặt xuống với Eddie.
Joe nói, “Đó là đôi giày cũ của tao. Đôi giày mới của tao đẹp hơn”.
Eddie nhăn mặt. Cậu ghét phải mang đồ cũ của Joe.
Mẹ cậu bảo, “Có đứng yên không”.
Eddie lải nhải, “Đôi giày LÀM ĐAU”.
Cha cậu quát lên, “Đủ rồi!” Ông nhìn Eddie trừng trừng. Eddie im bặt.
Tại nghĩa trang, Eddie kịp nhận ra những người ở cầu tàu. Đàn ông thường mặc vải kim tuyến vàng và quấn khăn màu đỏ thì bây giờ họ mặc bộ com lê đen, giống như cha cậu. Phụ nữ dường như phải mặc các bộ đầm đen như nhau; một số bà còn phủ mạng che mặt.
Eddie nhìn một người đàn ông dùng xẻng đào đất thành một cái hố. Người đàn ông ấy nói có cái gì đó gần như tro tàn. Eddie cầm tay mẹ và liếc nhìn mặt trời. Cậu chắc phải buồn, cậu biết, nhưng cậu đang bí mật đếm số, bắt đầu từ 1, hy vọng vào lúc đếm đến 1000 thì cậu sẽ được quay về với sinh nhật của mình.