Bài học thứ nhất.
Eddie biện hộ, “Xin, anh... Tôi không biết. Hãy tin tôi... Chúa sẽ phù hộ tôi, tôi không biết”.
Người đàn ông da xanh gật đầu. “Anh không thể biết được. Khi ấy anh còn quá trẻ”.
Eddie bước lùi lại. Ông thủ thế như thể trụ cho vững để đánh nhau.
Ông nói, “Nhưng bây giờ tôi cần phải thanh toán”.
“Thanh toán?”
“Vì tội của tôi. Đó là lý do tại sao tôi ở đây, đúng không? Công bằng chứ?”
Người đàn ông da xanh mỉm cười, “Không. Anh đã ở đây và vì vậy tôi có thể dạy cho anh một điều gì đó. Tất cả những người anh gặp ở đây đều có một điều để dạy cho anh”.
Eddie nghi ngờ. Các nắm đấm của ông vẫn còn nắm chặt.
Ông nói, “Cái gì?”
“Chẳng có cử chỉ nào tình cờ. Tất cả chúng ta đều có liên đới với nhau. Anh không còn có thể tách rời một cuộc sống này với một cuộc sống khác cũng như là anh không thể tách một làn gió nhẹ khỏi một cơn gió mạnh”.
Eddie lắc đầu. “Chúng tôi đang chơi ném bóng. Chính tôi dại dột mới chạy ra đó như thế. Tại sao anh phải chết vì tôi? Điều đó không công bằng”.
Người đàn ông da xanh giơ tay ra. Anh ta nói, “Sự công bằng không cai trị sự sống và sự chết. Nếu có, thì không có người tốt nào phải chết trẻ”.
Anh ta ngửa lòng bàn tay lên và bỗng nhiên họ thấy mình đang đứng ở nghĩa trang phía sau một nhóm ít người đi đưa đám. Một linh mục đứng bên phần mộ đang đọc một đoạn Kinh thánh. Eddie không nhìn thấy được mặt họ, chỉ thấy phía sau của những cái mũ, áo đầm và áo khoác.
Người đàn ông da xanh nói, “Đám tang của tôi. Hãy nhìn những người đi đưa đám. Một số thậm chí không quen biết tôi, nhưng họ đã đến. Tại sao? Anh có thắc mắc không? Tại sao người ta kéo đến khi người khác chết? Tại sao người ta cảm thấy họ phải làm như vậy?”
“Chính vì linh hồn con người biết một cách sâu xa là tất cả mọi cuộc sống đều có liên quan với nhau. Cái chết đó không chỉ lấy đi người này, bỏ qua người khác và trong sự cách biệt nhỏ nhoi giữa việc bị lấy đi và việc được bỏ qua, cuộc sống đã thay đổi.
“Anh nói anh đã phải chết thay cho tôi. Nhưng trong thời gian của tôi ở trên trần gian, có nhiều người cũng đã chết thay cho tôi đấy chứ. Chuyện đó xảy ra hàng ngày. Sét đánh ngay sau khi anh ra ngoài hoặc máy bay rớt anh cũng có thể ở vào trường hợp đó. Khi các đồng nghiệp của anh bị bệnh còn anh thì không. Chúng tôi nghĩ những chuyện như vậy là ngẫu nhiên. Nhưng có sự cân bằng cho tất cả những điều đó. Người này chết đi, thì người khác lớn lên. Sinh tử là một phần của tất cả”.
Anh ta quay lại những người đi đưa ma, “Đó là lý do tại sao chúng ta được sinh ra thành những trẻ thơ... và phải tới những đám ma”.
Eddie nhìn lại đám đông tụ tập bên phần mộ. Ông tự hỏi không biết mình có được chôn cất hay không. Ông thắc mắc không biết có ai đến hay không. Ông thấy vị linh mục đọc một đoạn Kinh thánh và những người đi đưa ma cúi thấp đầu xuống. Đây là ngày mà người đàn ông da xanh đã được chôn cất, tất cả điều đó diễn ra cách đây đã nhiều năm. Eddie đã có mặt ở đó, một cậu bé, bồn chồn không yên suốt nghi lễ an táng ấy, nó chẳng hình dung được gì về vai trò của mình ở nơi đó.
Eddie nói thầm, “Tôi vẫn không hiểu. Cái chết có đem lại được điều gì tốt đẹp chăng?”
Người đàn ông da xanh trả lời, “Ông đã sống”.
“Nhưng chúng ta chỉ mới vừa biết nhau. Chắc chắn khi đó tôi chỉ là một người xa lạ”.
Người đàn ông da xanh để các cánh tay lên vai Eddie. Eddie cảm nhận được hơi ấm đó và cảm thấy xúc động.
Người đàn ông da xanh nói, “Những người xa lạ cũng chính là những người thân thích, rồi ông sẽ hiểu thôi”.
♣ ♣ ♣
Ngay sau đó, người đàn ông da xanh kéo Eddie lại gần. Eddie liền cảm thấy mọi thứ mà người đàn ông da xanh đã cảm thấy trong cuộc đời của anh ta dồn dập đến với ông, tràn ngập vào cơ thể ông, sự cô đơn, nỗi tủi nhục, sự bối rối, cơn đau tim. Điều đó đã xâm lấn Eddie giống như chiếc ngăn kéo vừa được đóng lại.
Người đàn ông da xanh thì thầm vào tai ông, “Tôi sắp ra đi. Bậc thiên đường này đối với tôi là xong. Nhưng đối với ông, ông còn phải gặp thêm những người khác”.
Eddie lôi lại nói, “Khoan đã, hãy nói cho tôi biết, chỉ một điều thôi. Có phải tôi đã cứu một bé gái không? Ở cầu tàu. Có phải tôi cứu cô bé ấy không?”
Người đàn ông da xanh không trả lời. Eddie chán nản. “Thế thì cái chết của tôi thật vô vị, giống y như cuộc đời của tôi”.
Người đàn ông da xanh nói, “Không có cuộc đời nào vô vị, thời gian đáng nói nhất mà chúng ta bỏ phí là thời gian chúng ta cứ mãi nghĩ là chúng ta cô độc trên đời”.
Anh ta bước lùi lại phía phần mộ và mỉm cười. Và khi anh ta làm điều ấy, da của anh ta biến thành sắc nâu nhạt tuyệt đẹp - mịn màng và không tì vết. Eddie nghĩ đó là nước da tốt nhất mà ông đã từng thấy.
Eddie kêu lớn, “Chờ đã!”, nhưng đột nhiên ông đập vùn vụt vào không khí, xa lìa khỏi nghĩa trang ấy, bay vút lên trên đại dương xám ngắt. Bên dưới ông, ông thấy những nóc nhà của Ruby Pier ngày xưa, những đường xoắn ốc và những tháp nhỏ, những ngọn cờ bay phất phới theo làn gió.
Thế rồi nó biến mất.
♣ ♣ ♣
3 GIỜ CHIỀU CHỦ NHẬT
Trở lại cầu tàu, đám đông đứng yên lặng quanh những thứ đổ nát của tàu lượn Freddy’s Free Fall. Các bà già sờ vào cổ họng mình. Các bà mẹ kéo con họ tránh ra. Một vài người đàn ông lực lưỡng mặc áo len không tay lao về phía trước, làm như đây là điều mà họ có thể làm được, nhưng khi họ tới đó, họ cũng chỉ đứng nhìn vô phương cứu chữa. Mặt trời đổ nắng chói chang, bóng râm in càng thêm rõ nét, khiến cho họ phải đưa tay lên che mắt cứ như họ đang chào.
Người ta xì xào bàn tán, “Có nặng lắm không?” Từ đàng sau đám đông, Dominguez xông qua, mặt của anh ta đỏ bừng, chiếc áo sơ mi bảo trì của anh ta ướt sũng mồ hôi. Anh ta thấy cảnh tang thương.
Anh ta ôm lấy đầu than van, “Ô, không, không, Eddie”. Các nhân viên bảo vệ đến. Họ đẩy đám đông lùi lại. Nhưng rồi họ cũng rơi vào trạng thái bất lực, hai tay chống bên hông chờ xe cứu thương. Như thể tất cả họ - các bà mẹ, các ông bố, trẻ con đang cầm những ly cối nước giải khát xô đa - đều tỏ ra quá sửng sốt khi nhìn và hết sức sững sờ lúc bỏ đi. Tử thần ở ngay chân họ, như điệu nhạc của khu vui chơi giải trí phát ra trên các loa của công viên.
Có nặng lắm không? Còi cấp cứu hú lên. Những người đàn ông mặc đồng phục đến. Dây màu vàng được giăng ra chung quanh khu vực bị nạn. Những khu vui chơi hạ khung rạp của họ xuống. Các đường tàu lượn phải đóng cửa không biết đến bao giờ. Tin tức lan ra khắp vùng biển ấy về sự kiện thảm hại đã xảy ra, và vào lúc mặt trời lặn, thì Ruby Pier cũng vắng tanh không một bóng người.
Hôm nay là sinh nhật của Eddie
Từ phòng ngủ của mình, ngay cả lúc cửa còn đóng, Eddie có thể ngửi thấy mùi thịt bò bít tết mà mẹ cậu đang nướng với tiêu xanh và hành đỏ tươi, cái mùi rau thơm nồng mà nó rất thích.
Mẹ Eddie ở bếp la lên, “Ed-die!” “Con ở đâu? Mọi người đã có mặt ở đây!”
Cậu lăn khỏi giường và cất cuốn chuyện tranh đi. Hôm nay cậu đã 17 tuổi, cậu không còn nhỏ bé gì để mà thích truyện tranh, nhưng cậu vẫn thích những ý tưởng trong đó - những anh hùng đầy màu sắc, giống như các Phantom đấu với những kẻ bất lương để cứu thế giới. Cậu đã tặng bộ sưu tập của mình cho các em họ của cậu, chúng còn ở tuổi học trò và mới từ Romani, sang Mỹ được vài tháng. Gia đình Eddie đã đón chúng ở bến tàu và đưa chúng dọn về ở chung phòng với Eddie và Joe, anh của Eddie. Như vậy trong căn phòng ấy có bốn người và chẳng ai ngủ ngon được. Các người em họ này không biết nói tiếng Anh, nhưng họ thích những bức hình ở chuyện tranh. Dù sao, điều đó cũng cho Eddie một lý do để bào chữa khi giữ những cuốn truyện tranh ở bên mình.
Mẹ của cậu hớn hở nói, “Sinh nhật của thằng con trai này đấy”, khi cậu lững thững đi vào trong phòng. Cậu mặc một chiếc áo sơ mi cài cúc và mang một cái nơ xanh ôm chặt lấy cái cổ chắc nịch của cậu. Những tiếng chào cất lên và các ly bia được nâng cao từ các khách mời, từ những người trong gia đình, và từ bạn bè cùng các công nhân ở cầu tàu. Cha Eddie đang chơi bài ở một góc phòng nơi có một cụm khói xì gà bốc lên.
Joe la toáng lên, “Này, Má, đoán xem cái gì? Eddie đã gặp một cô gái tối qua”.
“Ố ồ, nó đã...?”
Eddie cảm thấy máu chạy rần rần.
“Vâng. Nó bảo nó sắp cưới cô ấy”.
Eddie bảo Joe, “Im miệng đi”.
Joe phớt lờ cậu đi. “Đúng đấy, nó vào phòng trợn tròn mắt và nói, ‘Joe, tôi đã gặp cô gái tôi sắp lấy đấy!’”
Eddie nổi giận, “Tôi nói im đi!”
Ai đó hỏi, “Eddie, cô ấy tên gì?”
“Cô ấy có đi nhà thờ không?”
Eddie đi lại chỗ anh cậu và thoi một cú vào cánh tay anh ấy.
“Ôi đau!”
“Eddie!”
“Tôi bảo anh im đi!”
Joe buột miệng nói, “Nó còn nhảy với cô ấy ở Starli-!”
Uỵch.
“Ôi đau!”
“Im miệng đi!”
“Eddie! Thôi nào!!”
Lúc ấy ngay cả các em họ người Romani cũng phải ngước lên - chúng hiểu là có đánh nhau - khi hai anh em cậu túm lấy nhau và vật nhau làm cho cái trường kỷ chẳng còn ai ngồi, cho tới khi cha của Eddie bỏ điếu xì gà xuống và hét lên, “Thôi ngay, không tao tát cho cả hai đứa bây giờ”.
Hai anh em bỏ nhau ra, thở hổn hển và nhìn nhau trừng trừng. Một số người bà con lớn tuổi mỉm cười. Một trong những người thím xì xào bàn tán, “Đúng, chắc hẳn là nó thích cô gái này”.
Sau đó, khi mọi người đã ăn xong món thịt bò đặc biệt và thổi tắt những ngọn nến, phần đông khách mời đã đi về thì mẹ của Eddie bật radio. Có một bản tin về chiến tranh ở châu Âu và cha của Eddie nói cái gì đó về gỗ xẻ và dây đồng đang khó kiếm nếu tình hình trở nên xấu đi. Điều đó sẽ làm cho việc bảo trì của công viên hầu như không thể thực hiện được.
Mẹ của Eddie nói, “Tin tức tồi tệ như thế. Không hợp với buổi sinh nhật”. Bà vặn dò sóng tới một chương trình âm nhạc, một ban nhạc chơi một giai điệu swing và bà mỉm cười ngân nga hát theo. Sau đó bà đến chỗ Eddie, cậu đang ngồi thừ ra trên ghế, nhặt những miếng bánh ngọt cuối cùng. Bà cởi tạp dề, gấp lại để trên ghế và lấy hai tay nâng Eddie lên.
Bà bảo, “Kể cho mẹ nghe về chuyện con đã nhảy với cô bạn mới của con đi”.
“Ứ, má”.
“Đi nào”.
Eddie đứng như thể đang bị đưa đi hành hình. Anh của cậu cười điệu. Nhưng mẹ cậu với khuôn mặt tròn xinh xắn, cứ ngân nga mãi điệu hát và bước tới bước lui cho tới khi Eddie bắt đầu đi vào bước nhảy của điệu nhạc với bà.
Bà hát theo điệu nhạc, “Đá-á-á đa-a đi-i-i... khi anh ở bên em... đa... đa... những vì sao và trăng... vào tháng sáu...”.
Họ bước tới bước lui quanh phòng khách cho tới khi Eddie không nhịn được nữa phá lên cười. Cậu đã cao hơn mẹ đến cả tấc, vậy mà bà vẫn bắt cậu làm theo ý của bà dễ dàng.
Bà thì thầm, “Vậy, con thích cô gái này?”
Eddie lỡ mất một bước.
Bà bảo, “Không sao, mẹ thật hạnh phúc về con”.
Họ lướt nhẹ tới cái bàn và mẹ của Eddie túm lấy Joe lôi lên.
Bà bảo, “Bây giờ hai đứa con nhảy đi”.
“Với nó?”
“Má!”
Nhưng bà cứ nhất định như vậy và chúng đã hòa hoãn với nhau, chẳng bao lâu Joe và Eddie cười vui vẻ và vấp vào nhau. Chúng nối tay nhau di chuyển, xoay tới xoay lui thành những vòng tròn với nhịp điệu mạnh. Chúng đi vòng vòng chung quanh chiếc bàn cùng với sự thích thú của mẹ chúng khi những chiếc kèn clarinet phát ra những giai điệu trên radio và các em họ người Romani vỗ tay theo, cuối cùng làn khói của thịt nướng tỏa vào bầu không khí của căn phòng.