← Quay lại trang sách

Hôm nay là sinh nhật của Eddie.

Cái bánh ngọt ghi, “Chúc may mắn! Chiến đấu vững vàng!” và ở một bên dọc theo mé rắc đường với mùi vani, người nào đó đã thêm các chữ, “Come home, soon - Trở về nhà sớm” bằng những chữ nguệch ngoạc màu xanh, nhưng các chữ “o-o-n” lồng sát vào nhau, vì vậy nó có thể đọc lầm thành từ “son - con trai” hoặc “Con trai, trở về nhà”.

Mẹ của Eddie đã thu dọn và ủi quần áo mà anh ta sẽ mặc vào ngày sắp tới. Bà treo chúng bằng móc quần áo vào tay nắm cửa buồng ngủ của anh ta và để một đôi giày đi chung với bộ quần áo ở bên dưới chúng.

Eddie ở trong nhà bếp, đang đùa giỡn với các em họ người Rumani, hai cánh tay của anh ta để ra sau lưng khi những đứa trẻ này cố thoi vào bụng của anh ta. Một đứa chỉ ra phía cửa sổ nhà bếp, về hướng vòng xoay ngựa gỗ Parisian Carousel, nơi đã lên đèn cho khách đến chơi vào buổi tối.

Đứa bé ấy la lên “Các con ngựa!”

Cửa trước mở và Eddie nghe thấy giọng nói làm cho tim anh ta giật nảy lên, thậm chí ngay cả bây giờ khi nhớ lại anh vẫn còn cảm thấy hồi hộp. Anh ta tự hỏi không biết đây có phải là điểm yếu của anh hay không mà với điểm yếu này anh không nên ra đi chiến đấu.

Marguerite nói, “Chào anh, Eddie”.

Và cô ở ngay đó, lối vào cửa nhà bếp, trông thật đẹp và Eddie cảm thấy cảm giác nhột nhột ở trong ngực. Phủi nhẹ một chút nước mưa khỏi mái tóc và mỉm cười. Hai tay cô giữ một cái hộp nhỏ.

“Tôi mang cho anh một thứ. Mừng sinh nhật của anh và cũng là... để tặng cho anh trước lúc lên đường”.

Cô lại mỉm cười. Eddie muốn ôm lấy cô một cách cuồng nhiệt, anh nghĩ mình sẽ phải xông tới. Anh không còn quan tâm đến cái gì ở bên trong cái hộp ấy. Anh chỉ muốn nhớ lại lúc cô ấy đưa nó ra cho anh. Lúc nào cũng vậy, với Marguerite, Eddie hầu như muốn thời gian dừng lại.

Anh nói, “Ôi tốt quá”.

Cô ta cười, “Anh chưa mở nó ra mà”.

Anh tiến đến gần hơn, “Nghe này, em có...-”

Người nào đó kêu lớn tiếng từ căn phòng khác, “Eddie! Vào đây thổi tắt nến đi”.

“Ừ, chúng tôi đang đói!”

“Ô, Sal, im nào!”

“Rồi, chúng tôi tới đây”.

Có bánh ngọt, bia, sữa, xì gà và nâng cốc chúc mừng sự thành công của Eddie, và có một lúc mẹ của anh bắt đầu khóc và bà ôm lấy Joe, một đứa con trai khác nữa của bà, còn ở lại đất Mỹ nhờ vào đi cảnh sát.

Tối hôm đó, Eddie dẫn Marguerite đi dạo dọc theo khu giải trí. Anh biết tên tất cả những người thu vé và những người bán đồ ăn, tất cả họ đều chúc anh may mắn. Một số phụ nữ lớn tuổi ứa nước mắt và Eddie biết rằng họ cũng có những đứa con trai đã ra đi.

Anh và Marguerite mua kẹo bơ thơm mùi nước biển, có mùi của quả lộc đề thảo và vị của một vài rễ cây. Họ lấy ra một vài miếng từ cái bao màu trắng nhỏ, đùa giỡn đánh các ngón tay chạm vào nhau. Tại một khu vui chơi bằng tiền xu, Eddie kéo một bàn tay bằng thạch cao và cái mũi tên đi qua nơi “lạnh và ẩm ướt”, “vô hại” và “ôn hòa”, thẳng đường tới “người tài ba”.

Marguerite nói, “Anh mạnh thật”.

Eddie nói, “Người tài ba”.

Vào hết buổi tối ấy, họ đứng trên lối đi bộ dọc bãi biển theo kiểu họ đã xem thấy trong các phim, cầm tay nhau, dựa vào đường tàu lượn. Ở ngoài kia trên cát, một người già lượm ve chai đã nhóm lên một ngọn lửa nhỏ bằng các que củi và vải vụn, ông ta ẩn mình bên ánh lửa ấy để nghỉ qua đêm.

Bỗng Marguerite nói: “Thế anh không định hỏi là em sẽ chờ anh chứ?”

Eddie nuốt nước bọt.

“Không?”

Cô ta lắc đầu. Eddie mỉm cười. Tránh được câu hỏi đã thắt chặt họng của anh suốt đêm nay, anh ta cảm thấy như thể một sợi dây đã vừa bắn từ trái tim mình và thắt lại chung quanh vai của cô ấy, kéo cô sát lại làm cho cô ấy là của mình. Anh yêu cô vào lúc này nhiều hơn anh nghĩ mình có thể yêu được bất cứ ai.

Một giọt mưa rớt vào trán Eddie. Rồi một giọt nữa. Anh ta nhìn lên những đám mây tụ lại trên không.

Marguerite nói, “Này, người tài ba?” Cô mỉm cười nhưng rồi khuôn mặt của cô rũ xuống và cô chớp mắt thật nhanh để giấu đi những giọt nước mắt, dù cho Eddie không biết được là giọt nước mưa hay nước mắt.

Cô nói, “Đừng chết, nhá?”

♣ ♣ ♣

Người lính vừa được tự do thường hung hãn. Những ngày và đêm người đó đã mất đi, sự tra tấn và nỗi nhục mà người đó đã phải chịu - tất cả đều đòi hỏi phải được trả thù một cách ghê gớm, một sự thanh toán cho cân bằng.

Vì vậy khi Morton, trên cánh tay đầy những vũ khí chiếm được, đã nói với những người kia, “Chúng ta phải thiêu rụi nó”, phải làm thật nhanh nếu không có sự đồng lòng với nhau. Bị bừng lên bởi cảm giác mới làm chủ tình hình, những người lính ở rải rác cùng với hỏa lực của địch, Smitty ở đường vào hầm mỏ than, Morton và Eddie ở chỗ những thùng dầu. Viên đại úy đi vào tìm xe vận tải.

Ông quát lớn, “Năm phút, rồi quay lại đây ngay! Việc cho nổ bom đó sắp bắt đầu ngay bây giờ và chúng ta cần phải đi hết. Có hiểu không? Năm phút!”

Chỉ mất năm phút để phá hủy những gì họ đã ở đấy trong gần nửa năm. Smitty thả các trái lựu đạn xuống hầm mỏ than rồi chạy. Eddie và Morton lăn hai thùng dầu vào khu những nhà gỗ tạm bợ, cạy nắp từng thùng một ra, chĩa các họng súng phun lửa mới lấy được vào chúng và bắn, đứng nhìn dãy nhà gỗ bốc cháy.

Morton la lên, “Cháy rồi!”

Eddie cũng la lên, “Cháy rồi!”

Hầm mỏ than từ dưới nổ tung. Khói đen từ lối vào hầm mỏ bốc lên cao. Smitty, công tác của anh ta đã xong, chạy về phía điểm hẹn. Morton đá thùng dầu lăn vào một căn chòi tạm bợ và trải ra một vệt lửa như sợi dây thừng cháy đỏ.

Eddie nhìn, nhe răng cười rồi đi xuống đường mòn dẫn tới căn lều cuối cùng. Cái lều này lớn hơn, gần giống như nhà kho hay vựa lúa, và ông bồng vũ khí lên. Ông nhủ thầm, vậy là xong. Xong hết. Tất cả những tuần và những tháng ở đây trong tay những kẻ tàn nhẫn, những tên lính gác tù dã nhân với hàm răng kinh khủng và bộ mặt xương xẩu, và những con ong bắp cày chết trong cháo của họ. Ông không biết những gì sẽ xảy ra cho ông và các bạn ông sau đó, nhưng không thể còn cái gì tồi tệ hơn những gì họ đã phải chịu đựng.

Eddie siết cò súng. Xông lên. Ngọn lửa bùng lên nhanh chóng. Tre đã khô và trong chốc lát, các vách của cái kho vựa ấy đã tan ra trong cái màu cam và màu vàng của ngọn lửa. Ngoài xa, Eddie đã nghe thấy tiếng nổ của động cơ - viên đại úy, ông hy vọng là ông ta đã tìm thấy được cái để tẩu thoát - và rồi, thình lình từ trên trời, những tiếng bom đầu tiên, tiếng nổ mà họ đã quen nghe hằng đêm. Bây giờ nó thậm chí còn gần hơn và Eddie hiểu được ai đó đã có thể thấy được những ngọn lửa ấy. Nếu là phe của họ, thì họ có thể được giải cứu. Ông có thể trở về nhà! Ông quay sang cái vựa kho đang cháy và...

Đó là cái gì?

Ông chớp mắt.

Đó là cái gì? Cái gì đó phóng ngang qua cửa mở. Eddie cố tập trung. Hơi nóng rừng rực và ông đã phải lấy tay còn lại để che mắt. Ông không biết chắc, nhưng ông nghĩ mình vừa thấy một cái bóng nhỏ chạy vào bên trong ngọn lửa.

Bước tới, hạ thấp vũ khí của ông xuống, Eddie la lên, “Này! “Này!” Mái của cái vựa kho bắt đầu sụp xuống, các đốm lửa bắn tung tóe. Eddie nhảy lùi lại. Hai mắt của ông trào nước. Có lẽ đó là một cái bóng.

“Eddie! Đi ngay lập tức!”

Morton đang ở trên con đường mòn, vẫy Eddie đến. Mắt của Eddie bị nhức nhối. Ông thở mạnh ra. Ông chỉ và la lên, “Tôi nghĩ có người trong đó!”

Morton đưa tay bụm tai. “Cái gì?”

“Người nào... trong... đó!”

Morton lắc đầu. Anh ta không nghe được gì. Eddie quay lại và gần như chắc chắn mình đã thấy nó lần nữa, ở đấy, bò vào bên trong cái vựa kho đang cháy, cái bóng có kích thước của một đứa bé. Đã hơn hai năm Eddie chẳng thấy gì ngoài những người lớn, và hình thù như cái bóng mờ ấy làm cho ông chợt nghĩ về những đứa nhỏ em họ của mình trước đây ở cầu tàu và ở Li’l Folks Miniature Railway mà ông đã từng điều khiển, và các đường tàu lượn, những đứa trẻ trên bãi biển, Marguerite và hình ảnh của cô, và tất cả những thứ ấy cứ luẩn quẩn trong đầu của ông trong nhiều tháng trời.

Bỏ khẩu súng phun lửa xuống, tiến lại gần hơn, ông hét lên, “Này, ra đi! Tôi sẽ không b-ắ-n!”.

Một bàn tay túm lấy vai ông, kéo mạnh ông lùi lại. Eddie bị lảo đảo, ông siết chặt nắm đấm. Là Morton, “Eddie! Chúng ta phải đi Ngay Lập Tức!”

Eddie lắc đầu. “Không-không-chờ đã-chờ đã, tôi nghĩ có người trong đ-ó”

“Chẳng có ai trong đó! Đi ngay lập tức!”

Eddie không còn hy vọng. Ông quay lại cái vựa kho ấy. Morton lại túm lấy ông. Lần này Eddie xoay tròn và vung tay điên cuồng, đánh vào ngực anh ta. Morton ngồi thụp xuống. Đầu Eddie choáng váng. Mặt ông nhăn nhó tức tối. Ông quay lại ngọn lửa, mắt ông gần như nhắm chặt. Đấy. Phải nó không? Đang lần phía sau vách? Ở đó?

Ông bước tới, tin chắc cái gì đó vô hại đang bị thiêu chết ở trước mặt ông. Thế rồi phần còn lại của mái vựa kho đổ sụp xuống ầm ầm, những tia lửa bắn ra tua tủa như tia điện trút xuống đầu ông.

Trong chốc lát đó, cả cuộc chiến dồn dập đến với ông như dầu sôi lửa bỏng. Ông cảm thấy rã rời vì sự giam cầm và cảm thấy chán chường vì những tên giết người, cảm thấy ê chề vì máu đổ và vệt máu khô dính trên thái dương mình, cảm thấy thất vọng vì bom nổ, lửa cháy và sự phù phiếm của chiến tranh. Lúc ấy ông chỉ muốn lấy lại cái gì đó, một chút gì của Rabozzo, một chút gì của chính mình, một cái gì đó, và ông đã loạng choạng đi vào những đổ nát đang rực cháy, ông tin tưởng một cách điên cuồng là có linh hồn bên trong mọi bóng đêm ấy. Những chiếc máy bay gầm thét trên đầu và nã đạn vang rền như những tiếng trống.

Eddie đi như thể xuất thần. Ông bước qua vũng dầu đang cháy và quần áo ông bắt lửa cháy phía sau. Ngọn lửa màu vàng bốc lên bắp chân và đùi ông. Ông giơ hai cánh tay và la lớn.

“Tao sẽ cứu mày! Ra đi! Tao sẽ không b-ắ-n!”.

Một sự đau đớn buốt thấu chân Eddie. Ông hét lên lời nguyền rủa vừa dài, vừa gay gắt, rồi tan biến như mây khói. Máu đang ứa ra bên dưới đầu gối của ông. Động cơ máy bay gầm thét. Bầu trời rực lên những ánh lửa xanh.

Ông nằm đó, máu chảy và lửa cháy, đôi mắt ông nhắm lại tránh sức nóng đang làm cho khô héo, và lần đầu trong cuộc đời ông, ông cảm thấy mình sẵn sàng để chết. Rồi có người nào đó kéo ông lùi lại, lăn ông vào đất, dập tắt ngọn lửa cháy và ông gần ngất đi, ông quá yếu không chống lại được, ông lăn như một bao đậu. Không bao lâu ông đã ở trong chiếc xe tải và những người lính kia quây quần chung quanh ông, họ bảo ông cố lên, cố lên. Lưng của ông đã bị phỏng, đầu gối đã thành tê liệt, ông đang bị chóng mặt và mệt nhoài, mệt đến chết được.

♣ ♣ ♣

Viên đại úy chậm chạp gật đầu, khi ông nhớ lại những giây phút cuối cùng đó.

Ông ta hỏi, “Anh có nhớ được làm sao anh thoát khỏi nơi đó không?”

Eddie nói, “Thực sự không”.

“Mất hai ngày. Anh lúc tỉnh lúc mê. Anh đã mất nhiều máu”.

Eddie nói, “Dù sao chúng ta đã làm được điều đó”.

“Ừ phải”. Viên đại úy nói ra lời ấy và ngưng lại bằng tiếng thở dài. “Viên đạn đó khiến cho anh được khá tốt”.

Thực ra, viên đạn ấy chưa bao giờ được lấy ra hết hoàn toàn. Nó xuyên qua một số dây thần kinh và gân, làm gãy xương, gãy dọc theo ống xương. Eddie đã qua hai cuộc giải phẫu. Chẳng có cuộc giải phẫu nào chữa khỏi hoàn toàn. Các bác sĩ bảo ông sẽ phải đi khập khiễng, một chân có thể sẽ thành nặng hơn khi có tuổi, vì xương có tật bị thoái hóa nhanh. Ông được các bác sĩ bảo, “Chúng tôi chỉ có thể làm tốt nhất đến vậy”. Đúng vậy không? Ai có thể nói như thế? Eddie chỉ biết được có thế lúc tỉnh lại trong một đơn vị quân y và cuộc đời ông không bao giờ giống như trước đây nữa. Ông không còn chạy được, không còn khiêu vũ được. Tệ hơn, vì lý do nào đó, cách ông từng cảm nhận về mọi thứ cũng không còn nữa. Hoàn cảnh dường như ngớ ngẩn hoặc lạc lõng. Chiến tranh đã xâm lấn vào bên trong con người Eddie, trong cái chân và trong linh hồn của ông. Ông đã học được nhiều điều khi là một người lính. Ông đã trở về nhà với một con người khác.

♣ ♣ ♣

Viên đại úy nói, “Anh có biết là tôi đã xuất thân từ gia đình ba đời làm lính không?”

Eddie nhún vai.

“Đúng. Tôi biết cách bắn súng ngắn khi lên sáu tuổi. Vào những buổi sáng, cha tôi kiểm tra giường của tôi, thực sự phải bật dậy, mười lăm phút giường chiếu phải đâu vào đấy. Tại bàn ăn luôn luôn là, “Thưa thủ trưởng, vâng” và “Thưa thủ trưởng, không”.

“Trước khi tôi nhập ngũ, tôi chỉ biết chấp hành mệnh lệnh. Điều kế tiếp mà tôi biết, tôi đang cống hiến cho họ”.

“Thời bình là một vấn đề. Có được nhiều tân binh hợm hĩnh. Nhưng rồi chiến tranh đã bắt đầu và những người lính mới ấy gia nhập tới tấp - những thanh niên, như anh - và họ đều chào tôi, chờ lệnh tôi bảo họ làm gì. Tôi đã thấy được nỗi sợ hãi trên những đôi mắt của họ. Họ làm như thể tôi biết chuyện gì đó về chiến tranh mà phải giữ bí mật. Họ nghĩ tôi có thể giữ cho họ sống. Anh cũng đã nghĩ vậy, phải không?”

Eddie phải thú nhận mình đã nghĩ như vậy.

Viên đại úy với tay lại phía sau và xoa cổ. “Đương nhiên, tôi không thể. Tôi cũng chỉ chấp hành mệnh lệnh. Nhưng nếu tôi không thể giữ anh còn sống, thì tôi nghĩ mình ít nhất có thể không rời anh. Ở giữa một cuộc chiến lớn, anh đi tìm kiếm một ý tưởng nhỏ để tin tưởng. Khi anh tìm được một ý tưởng, anh giữ nó theo cách của một người lính giữ thánh giá của mình khi cầu nguyện trong hố cá nhân”.

“Đối với tôi, ý tưởng nhỏ bé đó là những gì tôi bảo các anh mỗi ngày. Không ai bị bỏ lại”.

Eddie gật đầu. Ông nói, “Điều đó rất có ý nghĩa”.

Viên đại úy nhìn thẳng vào ông. Anh ta bảo, “Tôi hy vọng như vậy”.

Anh ta thò tay vào trong túi áo ngực, lấy ra một điếu thuốc khác và mồi lửa.

Eddie hỏi, “Tại sao anh nói thế”.

Viên đại úy thổi khói thuốc, rồi cầm điếu thuốc chỉ về phía chân của Eddie.

Anh ta nói, “Vì tôi là người đã bắn anh”.

Eddie nhìn xuống chân, đu đưa trên nhánh cây. Những vết sẹo ở phía sau. Nỗi đau là như vậy. Ông cảm thấy một sự nhức nhối về cái gì đó bên trong ông mà ông không cảm thấy từ trước, thực vậy ông chưa cảm thấy trong nhiều năm: Cơn giận dữ sục sôi và sự khao khát làm hại cái gì đó. Mắt ông nhíu lại và nhìn trừng trừng viên đại úy, anh ta cũng nhìn ông ngây ra như thể anh ta biết cái gì sẽ đến. Anh ta để cho điếu thuốc rơi khỏi các ngón tay.

Ông thì thầm, “Tiến hành đi”.

Eddie hét lên và bất thần lao tới với hai cánh tay khua như cối xay gió và hai người lính ấy rớt khỏi cành cây, chân tay lăn qua lăn lại dính vào các dây leo, quấn lấy nhau và lăn xuống dưới.

♣ ♣ ♣

“Tại sao? Mi, tên khốn kiếp! Mi, tên khốn kiếp! Không phải mi! Tại sao?”

Họ đang túm lấy nhau trên đất bùn. Eddie cưỡi lên ngực viên đại úy, đấm liên hồi vào mặt. Viên đại úy không bị chảy máu. Eddie túm cổ áo lắc mạnh và đập đầu anh ta xuống bùn. Viên đại úy không chớp mắt. Thay vào đó, anh ta né hết bên này sang bên kia để tránh cú đấm và mặc cho cơn giận dữ của Eddie. Cuối cùng, bằng một tay, anh ta túm lấy Eddie và lật ông nhào xuống.

Khuỷu tay của anh ta chặn ngang ngực Eddie, bình tĩnh nói, “Vì chúng tôi đã có thể để lạc mất anh trong cơn binh lửa đó. Anh sẽ phải chết. Và lúc đó chưa phải là lúc anh phải chết”.

Eddie thở hổn hển. “Lúc... của tôi?”

Viên đại úy nói tiếp, “Anh đã bị ám ảnh với việc phải vào trong đó. Quái quỉ, anh gần hạ đo ván Morton khi anh ta cố ngăn anh lại. Chúng ta chỉ còn một phút phải thoát khỏi và quái quỉ, sức mạnh của anh, anh đã chiến đấu quá lì lợm”.

Eddie cảm thấy giận dữ không chịu được, túm cổ áo viên đại úy, kéo sát anh ta lại. Ông thấy hàm răng bị ám vàng do khói thuốc.

Eddie rất giận dữ, “Chân... của tôi! Chính là cuộc đời của tôi!”

Viên đại úy nói, “Tôi lấy chân của anh để cứu cuộc đời anh”.

Eddie buông ra và kiệt sức, ngã về phía sau. Các cánh tay của ông đau nhức. Đầu của ông quay vòng vòng. Trong quá nhiều năm, ông đã bị ám ảnh bởi cái giây phút đó, cái giây phút lỗi lầm ấy, khi cả cuộc đời ông bỗng nhiên thay đổi.

Giọng ông dịu xuống như thì thầm, “Không có ai trong cái vựa kho ấy. Lúc ấy tôi đã nghĩ gì chứ? Giá mà tôi đã không vào đó... Tại sao tôi lại phải chết chứ?”

Viên đại úy nói, “Không ai bị bỏ lại, nhớ không? Những gì đã xảy ra với anh - tôi đã thấy điều đó xảy ra trước đây. Một người lính tới một điểm nào đó và rồi anh ta không thể đi tiếp được nữa. Đôi khi nó xảy ra vào nửa đêm. Một người lính vừa chui ra khỏi lều và bắt đầu đi, đi chân không, cởi trần, giống như anh ta đi về nhà, giống như anh ta sinh sống ngay ở gần đâu đó”.

“Đôi khi nó xảy ra giữa lúc đang chiến đấu. Người lính buông rớt súng và mắt của người ấy hóa ra đờ đẫn. Người ấy đã mệt lả. Không thể chiến đấu nữa. Thường là người ấy bị trúng đạn.

“Trường hợp của anh, cũng vừa xảy ra, anh lao về phía trước nơi có đống lửa. Tôi không thể để anh bị thiêu sống. Tôi nghĩ một cái chân bị thương sẽ chữa được. Chúng tôi kéo anh ra khỏi đó và những người khác đưa anh tới đơn vị quân y”.

Nhịp thở của Eddie dồn dập như búa đánh vào ngực. Đầu ông dính đầy bùn và lá cây. Mất một chốc ông mới nhận ra điều cuối cùng viên đại úy nói với ông.

Eddie nói, “Những người khác? Ý anh muốn nói gì khi nói ‘những người khác’?”

Viên đại úy đứng dậy. Anh ta phủi một cành con khỏi chân mình.

Anh ta hỏi, “Anh có từng gặp lại tôi nữa không?”

Eddie chưa từng gặp lại. Ông đã được máy bay đưa ông tới một quân y viện và cuối cùng vì thương tật của mình, ông đã được giải ngũ và bay về Mỹ. Vài tháng sau, ông nghe nói viên đại úy đã không làm điều đó, nên ông hình dung là nó đã xảy ra ở một cuộc đụng độ sau này với một đơn vị khác. Cuối cùng, một lá thư đã được gửi đến với một cái huy chương bên trong, nhưng Eddie đem cất đi, không mở ra. Những tháng sau đó chiến tranh càng ảm đạm và ủ rũ, ông không còn nhớ các chi tiết nữa và không quan tâm tới việc thu thập chúng. Vừa lúc ông thay đổi địa chỉ.

Viên đại úy nói, “Đúng như tôi đã nói với anh, bệnh uốn ván? Sốt vàng da? Tất cả những lần chích ngừa đó? Chỉ tổ lãng phí thời gian”.

Ông ta gật đầu về hướng vai của Eddie, và Eddie quay qua nhìn.

Đột nhiên những gì ông thấy không còn là những ngọn đồi cằn cỗi mà chỉ là cái đêm họ trốn thoát, trăng mờ mịt trên bầu trời, những chiếc máy bay đang đến, những căn chòi tạm bợ đang cháy. Viên đại úy lái chiếc xe tải chở Smitty, Morton và Eddie bên trong. Eddie nằm trên ghế sau, bị bỏng, bị thương, nửa mê nửa tỉnh, khi Morton buộc garo cầm máu trên đầu gối ông. Tiếng pháo nã càng lúc càng gần. Bầu trời tối đen cứ vài giây lại sáng rực lên như thể mặt trời lập lòe lúc sáng lúc tối. Chiếc xe tải thình lình quẹo khi nó đến đỉnh đồi, rồi dừng lại. Có một cái cổng, một thứ được làm tạm bợ bằng gỗ và dây kẽm, nhưng vì đất dốc thẳng đứng ở cả hai bên, nên họ không thể đi vòng qua nó. Viên đại úy vồ lấy khẩu súng trường và nhảy ra ngoài. Anh ta bắn vào ổ khóa và đẩy cánh cổng mở ra. Anh ta ra hiệu cho Morton cầm vô lăng, rồi chỉ vào mắt mình, ra dấu là anh ta sẽ đi trước kiểm tra con đường phía trước, con đường mòn vòng vào những lùm cây. Anh ta chạy, cố chạy thật nhanh mà anh ta có thể chạy với chân không cách chỗ rẽ ở trên đường khoảng 50 mét.

Con đường mòn không có trở ngại. Anh ta vẫy những người lính của mình. Một chiếc máy bay kêu vù vù trên đầu và anh ta nghếch mắt lên nhìn xem nó thuộc bên nào. Vào lúc anh ta nghếch mắt nhìn lên trời, một tiếng kêu cạch bên dưới chân phải anh ta.

Quả mìn nổ ngay tức thì, giống như ngọn lửa bùng lên từ lòng đất. Nó hất viên đại úy tung lên trời tới 20 fít và làm anh ta banh ra từng mảnh, một miếng xương bị cháy, xương sụn và hàng trăm miếng thịt cháy thành than, một số rơi trên đất bùn và văng vào các cây đa.