← Quay lại trang sách

Chương 3

Hạc thức giấc khởi đầu ngày mới sau một giấc ngủ dài và sâu. Cô thấy buồn nôn và đau đầu. Cô ngồi dậy trên chiếc giường lạ và dụi đôi mắt mỏi nhừ.

Cô thấy mình trong góc một căn phòng tối om. Chỉ có vài ánh trăng len lỏi qua những cánh cửa chớp gỗ, cũ kỹ, nhưng Hạc biết chắc rằng cô có thấy vài sợi khói bay trong không gian. Có phải cô lại đang mơ chăng? Cô không nghĩ như vậy. Cô ngó quanh xem mình đang ở đâu và không thấy điều gì rõ ràng đáng kể. Tuy nhiên, khi các giác quan khác bắt đầu rõ dần, cô bắt đầu nghe và thậm chí còn ngửi được những thứ làm cho tim cô đập dồn dập.

Hạc nhận ra thứ tiếng lanh canh riêng biệt của gỗ va vào kim loại như côn chạm vào đao bên ngoài căn phòng. Cô còn nhận ra thứ mùi trứng thối của lưu huỳnh cháy trong không khí kèm với những tiếng CẮC BÙM! liên tục vang lên và thường có những tiếng thét đau đớn theo sau. Nếu phải đoán, thì cô sẽ cho rằng ở bên ngoài bọn lính đang tấn công các vị võ tăng. Hẳn là cô đang ở chùa Thiếu Lâm, như lời Sư đã nói.

Hạc ngó xuống và giật thót người khi thấy mình chỉ mặc bộ đồ lót trên người. Cô không nhớ mình đã cởi đồ ra hay không. Cô nhìn kỹ lại căn phòng, nhưng không thấy chiếc áo bào màu cam và quần của mình đâu.

Kế bên cái giường là một tủ áo nhỏ. Hạc vội lục những ngăn kéo. Trang phục duy nhất trong đó là một chiếc áo lụa đỏ, cô tròng nó lên người, vội luồn những nút thắt của sợi dây dọc theo bên phải của chiếc áo vào những khuyết áo.

Hạc kéo thẳng hai tay áo ngắn rồi dựng chiếc cổ áo cao theo kiểu truyền thống lên. Tay cô xoa nhẹ lên xương đòn mình, rồi dừng lại. Cô vội vàng vuốt các ngón tay dưới cổ áo cho tới khi gặp một sợi dây lụa mảnh, kéo nhẹ nó và một con hạc ngọc bé xíu trồi lên. Hạc thở ra nhẹ nhõm rồi nhét con hạc trở vào trong áo.

Một tiếng CẮC BÙM! vang rền ngay bên ngoài cửa sổ căn phòng, tòa nhà rung chuyển dữ dội, bụi từ trên những xà nhà rơi xuống mù mịt. Hạc hiểu rằng mình phải chuồn khỏi đây thôi. Cô bước một bước trên đôi chân loạng choạng và cánh cửa tung bản lề bay vào trong.

Một tên lính vạm vỡ đứng chật ngưỡng cửa. Giáp trụ của hắn phản quang lấp lánh trong ánh sáng ngọn đuốc cháy bập bùng trên tay.

Tên lính nói, “Khà khà, cái gì ở đây thế này?”.

Hạc cảm nhận một luồng khí lực mạnh mẽ bùng lên làm giật bắn toàn thân và nó làm cho đầu óc cô trở nên minh mẫn. Cô liếc xuống chiếc áo và biết ngay mình cần phải làm gì. Cô nhìn thẳng vào mắt tên lính và ngồi xuống nền đá, co hai đầu gối sát vào ngực. Cô vòng tay ôm chặt quanh hai gối, run cầm cập như sợ hãi lắm.

“Đừng sợ như thế, cô bé ơi. Này, đưa tay cho ta...”. Tên lính nói với nụ cười nham hiểm trên môi.

Tên lính bước tới và cúi xuống Hạc, tay hắn duỗi dài ra. Khi những ngón tay ú nần bẩn thỉu của hắn chạm vào má Hạc, cô chụp lấy cổ tay hắn bằng cả hai tay. Cô áp hai gối sát vào người rồi lăn trên lưng, kéo tên lính về phía mình.

Mất thăng bằng, tên lính vạm vỡ loạng choạng tới trước và Hạc giáng hết sức của cả hai bàn chân vào ngực hắn trong lúc vẫn vừa giữ chặt cổ tay hắn vừa lăn ra sau.

Đà té của tên lính khiến hắn bay lộn ngược vòng cung trên đầu Hạc. Ngay khi thân hắn vọt ra ngoài thân của mình, Hạc buông cổ tay hắn ra. Tên lính tiếp tục bay ngược rồi va mạnh vào bức tường ngoài xa. Hạc đứng bật dậy và phóng nhanh qua ngưỡng cửa.

Trước mắt, Hạc thấy mình đối diện với phía sau của một tòa nhà dài và thấp. Bầu trời đêm dày đặc khói và cô không thể nhận ra hướng nào là hướng tốt nhất để chạy. Cô chọn phía trái. Cô chạy đến rìa của một tòa nhà dài và ngó quanh góc đường.

Hạc thấy các toán lính đang đánh nhau với từng vị sư. Chúng đông hơn các vị sư rất nhiều. Những xác chết trong áo bào cam nằm khắp nơi, người họ thủng lỗ chỗ những dấu đạn đỏ toang hoác. Các vị sư không chống nổi với súng.

Sau lưng cô, tên lính mà cô vừa cho bay tưng đang gào lên, “Ta vừa xua một con nhỏ mặc áo đỏ ra! Nó là của ta đấy! Ta...”.

Hạc không chờ nghe thêm một lời nào nữa. Cô ngó qua trái, qua phải, rồi lại qua trái, phân vân quyết định xem nên chạy theo lối nào. Rồi cô nhìn lên. Cô thấy một phần lớn của kèo mái nhà treo lủng lẳng từ một góc của tòa nhà dài. Hạc ngồi sụp xuống rồi lặng lẽ nhảy thẳng vào không trung. Những năm khổ luyện thế hạc cước quả là đáng công. Cô bắt giữ lấy cái xà nhà rồi tung thân thể nhẹ hều lên mái ngói.

Hạc thận trọng bước khỏi rìa mái, rồi nhón chân bước ngang qua những viên ngói trên mái chạy sao cho nhanh nhất có thể. Với mỗi bước chân, cô nhận thấy các viên ngói càng trở nên nóng hơn. Chắc hẳn lửa đang bùng cháy bên dưới. Giờ thì cô phải thận trọng hơn nữa. Chẳng bao lâu nữa ngói sẽ bị nhiệt độ làm cho rạn đi.

Hạc đi được nửa đường dọc theo chiều dài của tòa nhà thì không còn gặp may nữa. Một viên ngói dưới chân cô vỡ tan và nhiều viên rơi xuống đất.

Tên lính truy đuổi Hạc ngó lên, “A, mi chuồn đi đâu!” Hắn bật cười to và chạy về phía cô.

Hạc quyết định không giữ im lặng nữa để chạy thoát thật nhanh. Cô bắt đầu phóng chạy. Khi đến gần phần cuối của tòa nhà, cô nhận thấy hoặc phải nhảy qua mái nhà kế bên hoặc nhảy xuống đánh nhau với tên lính. Tòa nhà kế bên cách xa hơn là Hạc nghĩ, nhưng cô thấy rằng mình không có lựa chọn nào khác. Cô dang rộng hai tay ra và phóng một bước dài khỏi rìa mái nhà.

Hạc nhẹ nhàng đáp xuống trên mái nhà kế bên rất rộng chỗ. Tên lính đứng bên dưới cô huýt gió tán thưởng.

Hắn nói, “Chưa thấy thì chắc là ta không tin nổi. Mi sẽ làm trò khỉ gì nữa đây, nhảy múa à? Ta có trò này làm mi nhảy múa đây!”.

Tên lính thò tay vào bên dưới tấm kính che ngực của áo giáp và Hạc lại bắt đầu chạy tiếp. Tên lính chửi rủa và chạy theo.

Sau vài bước chân, Hạc khựng lại, bối rối. Mái nhà này là đường cùng rồi. Bên ngoài nó không còn gì cả ngoài bóng tối. Cô phải dừng chân lại.

“Sẵn sàng nhảy múa cho ta xem chưa?” Tên lính thở hụt hơi, hỏi vọng lên từ bên dưới.

Hạc làm lơ không đáp. Cô nhìn qua vai tên lính và thấy một bức tường ngay bên ngoài ánh lửa sáng rực của ngọn đuốc hắn cầm. Hẳn hắn và cô đang ở phía ngoài xa của khuôn viên chùa.

Ngày xưa, Đại Sư đã bắt cô nhảy từ đỉnh tòa nhà cao nhất của Ẩn Chân, vượt qua bức tường khuôn viên, rồi đáp xuống khu đất bên ngoài. Cô tự hỏi giờ chỗ mình đang đứng cao bao nhiêu đây và chiều kích của các bức tường của chùa Thiếu Lâm như thế nào.

Tên lính lại thò tay vào áo giáp và Hạc bước xa hơn lên phía đỉnh của mái nhà. Cô thấy rằng những viên ngói ở đó thì nóng hơn những viên ở ngoài rìa mái nhà nhiều.

Đúng ra, chúng nóng đến nỗi cô phải đổi chân trụ liên tục. Điều đó làm cô nảy ra một ý. Hạc quỳ xuống, nắm tay lại thành một nắm đấm mỏ hạc, rồi đấm mạnh vào một viên ngói.

Viên ngói vỡ tan tành và lửa phựt lên qua chỗ trống, liếm vào bầu trời đêm.

“Này!” Tên lính la lớn, tay lóng ngóng với một vật gì đó. “Mi làm gì vậy?”.

Hạc đứng lên, xé rời hai tay áo ra, rồi cột chúng quanh một mảnh ngói vỡ. Cô để các đầu của dải lụa phất phơ thật dài và cầm một mối trong khi đốt các mối kia với ngọn lửa nhảy múa phừng cháy qua cái lỗ trống. Với bó lửa phừng phừng bên hông, Hạc lao nhanh đến rìa của mái nhà, hướng về phía bức tường của khuôn viên.

Tên lính hỏi to, “Mi nghĩ là mi đang đi đâu đó? Mi sẽ tự sát ở ngoài đó đấy! Dừng lại ngay!”.

Hạc ngoái lại nhìn tên lính và thấy hắn đang cầm một khẩu súng ngắn. Cô phải hành động ngay.

Hạc vung bó lửa cháy phừng phừng lên quá đầu và ném nó vào bóng đêm. Khi nó bay, cô nhìn thấy rõ bức tường khuôn viên và khu đất bên ngoài. Cô đoán được các chiều kích của bức tường và khoảng cách từ chỗ cô đứng đến khu đất bên ngoài nó.

Rồi cô nhảy.