Chương 4
Hạc nhẹ nhàng đáp xuống êm ru phía ngoài xa bức tường khuôn viên. Cô lăn nhiều vòng trên mặt cỏ ướt để giảm bớt lực của cú đáp, rồi đứng bật dậy.
Cũng như Ẩn Chân, chùa Thiếu Lâm có một cái hào cỏ bao quanh chu vi để dễ phát hiện kẻ nào muốn tiếp cận. Hạc chạy băng qua nó. Cô đến được một hàng cây tối om cách một khoảng xa rồi dừng lại thở lấy hơi. Qua làn khói mù, bầu trời đêm rõ hơn nhiều so với bên trong khu chùa đang cháy. Hạc hít vào thật sâu. Hết hơi này đến hơi khác. Cô vẫn còn cảm thấy buồn nôn vì chất Bụi Mơ, nhưng lúc này không có thời gian để nghỉ lâu.
Hạc ngó quanh, rồi bàng hoàng đến cứng đờ người ra. Cô thấy rằng không phải chỉ một mình cô đang ở đây.
Trên không trung, một giọng nói nhẹ nhàng cất lên đều đều, “Cô vừa nhảy một cú tuyệt quá. Ta mừng khi cô tiết lộ ý định của mình bằng cách quơ ngọn đuốc cháy rừng rực đó trước. Nếu không thì chắc ta hụt mất cô rồi”.
Hạc nhìn lên thấy Sư thu mình trên một cành cây to. Gã đang mặc chiếc áo bào Ẩn Chân của cô.
Hạc nheo mắt lại.
Sư nói và cười to, “Ta đã nói với cô rằng cô sẽ là chiếc vé để vào chùa Thiếu Lâm của ta. Việc mượn chiếc áo bào của cô để mặc trong lúc ta thực hiện cái việc bẩn thỉu sẽ gây ra những lời đồn đại ghê gớm, cô có nghĩ vậy không nào? Bọn người của ta không nghĩ rằng chính ta là kẻ đã giết các sư gác chùa Thiếu Lâm từ bên trong và mở cánh cổng chính cho chúng. Chúng nghĩ đó là cô! Ngoài Ưng ra, một vị sư Ẩn Chân khác gánh lấy trách nhiệm cho cú sụp đổ của ngôi chùa Thiếu Lâm lừng lẫy! Dân trong vùng này sẽ nổi giận! Thật đáng tiếc khi cô đã không ở quanh đây để chứng kiến nó tận mắt”.
Hạc nghĩ thật nhanh. Cô tự hỏi có phải điều gã đang nói là sự thật hay chỉ là một trò xí gạt để làm cô phân tâm.
Một ánh trăng soi qua cành lá rồi chiếu lên đôi vai của Sư. Hạc thấy chúng gập lại chút xíu thôi và cô biết ngay điều gì sắp xảy ra.
Hạc nhảy ngược ra sau khi Sư lao ra khỏi cái cây. Gã đáp xuống ngay cái chỗ mà cô đã đứng. Hạc không tin nổi là con người có thể di chuyển nhanh đến như vậy.
Sư nham nhở cười, “Cô cảm nhận giỏi lắm. Điều đó thật là hay. Nó sẽ làm cho chuyện giết chóc này thêm hào hứng hơn...”.
Sư lại lao vào Hạc, nhưng Hạc nhảy ngang qua một bên. Cô thoát được phần lớn sự va chạm, nhưng Sư vươn tay ra chụp cổ họng cô khi gã sượt ngang. Những móng tay dài của gã quào mạnh và năm vệt máu rỉ ra ngang qua cổ cô.
Hạc hiểu rằng cô phải ra tay thôi. Sư quá sức là nhanh để cô kịp phòng thủ, nhất là trong lúc Bụi Mơ vẫn còn trong cơ thể cô. Ngay khi Sư chạm đất, Hạc lao vào gã, vung mạnh cùi chỏ phải vào đầu gã.
Đôi mày rậm rì của Sư vụt nhướng lên kinh ngạc và gã chụp lấy cái cùi chỏ đang đánh tới của cô bằng tay trái. Hạc nghe tiếng gã rên lên đau đớn khi cái cùi chỏ xương xẩu của cô chạm mạnh vào lòng bàn tay gã, nhưng gã không buông cô ra. Chẳng những vậy, gã còn siết mạnh và níu vào lưng cánh tay cô bằng tay kia.
Sư bắt đầu bấu những móng tay dài vào cánh tay của Hạc và cô đáp lại bằng cách nắm bàn tay còn lại thành một cái mỏ hạc. Cô tung nó vào mặt gã, mong hắn buông ra ít nhất một bàn tay để đỡ đòn. Gã không buông. Thay vì vậy, gã chỉ đơn giản ngoẹo đầu qua một bên và để cho Hạc đánh trúng. Hạc suýt móc mắt gã ra. Máu bắt đầu chảy từ cái chỗ cô đánh trúng.
Hạc bối rối. Cô thu tay lại để đánh gã lần nữa và Sư tiếp tục tấn công. Vẫn siết chặt cánh tay phải của Hạc bằng cả hai tay, gã giật cô qua một bên rồi đá chân cô xoạc ra từ bên dưới.
Hạc ngã nặng, một bên mặt cô va xuống đất. Cô cảm thấy Sư để cho cánh tay cô trượt qua hai bàn tay gã cho tới khi cổ tay cô chạm những ngón tay gã, rồi gã giáng xuống thật mạnh bằng cả hai bàn tay, khóa chặt cổ tay cô lại. Với cánh tay cô giờ đây duỗi ra trong hai bàn tay gã, Sư ngã người nằm ngửa xuống đất, vuông góc với cô, rồi chuồi mỗi chân lên mỗi bên của cánh tay đang duỗi ra của cô.
Hạc thấy mình nằm ngửa, bị kẹt trong một thế khóa tay mà không thể thoát được. Sư siết chặt cả hai tay vào cổ tay cô, cánh tay cô bị kẹp chặt giữa hai đùi gã. Lưng chân trái của Sư vắt ngang qua vai cô và lưng chân phải gã vắt ngang ngực cô. Hạc bị ghìm chặt xuống đất với cánh tay duỗi ra đau đớn.
Sư nói, “Ta cá là họ không dạy cô chiêu này ở Ẩn Chân. Khoái quá, phải không?” Gã cười sằng sặc.
Hạc chảy nước mắt vì cánh tay bị kéo căng. Sư chầm chậm nhấc hông lên và Hạc cảm thấy cùi chỏ của mình duỗi ra quá mức theo cái hướng ngược lại cấu tạo của nó - từ bên trong ra ngoài.
Hạc cố kéo đi, hay đổi thế bên trái hoặc bên phải, cô cố làm một điều gì đó, nhưng không có chút hiệu quả nào. Cô càng kéo thì nó càng đau hơn. Cô bắt đầu thở dốc. Hạc cảm thấy gân trên cánh tay bắt đầu bật ra. Cánh tay duỗi của cô sắp sửa gãy. Cô muốn thét lên, nhưng cô kìm nén lại.
Sư nói, giọng đều đều, “Đau quá hả? Cô nghĩ như vầy là tệ à? Chờ chút. Sau khi ta bẻ gãy tay cô, thì ta sẽ làm trật từng khớp xương trên thân cô, từng cái một...”.
Hạc biết rằng tay cô sắp gãy rồi. Cô cũng biết chẳng bao lâu nữa mình sẽ mất mạng. Cô phải làm một điều gì đó.
Không suy nghĩ gì nữa, cô chuồi cái cùi chỏ bị kéo căng bật thẳng lên rồi vặn người mạnh hết sức qua một bên.
Hạc nghe tiếng cánh tay cô gãy trước khi cô cảm nhận nó, một chỗ gãy gọn đâu đó dưới cùi chỏ. Cô thét lên, nhưng vẫn tiếp tục vặn người.
Nắm tay của Sư nới ra, rồi Hạc giật thoát được cánh tay bị hỏng. Cô đứng bật dậy và phóng chạy vào đám cây, nâng cánh tay gãy lên trong lúc nước mắt vì đau đớn chảy đầm đìa trên gò má bị sưng tấy. Khóc cũng thấy đau.
Hạc có một khả năng kỳ diệu, cô có thể đi qua rừng rậm một cách êm ru với tốc độ thật nhanh và cô dùng kỹ năng lợi thế này. Cô nghe tiếng Sư đuổi theo, nhưng cô biết chắc gã bị bỏ xa đằng sau. Cô biết rằng gã rất nhanh trong những cú bật ngắn, nhưng những cú bật đó làm cạn sức gã. Gã không thể theo đuổi cô qua những chặng dài.
Hạc tiếp tục di chuyển cho tới khi chân cô loạng choạng và hai đầu gối sưng lên. Rồi cô chạy thêm một đỗi. Sau cùng, cô đến một dòng suối nhỏ.
Vẫn nâng cánh tay, Hạc lội xuống dòng nước trên mắt cá và đi theo dòng suối nhiều dặm trong bóng tối. Cô vẫn đi trong dòng nước lạnh suốt thời gian đó. Hai bàn chân trần của cô tê rần, làm cô bước khó khăn, nhưng cô vẫn đi dưới nước vì sẽ không để lại dấu vết cho Sư hay bất cứ ai đi theo.
Khi mặt trời bắt đầu mọc lên, Hạc thấy một nơi nhánh suối chia dòng chảy. Không biết chắc nên theo nhánh nào, cô dừng chân nhìn xuống cả hai dòng. Cô cần tìm một nơi để nghỉ ngơi. Một cách ngẫu nhiên, cô chọn nhánh bên trái. Tuy nhiên, sau khi dấn một bước về hướng đó, cô liếc mắt phát hiện có cái gì đó di động. Một khoảng xa dưới nhánh bên phải có một con chim to đang lội nước. Nó có thân hình trắng như tuyết, cổ đen, chóp cánh đen và một vòng vương miện màu đỏ tươi trên đầu. Một con hạc.
Hạc quay về hướng con chim và nó bay đi về hướng hạ nguồn. Cô quyết định đi theo nó. Cô không phải đi xa trước khi con suối đột ngột mở toang ra thành một cái đầm rộng ơi là rộng - một nơi an dưỡng tuyệt vời. Con hạc biến mất.
Hạc tháo hai mối dây ở một bên chiếc áo rồi thận trọng chuồi cánh tay gãy vào khoảng trống như là một cái dây quàng thô sơ. Với một cánh tay còn lành lặn, cô cố gom đủ cỏ ở đầm lầy để làm thành một đống nhỏ trên dải đất ven bờ, rồi sau cùng cô ngã xuống cái tổ tạm thời như một con chim mệt lả bị lạc đàn.