← Quay lại trang sách

Chương 6

Hạc không thể biết hôm nay là ngày nào khi sau cùng cô thức giấc với cơn đau ghê hồn. Với đôi môi khô nẻ, gương mặt sưng húp và cánh tay gãy, cô nghĩ rằng mình đã ngủ mê man hơn một ngày rồi. Chắc hẳn là gần hai ngày. Số vết cắn của côn trùng nhiều đến bất thường trên tay chân và đầu của cô có vẻ như chứng thực cho điều đó.

Hạc sờ vào cánh tay phải bị gãy rồi rùng mình run rẩy. Cô chưa từng bị đau như thế này và cô biết sẽ còn đau nhiều hơn nữa trước khi bình phục - cô còn phải sắp xếp lại các đoạn xương. Cô đã học cách chữa trị những vết thương như thế này trong chương trình huấn luyện ở Ẩn Chân, nhưng chưa bao giờ áp dụng cho chính mình. Hạc ngó lên các đám mây đang tụ lại che ngang mặt trời giữa ngọ và quyết định thực hiện việc chữa trị ngay.

Cô ngồi thẳng lên và khu đầm lầy bắt đầu quay quay trước mặt cô. Hạc xoay về hướng bìa rừng, không thấy gì cả ngoài một cơn lốc xoáy do vỏ cây bu-lô [1] và cành lá liễu. Cô nhắm mắt lại, đếm đến số một trăm, rồi lại mở mắt ra. Mọi vật từ từ trở lại bình thường.

Hạc thở dài. Chất Bụi Mơ vẫn còn tác động trong cô. Điều này không dễ dàng chút nào.

Hạc đặt bàn tay trái lên cánh tay phải bị gãy và ấn nhẹ nhàng ngón trỏ và ngón cái lên vùng bị sưng. Khi cô chạm quanh chỗ xương gãy, cô trào nước mắt và hai bàn tay run lên.

Hạc biết rằng cẳng tay của con người có hai khúc xương riêng rẽ. Cô biết chắc rằng chỉ có một trong hai xương bị gãy, ở trên gần cùi chỏ. Những mảnh xương rời bị sai chỗ, nhưng dường như vẫn có cảm giác. Cô biết rằng mình may mắn. Cô đã nghĩ rằng cùi chỏ của người ta hẳn sẽ bị trật khớp và vặn rời ra khi cố vùng thoát một cú khóa như thế. Xương bị gãy còn có thể lành. Gân ở cùi chỏ mà bị trật khớp thì không thể lành.

Không nghĩ ngợi gì nữa, Hạc bóp mạnh chỗ gãy bằng mấy ngón tay. Những bài tập nắm đấm mỏ hạc nhiều năm qua giúp cô có một bàn tay nắm mạnh hơn phần lớn đàn ông. Cô cảm thấy các đốt xương gãy trên cẳng tay siết vào nhau thật nhanh và cô thét lên khi chúng chuyển lại vào đúng khớp.

Hạc ngã quỵ xuống ổ cỏ mà cô nằm. Những giọt mồ hôi lạnh chảy ra từ chân tóc màu nâu bẩn trên đầu cô. Mồ hôi chảy xuống gương mặt sưng húp rồi hòa lẫn với nước mắt. Ngực cô bắt đầu phập phồng. Khu đầm lầy lại quay vù vù trong cô, Hạc nhắm mắt lại thật lâu. Sau cùng, khi cô lại mở mắt ra, cô biết rằng mình phải làm điều gì tiếp theo. Cô cần phải lập một kế hoạch.

Khi Hạc nghĩ về mọi chuyện cô vừa trải nghiệm qua mới đây, thì cánh tay cô không dưng trở thành điều nhỏ nhất trong những mối lo. Cô bắt đầu thắc mắc về các người anh em của mình, Hổ, Hầu, Xà và Long. Họ đâu cả rồi? Cô có nên đi tìm họ không? Có khi họ cần sự giúp đỡ của cô thì sao? Cô cũng nghĩ về mọi chuyện chết chóc và hủy diệt ở Ẩn Chân và Thiếu Lâm và mọi chuyện đó có ý nghĩa ra sao với cả vùng. Và rồi, sau cùng, là lần đầu tiên, cô nghĩ về chính mình.

Việc lớn lên giả vờ làm một điều không thực với bản thân mình - một đứa con trai - có nghĩa là Hạc đã dùng phần lớn thời gian của mình mà lo lắng về những người khác. Họ nhìn mình thế nào. Họ nghĩ gì về mình đây. Việc tập trung hết sự quan tâm vào người khác là chuyện bình thường đối với cô, nhưng kẻ duy nhất mà giờ đây cô có thể giúp là chính mình. Vì vậy, cô sẽ phải làm cái gì đây?

Hạc nhận thấy có sự hiện diện của một sinh vật khác quanh đây và cô nhìn chăm chú dọc theo rìa cái đầm. Đó là một con hạc đầu đỏ. Cô quan sát nó chầm chậm lội về hướng mình để tìm bữa ăn kế tiếp. Hạc cố nhớ lại xem lần cuối cùng mình ăn là lúc nào. Cô nghĩ cô có một giấc mơ trong đó Sư cho cô ăn một ít cháo, nhưng cô không chắc lắm.

Con hạc tiếp tục lội về hướng cô và Hạc với tay tìm cái tượng ngọc bé xíu trên cổ. Các ngón tay cô cào trúng cái cổ áo cao của cái áo dài lụa đỏ, nhưng không tìm thấy sợi dây lụa treo giữ con hạc ngọc. Nó mất đâu rồi.

Hạc vuốt các ngón tay dọc theo năm vảy máu mỏng dính ở một bên cổ mình, giờ đây bị các vết cắn của côn trùng bao phủ. Cô nhớ lại Sư đã quào cô bằng những móng tay. Chắc hẳn đó là lúc cô bị mất con hạc.

Những giọt nước mắt tươi nguyên trào ra khóe mắt. Cho đến khoảnh khắc đó, cô chưa từng ý thức được miếng ngọc bé xíu đó quan trọng với mình như thế nào. Cô hiểu nó là món quà của mẹ, nhưng mẹ cô chỉ còn là một kỷ niệm xa vời.

Hạc quyết định cần phải làm một điều gì đó cho đầu óc đỡ trống trải. Một việc gì đó để giúp chính mình. Cô đứng dậy và con hạc kêu lên quang quác. Nó ngó thẳng vào cô, khẽ lắc nhẹ đầu ba lần, rồi bay đi.

Hạc bước loạng choạng trên mặt đất mềm kế bên đống cỏ của cô, nhìn theo con hạc bay lên một con suối hẹp cách không xa lắm. Đó không phải là con suối mà cô đã đi theo đến cái đầm. Không có suy tính nào khác, Hạc quyết định lại đi theo hướng bay của con hạc. Cô lấy lại thăng bằng, uống một ngụm nước lớn, rồi bắt đầu bước đi, nâng cánh tay gãy lên.

Hạc trở lại vào cánh rừng, theo lối đi của con hạc lên dòng suối. Con hạc biến đâu mất khỏi tầm mắt, nhưng Hạc cứ dấn bước đi tới. Càng đi, đầu óc cô càng trở nên mụ mị đi. Cô nghĩ rằng nó sẽ trở nên mạch lạc, tỉnh táo hơn, nhưng cô lầm. Giữa chất Bụi Mơ, sự đau đớn căng thẳng của cánh tay gãy và những điều khác, cô hiểu rằng mình đang mệt lả đi. Ngay lúc này, bước đi là một trong những việc tệ hại nhất mà cô hành hạ thân thể mình, nhất là khi khá lâu rồi mà cô chưa được ăn gì. Tuy nhiên, cô không biết phải làm gì hơn. Cô không thấy điều gì hay ho trong việc ngồi yên, đợi chờ sự giúp đỡ trong vô vọng.

Hạc tiếp tục đi theo dòng suối, hi vọng nó sẽ dẫn đến một ngôi nhà hay một con đường mòn hay điều gì đó. Cô biết rằng nếu mình đi hoài theo một con sông hay một dòng suối trong vùng này, thì rốt cục sẽ có cơ hội bắt gặp đời sống văn minh.

Trên cao, những đám mây dần dà tụ lại dày đặc và mưa bắt đầu rơi. Chẳng mấy chốc cô ướt sũng và lạnh run thấu xương, nhưng ít ra mưa ngăn lũ côn trùng lại và gột rửa hết bùn trên thân thể và mái tóc lởm chởm của cô.

Nhờ cơn mưa nên bóng chiều xuống sớm và Hạc hiểu rằng chẳng bao lâu nữa cô phải dừng chân. Cơn chóng mặt cũng trở lại và tâm trí cô đang bắt đầu đánh lừa cô. Thậm chí cô nghĩ rằng mình nghe có tiếng ai đó.

Hạc rẽ một khúc quanh và đôi mày mỏng của cô nhướng lên. Cô thấy hai người đàn bà, một người già và một người lớn hơn cô chừng vài tuổi.

Từ bờ suối bà già càu nhàu, “Con chịu đi khỏi cái cầu đó chưa? Mình sắp trễ rồi”.

Cô gái trẻ đứng dưới một cây dù xinh xắn đáp, “Nhưng con muốn làm một điều ước, mẹ à. Cho con xin một đồng xu để con ném xuống nước và...”.

Cô gái dừng ngang giữa câu nói khi Hạc bước chệnh choạng giữa lòng suối, về hướng cây cầu.

Bà già thốt lên với giọng giận dữ, “Cái con bé kia làm trò khỉ gì thế? Nó già khụ rồi mà còn vọc nước, hay chơi trò dầm mưa như vậy”.

Cô gái nói, “Con không nghĩ là nó vọc nước đâu. Nhìn mặt nó và điệu bộ nó ôm cánh tay đó kìa. Trông có vẻ như nó cần mình giúp”.

Bà già nạt ngang, “Nó cần phải học cách đi đứng cho nết na, đàng hoàng. Nó rất cần cái đó. Nó gớm quá! Con gái con lứa gì mà ngó ghê hết chỗ nói. Mẹ biết chắc nó là thứ không nhà không cửa rồi. Thôi đi đi kẻo nó lại xin tiền bây giờ”.

Cô gái nói, “Con không biết...”. Cô bước khỏi cây cầu và Hạc cố gọi cô. Hạc chỉ thốt lên được một tiếng kêu thất thanh the thé. Hạc dấn bước đến cây cầu rồi té quỵ xuống bờ suối.

Cô gái trẻ bước tới nhìn kỹ Hạc, rồi cô trợn mắt, “Mẹ ơi, nhìn này! Đôi mắt của nó gần như tròn xoe và mớ tóc của nó thì màu nâu!”.

Bà già cay độc, “Đừng đụng vào nó. Nó là một đứa con lai. Không khá hơn một con chó lai chút nào. Thôi, kệ nó, mình đi đường mình thôi”. Bà già quay lưng lại với cây cầu rồi đi lên con đường hẹp.

Cô gái ngó Hạc, rồi ngó bà mẹ. Cô đặt đồng xu ước vào tay Hạc rồi đi theo mẹ.

Sáng hôm sau, Hạc thấy mình vẫn chập chờn nửa mê nửa tỉnh bên cây cầu. Mưa đã tạnh và nhiều nhóm du khách đã đi qua cây cầu từ lúc rạng đông. Nhiều kẻ dừng chân nhìn cô và bàn cãi do đâu mà cô nằm vất vưởng ở đó, nhưng không một ai ra tay cứu giúp gì cả. Kẻ duy nhất đến gần bên cô đủ lâu để giật lấy đồng xu khỏi tay cô. Cô nghe được từ đồ con lai nhiều lần.

Với đôi mắt nhắm nghiền lại vì ánh nắng ban sáng và bọn khách bộ hành lạnh nhạt, sau cùng Hạc nghe được âm thanh lạ lùng nhất. Đó là một tiếng lầm bầm ấp úng mà dịu dàng, như cô tưởng tượng ra một tiếng như vong hồn u uẩn.

“Co caan toiii giuuu khoooo?”.

Hạc mở mắt ra, rồi nhắm nghiền lại. Chuyện này không thể là thực.

Cô hít một hơi thật sâu rồi mở mắt ra thêm một lần nữa. Hạc cảm thấy mặt mình tái nhợt dần không còn một giọt máu nào. Cô nghĩ rằng chắc mình chết ngủm rồi. Một con ma đang đứng bên cô trong nắng rạng rỡ.

“Co cần toiii giuuup khoooo?”.

Hạc chớp mắt liên tục. Con ma vẫn còn đó. Có vẻ như nó đang chờ cô nói một lời gì. Có phải con ma đang cố trò chuyện với cô không?

Hạc ngó kỹ nó. Còn sống, hẳn là con ma là một cậu nhóc. Mặt cậu hẳn là khá dễ coi, nhưng giờ đây nó trắng bệch và đầy những chấm đỏ. Đôi mắt nó xanh biếc như là nước sông sâu và tóc nó có màu của rơm rạ bẩn.

Con ma trông giận dữ. Nó lại lắp bắp, lần này thật chậm rãi.

“Cô...cần...tôi...giúp...không?”.

Hạc mở to mắt. Đây không phải là một con ma. Mà là một thằng bé! Một ông kẹ. Một thằng ma. Một kẻ da trắng. Thằng bé nói tiếng Quan Thoại, nhưng bằng một giọng rất nặng. Hạc hiểu nó thật khó khăn. Cô gật đầu.

“Tôi sẽ đỡ chị dậy. Đừng sợ nhé”. Cậu bé nói chậm rãi.

Hạc lại gật đầu.

Cậu bé nhấc Hạc khỏi bờ suối lầy lội rồi đi qua cây cầu. Hạc thấy cậu rất khỏe. Đôi vai vạm vỡ làm căng chiếc áo xám của nông dân ra hết cỡ. Cô liếc xuống thấy chiếc áo và phần lớn thân thể mình đẫm bùn sình và ướt sũng, nhưng cậu bé có vẻ như không nề hà gì.

Cậu bé xoay chuyển Hạc trong vòng tay, nâng cô lên và cánh tay gãy của cô ấn mạnh vào vật gì đó cứng nhắc bên dưới áo cậu, nằm ngang qua ngực cậu. Nó cho cảm giác giống như một cái ống bằng kim loại. Cô nhăn mặt.

“Ôi, xin lỗi”. Cậu bé nói, nhìn xuống cánh tay cô, “Nó bị gãy à?”.

“Ừ”. Hạc thì thào yếu ớt.

Cậu bé nói, “Đừng lo. Tôi biết người có thể chữa cho chị. Bà ấy người Hoa, nhưng bà sẽ không đối xử với chị xa lạ đâu. Bà hiểu người như chị và tôi bởi vì chồng của bà là một người của chúng ta... tôi muốn nói là, người da trắng”.

Hạc cảm thấy tim mình bắt đầu đập nhanh hơn một chút. Cô không kìm được việc nghĩ về cha mình, cho dù cô gần như chẳng nhớ gì về ông.

Cậu bé nói, “Tôi tên là Chờ Râu. Tôi đến từ một nơi rất xa có tên là Hà Lan. Tôi thường sống trên tàu, nhưng thời gian gần đây thì tôi ở trên đất liền để giúp vợ của viên thuyền trưởng. Chị có bao giờ thấy biển chưa?”.

Đầu của Hạc bắt đầu xoay vòng vòng, “Tôi... tôi...”.

Chờ Râu cau mày, “Tôi xin lỗi. Tôi không nên bắt chị nói chuyện lúc này”.

Hạc gật đầu yếu ớt.

Chờ Râu nói, “Cố nghỉ ngơi chút đi. Tôi sẽ chăm sóc chị. Tôi hứa. Những người da trắng như mình cần phải đoàn kết với nhau!” Nó mỉm cười.

Hạc cười trả rồi nhắm mắt lại. Có lẽ những gì Sư đã nói về Bụi Mơ là đúng. Dường như cô có thể nhìn vào trong tim cậu bé này và biết rằng cậu nói thật. Mệt lả và thoải mái trong vòng tay của Chờ Râu, Hạc chìm dần vào giấc ngủ.

Những hình ảnh về một người đàn ông da trắng có hàm râu nâu rậm và đôi mắt xanh đầy kín trong đầu Hạc. Đó là cha của cô. Trong mơ, ông nắm một tay cô và một phụ nữ Trung Hoa đẹp và cao giữ bàn tay kia. Người phụ nữ có gò má cao và đôi mắt nhỏ sắc lẻm. Hạc chẳng thể nào quên được gương mặt của mẹ mình. Hạc ngước lên hỏi mẹ một câu, nhưng giấc mơ của cô bị cắt ngang bởi một tiếng thét the thé và giọng hỏi gặng của một cô gái trẻ.

“Chị ấy bị sao vậy?”.

Hạc mở mắt ra thấy mình trên một con đường hẹp, vẫn nằm trong vòng tay của Chờ Râu. Cô cũng kề sát mặt với một cô gái nhỏ da trắng nói tiếng Quảng Đông tuyệt giỏi. Đôi mắt cô bé là mắt của người Trung Hoa, nhưng tóc cô dài và màu nâu.

“Chị ấy trông như một con chuột chết trôi”. Cô bé nói với Chờ Râu, “Và tóc của chị sao vậy? Có phải chị ấy muốn mình giống như một đứa con trai à?”.

Chờ Râu đáp, “Cô ấy trông không giống con trai tí nào cả”.

Con bé nhăn mặt, “Đúng vậy, chị ấy giống mà, nhất là với mấy chỗ bầm sưng đó. Anh thấy chị ấy ở đâu vậy?”.

Chờ Râu đáp, “Có cây cầu phía trên con đường mòn. Cô ấy nằm kế bên đó”.

Con bé hỏi, “Anh không nghĩ là cho chị ấy ở với mình, phải không nào? Mẹ sẽ giận anh lắm đó”.

Chờ Râu bật cười to, “Bà ấy không phải là mẹ của tôi”.

Con bé giậm chân đành đạch, “Anh sẽ bị rắc rối to đấy nhé. Mình không nuôi nổi thêm một miệng ăn đâu”.

“Mình không nuôi nổi thêm một miệng ăn đâu”. Chờ Râu nói móc, “Cái thứ con-nít-mới-sáu-tuổi nào mà lại nói những điều như vậy chứ?”.

Con bé nói, “Thứ khôn ngoan. Và là cái đứa rất trưởng thành so với tuổi của nó”. Nó lè lưỡi ra rồi chạy lên con đường mòn, quanh khúc rẽ.

Chờ Râu cười khúc khích rồi nhìn Hạc, “Đó là Quận Chúa, tên đó có nghĩa là Quận Chúa trong tiếng Quảng Đông. Nó không phải là tên thật của con nhỏ, nhưng nó bắt mọi người gọi nó như vậy. Nhiều khi nó quậy lắm, nhưng rồi cô sẽ quen với nó thôi. Nó khôn ngoan lắm. Nó có thể nói cả tiếng Quan Thoại và Quảng Đông, nó còn học cả tiếng Hà Lan khi nghe tôi trò chuyện với cha của nó”.

Hạc cảm thấy một luồng máu lạnh chạy dọc sống lưng. Từ tiếng Hà Lan nghe thật quen thuộc.

“Nhìn kìa”. Chờ Râu nói, tay chỉ xuôi xuống con đường mòn.

Quận Chúa hiện ra ở khúc rẽ, đi bên cạnh một phụ nữ Trung Hoa cao đang kéo một cái xe đẩy nhỏ. Bà đội một chiếc khăn xếp trắng như tuyết trên đầu, kéo thấp xuống ngang mày nên nó làm khuất đi nét mặt của bà. Đối với Hạc, điều này không tạo ra chút khác biệt nào. Cô chẳng bao giờ quên được hai gò má cao và đôi mắt nhỏ sắc lẻm đó.

Hạc nhìn mà không tin ở mắt mình khi mẹ cô, bà Băng, buông cái xe đẩy ra và bắt đầu chạy lên con đường bằng những bước dài, thanh thoát. Quận Chúa cố giữ khoảng cách bên cạnh Băng, một ánh mắt bối rối hiện trên mặt nó. “Mẹ ơi, chuyện gì vậy?”.

Chờ Râu ngước nhìn lên, “Cô Băng, mọi chuyện ổn chứ?”.

Mẹ của Hạc lướt đến rồi dừng lại trước mặt Chờ Râu. Bà thì thầm, “Không có chuyện gì tồi tệ cả. Giờ thì mọi chuyện tốt đẹp hơn rồi. Hoàn toàn tốt đẹp”. Bà nhẹ nhàng nhấc Hạc ra khỏi tay Chờ Râu, ôm cô vào lòng.

Hạc ngó Băng không rời mắt, rồi bỗng dưng thấy mình thành ba tuổi trở lại. Họ nhìn nhau đăm đắm, rồi chín năm trôi vụt qua trong một nhịp tim đập vội.

Quận Chúa hỏi, “Chuyện gì vậy mẹ?”.

Chờ Râu liếc nhìn gương mặt của Băng, rồi gương mặt của Hạc. Một nụ cười nở bừng trên môi cậu. Cậu nói, “Quận Chúa này, em biết do đâu mà mẹ em nhiều khi rất buồn khi bà nghĩ về người chị ‘bí mật’ của em không? Chà, anh nghĩ là bà sẽ không còn thấy buồn như vậy nữa”.

Chú thích:

[1] Vỏ cây bu-lô: birchbark - ND.