← Quay lại trang sách

Chương 7

Nhiều tuần tiếp sau đó là một cơn lốc đối với Hạc. Gần như lúc nào thức cô cũng quanh quẩn bên Băng và cảm thấy mình đang làm quen lại với một người bạn cũ hơn là được đoàn tụ với mẹ. Băng không nói nhiều, nhưng Hạc cảm nhận một nguồn an ủi toát ra quanh bà, mà cô chưa từng trải nghiệm như thế với bất kỳ ai khác. Điều đó làm cô thấy vui sướng. Nhất là là về mặt tình cảm.

Về mặt thể chất thì mọi việc khác hẳn. Mọi vết thương mất nhiều thời gian để lành hơn là Hạc mong muốn. Vết bầm tím trên mặt vẫn còn khá rõ và phải mất một thời gian dài để tác dụng của chất Bụi Mơ mất hẳn đi. Cô trải qua vài đêm mệt nhọc, không kìm được việc nằm run rẩy và đổ mồ hôi. Ít ra thì giờ đây chuyện đó đã là quá khứ.

Hạc cột chặt cánh tay phải bị gãy vào người bằng một cái băng đeo bằng lụa hợp với chiếc áo lụa trắng và dải khăn xếp mà Băng cho cô. Cánh tay cô vẫn sưng tấy trong nhiều ngày tới, nhưng cuối cùng nó cũng trở lại bằng với cỡ bình thường sau những điều trị thông thường, với các loại dầu bóp cô chế tạo ra bằng những loại dược thảo như liễu và cúc dại. Băng có những món này và các thứ khác nữa trong nhiều lọ có cỡ khác nhau trong cái xe đẩy mà bà mang theo. Theo Hạc nhớ lại, thì mẹ cô cũng là một vị danh y.

Từ từ từng chút một, Hạc tập sử dụng cánh tay bị gãy trở lại, thận trọng giữ nó trong dây quàng khi cô chưa phục hồi hẳn. Cô phát hiện ra bài tập tốt nhất cho nó là việc luyện tập chiêu thức hạc quyền căn bản của mình. Việc sử dụng hai cánh tay để giả làm đôi cánh đã tạo ra một loạt các động tác tuyệt vời cho việc phục hồi cùi chỏ. Tuy nhiên, cô chỉ tập trong bóng tối để không bị phân tâm và bị người đi trên con đường mòn chú ý. Rồi Hạc nhận ra rằng họ là một bọn người bí mật.

Nhiều lúc, thật là khó khăn thâu nhận thông tin rõ ràng của mẹ cô và Hạc thường phải hỏi đi hỏi lại một câu hỏi trước khi có được lời đáp. Họ ở lại trong những quán trọ dọc đường và thường thì cả bốn người ở chung một phòng, do đó Hạc nhận được phần lớn thông tin vào lúc khuya, sau khi Chờ Râu và Quận Chúa đã ngủ say.

Hạc đã hiểu ra rằng mẹ của cô vẫn phải trên đường trốn tránh sau chừng ấy năm. Cha của cô cũng vậy. Hạc không biết hiện nay cha cô trôi nổi nơi nào, nhưng cho dù ở đâu thì cũng ít nguy hiểm hơn cái vùng mà họ hiện đang ở. Chờ Râu là chú thủy thủ nhỏ của cha cô và ông đã buộc cậu đi với Băng và Quận Chúa trong mùa hè này vì vùng này trở nên có nhiều rắc rối. Băng đang trực tiếp dính líu vào và có Chờ Râu bên cạnh để giúp một tay.

Hạc cũng khám phá ra rằng bốn người họ hiện đi đến thủ phủ Khai Phong trong vùng để dự lễ hội Thuyền Rồng hằng năm. Trong suốt lễ hội, Băng sẽ gặp một số ‘đầu mối liên lạc’. Hạc không biết rõ chuyện đó có ý nghĩa thế nào, nhưng nghe ra có vẻ ẩn chứa nhiều nguy hiểm. Mẹ cô nói rằng bà khá lo ngại về việc để cho Quận Chúa đi cùng, nhưng bà cũng nói không có chọn lựa nào khác. Có vẻ như Băng đã cố làm cho người khác chăm sóc Quận Chúa nhiều như Đại Sư đã che chở cho Hạc trong vòng tay của ông, nhưng Quận Chúa thường bỏ chạy mất. Nếu Băng phải đơn độc làm chuyện gì đó trong nhiều ngày thì Chờ Râu là người duy nhất có thể ngăn Quận Chúa bỏ đi mất. Mặc dù Chờ Râu và Quận Chúa cãi nhau hoài, Hạc vẫn thấy rằng thật ra chúng rất thích làm bạn với nhau.

Một đêm nọ, Chờ Râu và Quận Chúa cãi nhau rất dữ bằng tiếng Hà Lan và Hạc ngạc nhiên khi thấy rằng mình hiểu được vài từ. Cái từ xuất hiện nhiều nhất là Henrik, nó là từ mà Hạc nhớ là tên của cha cô. Sau khi Chờ Râu và Quận Chúa đã ngủ khò trong đêm đó, Hạc háo hức hỏi mẹ về cha mình. Tuy nhiên, Băng lại không thích trò chuyện. Bà nói rằng bà đã tính chuyện cho mọi người làm vào sáng hôm sau và nên ngủ cho ngon giấc để lấy sức thay vì ngồi trò chuyện đêm hôm khuya khoắt như thế.

Hạc bỏ cuộc và đi ngủ.

Sáng hôm sau, Hạc thức giấc thấy căn phòng trống trơn. Dường như Băng đã có dự tính làm gì thật. Hạc thay đồ thật nhanh, buộc một cái khăn xếp lên mái tóc nâu lởm chởm, rồi bước ra ngoài. Cô thấy mẹ, Chờ Râu và Quận Chúa đang dỡ đồ khỏi chiếc xe đẩy nhỏ.

Hạc hỏi, “Mọi người làm gì vậy?”.

Chờ Râu cười khì, “Cô Băng cho rằng hôm nay cô muốn luyện tập. Cô tham gia cho vui nhé!”.

Hạc hỏi, “Luyện tập à?”.

Băng gật đầu, “Đúng vậy. Con cũng tập luôn. Tay con còn đau không?”.

Hạc sờ cánh tay phải qua dây quàng, “Dạ còn”.

Băng hỏi, “Chân con thì thế nào?”.

Hạc đáp, “Chúng ổn. Sao vậy mẹ?”.

Băng hỏi lại, “Đại Sư có bao giờ dạy con cách tung hứng bằng chân không?”.

Hạc đáp, “Thưa có. Trò này là trong việc tập giữ thăng bằng. Chuyện gì thế mẹ?”.

Băng nói, “Để xem con học như thế nào. Nằm ngửa ra nào”.

Hạc nói, “Cái gì? Ở đây? Ngay bây giờ sao?”.

Băng gật đầu.

Quận Chúa cười khúc khích và Băng ngó cô bé. “Đi vào trong mượn ông chủ nhà trọ cái ghế đẩu cho mẹ nào”.

Quận Chúa vỗ tay khoái chí rồi chạy vào trong.

Hạc ngơ ngác không hiểu chuyện gì. Cô tròn mắt ngó Băng.

Bà Băng ngó lại cô không chớp mắt. Băng nói, “Sao nào? Con có chịu nằm xuống không đây?”.

Hạc nhìn Chờ Râu và Chờ Râu đồng tình gật đầu lại. Hạc chỉnh lại cái khăn xếp rồi nằm ngửa ra bên rìa con đường đất.

Quận Chúa tay cầm một cái ghế đẩu gỗ từ trong nhà trọ chạy ra, rồi đưa cho Băng.

Cái ghế đẩu ba chân cao khoảng ngang đầu gối và Hạc ngỡ Băng đặt nó xuống rồi đứng lên nó để lấy đồ trong xe đẩy. Nhưng không phải vậy, Băng ném cái ghế vào Hạc.

Theo bản năng, Hạc giơ cao hai chân bắt cái ghế bằng gang bàn chân. Băng ném theo chiều mặt ghế đến trước, để Hạc có một mặt phẳng nhẵn rộng. Hạc gập chân lại để thu lấy lực va chạm, rồi cô xoay hông lên và đạp hai chân lên trời, khiến cái ghế bay xoáy lên không trung.

Từ lúc đó trở đi thì mọi việc trở thành bản năng thứ hai đối với Hạc. Cô gần như quên hết về việc tung hứng ghế. Nó là bài học đầu tiên khi bằng độ tuổi của Quận Chúa. Gần đây hơn, cô tung hứng những thứ nặng hơn nhiều như các khối đá để tăng cường sức mạnh của chân cũng như cải thiện khả năng giữ thăng bằng.

“Ê, cô giỏi lắm!” Chờ Râu nói khi Hạc xoay chiếc ghế vòng vòng bằng đôi chân.

Băng nói, “Đại Sư dạy con giỏi lắm. Con có thể tung hứng vật bình thường nào khác không?”.

Hạc đáp, “Dạ có. Ngoài các quả tạ đá ra, con còn tập với các quả bóng, bàn nhỏ, ghế, dù bằng giấy...”.

“Dù giấy!” Quận Chúa nói, “Những cái đó khó lắm!”.

Chờ Râu bật cười, “Đúng vậy, Quận Chúa làm gãy chúng hoài. Con bé không phải là người khéo lắm đâu, tôi cho cô biết đấy nhé”.

“Ừmmm! Tôi thích xem thử anh có làm giỏi hơn tôi không cho biết”.

Chờ Râu hỏi lại, “Tôi à? Tung hứng bằng chân là trò dành cho bọn con gái. Xem này!”.

Hạc ngừng xoay chiếc ghế và bắt nó lại bằng bàn tay không bị gãy. Cô ngồi thẳng dậy và nhìn Chờ Râu gập người lại trong một thế trồng cây chuối tuyệt đẹp. Cậu bắt đầu bước đi vòng quanh bằng hai tay, không hề loạng choạng chút nào. Chờ Râu nói, “Biểu diễn cho mọi người xem trò này đi nào, Quận Chúa!”.

Quận Chúa bĩu môi.

Hạc nhìn Quận Chúa, rồi liếc xuống cánh tay của mình treo trong dây quàng. “Này, Quận Chúa. Khi nào cánh tay chị lành, chị sẽ chỉ dẫn em làm trò đó. Coi vậy chứ không khó đâu”. Cô nháy mắt và Quận Chúa mỉm cười lại.

Băng nói, “Chừng đó đủ rồi, Chờ Râu. Tới đây giúp cô một tay với mấy cái hũ này”.

Chờ Râu đáp, “Vâng”. Cậu hạ chân xuống rồi đứng lên, bước lại với Băng. “Cô có làm những động tác nhào lộn theo tiêu chuẩn hằng ngày không?”.

Băng gật đầu.

Hạc hỏi, “Các động tác nhào lộn à?”.

Băng nói, “Mẹ định nói với con sau khi mình tập hôm nay. Đôi khi mẹ biểu diễn các trò tung hứng để kiếm tiền, nhất là trong các buổi lễ hội. Chờ Râu và Quận Chúa cũng diễn trò. Quận Chúa là một tay biểu diễn tung hứng bằng chân rất giỏi, còn Chờ Râu thì... Chà, con phải chờ cho tới lễ hội Thuyền Rồng bắt đầu để xem tài năng chính của cậu ta”.

Hạc hỏi mẹ, “Trò chuyên môn của mẹ là gì?”.

Băng đáp, “Xem đây”. Bà gật đầu với Chờ Râu rồi nói, “Cái lớn nhé”.

Chờ Râu giúp Băng lấy lên cái chum to nhất trong chiếc xe. Họ lật nó lại, rồi những gói dược thảo khô đủ cỡ và những loại thuốc khác đổ đầy ra xe. Chờ Râu buông cái lọ gốm miệng rộng ra rồi lùi lại mấy bước. Băng tự mình giữ cái chum không. Nó to quá, bà không thể ôm hết nó.

Băng ném cái chum nặng lên không và định vị thân thể của mình ngay dưới nó. Hạc trợn to mắt ngó. Cô tin chắc là cái chum khổng lồ sẽ đập nát đầu của mẹ khi nó rơi xuống đất. Tuy nhiên vào khoảnh khắc cuối cùng cho phép, Băng giang rộng lưng mình ra và đón bắt cái chum vào giữa hai nhánh xương vai.

Hạc ngó sững sờ khi mẹ cô thực hành một loạt động tác có vẻ như thách đố với trọng lực. Băng đặt thăng bằng cái chum to ơi là to trên mọi vật, từ cùi chỏ đến cằm đến đỉnh đầu đội khăn xếp... mà không hề chạm tay vào nó. Bà chuyền nó từ điểm thăng bằng này đến điểm thăng bằng khác bằng cách lắc mạnh thân người từ hướng này qua hướng khác, rồi nhẹ nhàng bắt lại và giữ thăng bằng cái chum khổng lồ trong thời gian bao nhiêu lâu tùy ý. Băng hoàn toàn làm chủ tình thế. Hạc chưa hề được xem trò gì như vầy.

Sau cùng Băng đặt cái chum xuống và gật đầu với Hạc. Những giọt mồ hôi chảy xuống trán Băng.

Hạc nói, “Con chưa hề xem trò gì như thế này. Mẹ học làm nó ở đâu vậy?”.

Băng đáp, “Mẹ tự luyện. Nếu con dạy cho Quận Chúa đi bằng hai tay thì mẹ sẽ dạy cho con làm trò này. Con thấy sao nào?”.

Mắt Hạc sáng rỡ, “Con thích lắm”.

Băng gật đầu và lần đầu tiên Hạc nghĩ rằng cô thấy được dấu vết một nụ cười hiện ra trên mặt mẹ. “Tuyệt lắm. Có lẽ chúng ta có thể để con bắt đầu tập ở Khai Phong. Giờ thì mình nên gói ghém và khởi hành. Mình cần phải giữ đúng tốc độ nếu muốn đến kịp lúc lễ hội Thuyền Rồng”.