← Quay lại trang sách

Chương 8

Hạc, Chờ Râu, Băng và Quận Chúa đến Khai Phong trước lúc trời tối trong đêm trước lễ hội Thuyền Rồng. Khi họ đi qua các cánh cổng gỗ to đùng của thành phố có tường bao chắn chung quanh, Hạc bị chấn động bởi các cảnh vật, âm thanh và mùi mới lạ, đó là chưa nói đến những đám người lũ lượt chung quanh. Điều kinh ngạc nhất đối với Hạc là những tình cảnh kinh khủng mà phần lớn người ta sống trong đó. Nước cống còn nguyên xi chảy rỉ ra đường từ những cống rãnh mở toang hoác và hầu hết các tòa nhà mà họ đi ngang qua đều trong tình trạng rệu rã, hư nát. Nhiều người trong đám đông xem ra là những dân chài vô gia cư, không có tài sản gì khác hơn là mớ áo quần trên lưng và một số lớn trong họ bị thương và những người khác thì bày những vết thương trên da ra.

Nếu Khai Phong là thủ đô của vùng, thì tại sao quá nhiều người phải sống như thế này nhỉ? Hạc ghi nhớ điều này để hỏi mẹ cô.

Họ thấy những người làm xiếc trong một khu trại tạm bợ trên bờ phía nam của sông Hoàng Hà, gần cây cầu chính nối liền hai bờ phía bắc và phía nam. Những người làm xiếc sống trong một dãy bốn căn lều lớn mà họ dựng lên trên một dải đất tương đối sạch sẽ của bờ sông, khá xa mấy cái cống mở đổ vào hạ nguồn ngoài xa của con sông. Hạc cảm thấy bớt căng thẳng phần nào.

Có bốn anh em làm xiếc. Tên của họ là Minh, Lanh, Phong và Chân, nhưng không ai thèm giới thiệu mình là ai với Hạc. Chẳng mấy chốc Hạc hiểu ra điều đó không quan trọng. Trong việc giữ theo ý của Băng - làm ăn trong sự bí mật tương đối - thì không ai nhắc đến tên ai khác trong lúc ở trong trại.

Mấy anh em nhường cho Hạc, Băng, Quận Chúa và Chờ Râu một cái lều và sau khi dỡ một vài món xuống khỏi cái xe đẩy, Băng cho biết rằng bà sắp có một cuộc họp với mấy anh em.

Quận Chúa nói rằng con bé mệt quá và muốn đi ngủ, vì thế Chờ Râu và Hạc quyết định đi dạo một lúc.

Màn đêm buông xuống và chẳng còn mấy người còn lại dọc theo bờ sông. Hạc và Chờ Râu đi về hướng cây cầu dưới ánh trăng sáng vằng vặc. Ở chân cầu có một tấm bảng lớn trưng ra vô số thông báo về các sự kiện trong nhiều ngày tới. Ở góc cao bên phải của tấm bảng là một văn kiện trông rất trịnh trọng làm cho máu của Hạc trở nên lạnh cóng.

“Này!” Chờ Râu nói, chỉ tay vào bản văn kiện, “Có phải...”.

“Suỵt...”. Hạc nói trong khi ngó cái hình phác họa ở trên đầu của cái thông báo, “Đúng vậy, đó là hình vẽ tôi. Nói nhỏ thôi”.

Chờ Râu hỏi, “Sao vậy? Có phải nó nói điều gì không hay à? Tôi không đọc được tiếng Hoa”.

“Chờ chút nhé”. Hạc thì thầm trong lúc xem bản văn kiện. Cô không thể tin nổi. Sư đã không thổi phồng lên chút nào hồi ở chùa Thiếu Lâm.

Hạc nói tiếp, “Đó là một lệnh truy nã. Nó bảo rằng tôi là kẻ địch của chính quyền bởi vì những điều đã xảy ra ở chùa Thiếu Lâm. Nó cũng khẳng định rằng tôi có vai trò trong sự hủy diệt của ngôi chùa của chính mình, chùa Ẩn Chân, được xem là một tay đồng minh bí mật được canh giữ sát sao của hoàng đế. Ở dưới cùng nó còn đưa ra danh sách các giải thưởng cho ai cung cấp thông tin dẫn đến việc tóm cổ các anh em của tôi: Hổ, Hầu, Xà và Long. Nó cũng khẳng định rằng họ có dính líu tới sự hủy diệt của Ẩn Chân. Vụ này thiệt là điên rồ”.

Hạc chỉnh lại chiếc khăn xếp trên đầu, mừng vì cô đã quyết định đội nó cho tới khi tóc của mình mọc dài ra đáng kể. Một điều khác được nhắc tới trong bản văn kiện là cô có tóc nâu. Hẳn là Sư đã báo cáo chuyện này.

Chờ Râu hỏi, “Mình nên làm gì đây?”.

Hạc đáp, “Tôi không biết. Tôi...”. cô ngưng lời giữa chừng khi mắt cô lướt nhìn qua một thông cáo thứ hai cũng có một bức phác họa trên đó.

“Chu choa ơi”. Chờ Râu nói, chỉ tay vào cái thông cáo thứ hai, “Nhìn cha nội đó kìa. Tôi không hiểu chuyện gì xảy ra với gương mặt của hắn”.

Hạc hạ thấp giọng đáp, “Đó là Ưng, người anh em cũ của tôi. Hắn nghĩ mình là một con rồng. Đó cũng là một cái lệnh truy nã”. Cô chỉ vào một văn kiện nhỏ hơn đính vào bảng kế bên nó. “Cái này là một thông tin cập nhật. Nó nói rằng Ưng đã bị bắt vào tù bởi lệnh của hoàng đế”.

Chờ Râu hỏi, “Cô hiểu gì từ chuyện đó?”.

Hạc nói, “Tôi không biết. Mình nên trở về trại”.

“Ừ, về thôi”. Chờ Râu đáp. Cậu với tay lột tấm lệnh truy nã của Hạc xuống.

Hạc thì thầm, “Anh làm gì vậy? Có người sẽ nhận thấy nó mất đi đấy”.

“Cô có muốn tôi bỏ nó lại không?”.

Hạc nghĩ ngợi một thoáng, “Không, có lẽ mình giữ nó thì hay hơn”.

Chờ Râu nói, “Tôi cũng nghĩ vậy. Thôi, nhanh lên nào”.

Hạc và Chờ Râu trở về trại thấy Băng vẫn còn đang họp và Quận Chúa đã ngủ mất rồi. Hạc thắp một cây đèn dầu nhỏ rồi ngồi cạnh Chờ Râu trong căn lều. Chờ Râu lấy tấm thông cáo từ trong túi áo ra.

Cậu hỏi, “Sao đây?”.

Hạc đáp, “Tôi không biết. Anh nghĩ sao?”.

Chờ Râu nói, “Tôi nghĩ mình cần bàn với cô Băng. Rủi thay, tôi biết cuộc họp của cô ấy kéo dài suốt đêm. Chắc không thể mất công để chờ cô ấy. Tôi nghĩ mình nên nghỉ ngơi một lát rồi việc đầu tiên vào sáng mai là kể cho cô ấy nghe”.

Hạc nói, “Nghe có lý lắm”. Cô gãi đầu rồi tháo chiếc khăn xếp ra. “Có vẻ như sẽ không có ai thấy tôi nếu tôi ở trong này, phải không nào? Chúng ta không mong nguy hiểm đến vào lúc này”.

Chờ Râu vừa trả lời vừa ngáp, “Đúng vậy”. Cậu để tấm thông cáo xuống kế bên Hạc và đứng lên, “Tôi đi ngủ đây. Mình sẽ bàn thêm vào sáng mai nhé?”.

Hạc đáp, “Vâng”.

“Ngủ ngon nhé, Hạc”.

Hạc gật đầu rồi chuồi tấm lệnh truy nã vào túi áo mình. Cô suy nghĩ thật dữ dội khi thổi tắt ngọn đèn dầu.

“Ngủ ngon, Chờ Râu”.