← Quay lại trang sách

Chương 9

Bên kia con sông nhìn từ trại của những người làm xiếc, Đường Lang đang bận chuẩn bị lễ hội Thuyền Rồng cho riêng mình. Một số binh lính mà hắn tiếp nhận từ Ưng giờ đây đi cùng với hắn ở Khai Phong và hắn đã sắp đặt công việc cho chúng làm. Tuy nhiên, tay thủ lãnh của dự án hiện nay không phải là một người lính. Hắn từng là một tay thảo khấu. Một tay cướp rất hung hiểm, tàn bạo.

Đường Lang chỉ một cái đầu rồng bằng gỗ thật to nằm trên bờ sông. Những đường rãnh được sơn thật rạng rỡ của cái mặt đẽo gọt trang trí bị vấy đầy bùn. “Ta muốn cái đó được rửa sạch sau khi bọn mi gắn nó vào chiếc thuyền”, hắn nói với tay thủ lãnh dự án, “Cũng bảo đảm là bọn mi rửa sạch cái đuôi luôn. Ta không muốn bị loại vì một chiếc thuyền dơ bẩn, thất kính”.

“Tôi biết, tôi biết”. Cái khối người như cục súc to đùng đáp, “Tôi rất quen thuộc với việc nghi lễ. Tôi là tay giữ thuyền ở sào huyệt bọn thảo khấu trong mười năm qua, ông biết đó. Chúng tôi có mấy chiếc thuyền rồng nữa và...”.

“Đừng nói trả!” một giọng nói mượt mà cắt ngang, “Gggiữ sức cho ngày mai. Ông sẽ cần đó”.

Đường Lang ngó vào một cái bóng trăng gần bên thấy một người đàn bà quen ngồi trên đất, hai chân bà ta xếp bằng lại. Hắn không biết bà đã ngồi ở đó bao lâu rồi. Hắn chào, “Chào Mẹ”.

Bà ta đáp, “Chàoooo con”.

Tay thủ lãnh dự án, Hà Mô quay lại người đàn bà, “Bà dẹp cái trò lén lút dò xét người khác như thế đi, Hổ Mang à”.

Hổ Mang khẽ cười ngạo mạn rồi ngã người vào ánh trăng. Mái tóc dài, sang cả của bà lấp lánh như vảy của một con rắn mới nở. “Mấy con cóc vốn thường nghi kỵ rắn hổ mang. Mi sẽ quen với những lề lối của ta”.

“Không, ta không quen đâu”. Hà Mô đáp, quay lại với chiếc thuyền rồng. “Ta tính lấy tiền rồi chuồn ngay, rời khỏi mụ càng xa càng tốt. Còn bao lâu nữa trước khi chúng ta chiếm được kho báu?”.

Đường Lang đáp, “Chẳng bao lâu nữa đâu. Rất sớm”. Hắn hất bím tóc dài và dày qua vai, “Mẹ phát hiện ra được điều gì?”.

Hổ Mang đáp, “Băng đã đến trại của bọn làm xiếc. Có những người khác đi cùng với mụ ta, có cả một con bé lớn hơn mà ta chứng kiến, nó đang ăn cắp một tấm lệnh truy nã ở dưới chân cầu”.

Đường Lang giật mạnh con hạc ngọc bé tí đeo trên cổ và cười gằn. “Thật là một phát hiện tuyệt vời. Mẹ có tình cờ thấy tên cướp nào không?”.

Hổ Mang đáp, “Không”.

Hà Mô nói, “Tôi tin chắc rằng Mãng và băng cướp của hắn sẽ có mặt ở Khai Phong để dự lễ hội”. Hắn nhìn Đường Lang, “Còn cậu em của ông thì sao?”.

“Em cùng mẹ khác cha”. Đường Lang chỉnh hắn. “Hồi ở cái hồ sào huyệt bọn cướp, ta nghe lén Xà nói với các anh em đồng môn của nó, Hổ và Hầu, rằng chúng phải gặp Mãng ở Khai Phong này vào ngày đầu tiên của hội Thuyền Rồng. Với những gì chính mắt ta thấy được, thì ta tin chắc ba thằng nhóc đó sẽ đi được đến đây. Chúng là một bọn quyết tâm và võ công cao cường. Hãy bảo đảm rằng mi không đánh giá thấp chúng đấy nhé”.

Hà Mô đáp, “Tôi sẽ không xem thường chúng đâu. Giả sử như chúng và bọn cướp đều đến được đây, thì ông có vẫn nghĩ rằng chúng sắp nhóm lại với nhau không? Với tôi, điều đó dường như khó mà xảy ra được”.

Hổ Mang nói, “Chúng sẽ nhóm lại ở một nơi. Ta tin chắc như thế. Ta đề nghị mình tiếp tục theo dõi bọn làm xiếc. Giờ đây Băng ở với chúng và chúng đã đến thăm sào huyệt bọn cướp trong quá khứ”.

Đường Lang nói, “Con đồng ý. Con tiên đoán rằng bọn làm xiếc sẽ làm một buổi biểu diễn gần cây cầu. Đó là nơi thích hợp nhất bởi vì chúng sẽ hấp dẫn người ta từ cả hai bờ. Bọn cướp sẽ tham dự với hi vọng bắt kịp với Băng và bọn nhóc sẽ đi theo bọn cướp. Lẫn trong đám đông bọn chúng sẽ cảm thấy an toàn và đám đông là nơi chúng sẽ tập trung quan tâm. Chúng ta có thể tấn công từ những chiếc thuyền rồng. Chúng sẽ không hề thấy nó đến”.

Hà Mô hỏi, “Thằng nhóc nào giữ quyển bản đồ? Em của ông à?”.

“Em cùng mẹ khác cha”. Đường Lang lại sửa lưng hắn, “Chuyện đó không quan trọng tí nào”. Hắn nhìn Hổ Mang, “Xin tha lỗi cho con vì nói điều này ra, nhưng sự liên hệ của con với Xà không có ý nghĩa gì. Con sẽ sẵn sàng cắt đứt nó như là cắt đầu bất cứ kẻ nào cản đường mình”.

Hổ Mang gật đầu và một nụ cười ngạo mạn lóe lên một bên mặt của mụ. “Ta không nuôi dạy con để nhìn mọi việc theo cách nào khác. Con không như Xàaa, nó có vẻ như thừa hưởng cái tính đa cảm của cha nó. Cha của con sẽ hãnh diện lắm”.

Đường Lang gật đầu lại với mụ.

Hà Mô ngó nghiêng Đường Lang và Đường Lang cau mày. “Mi nhìn gì vậy? Trở lại làm việc đi! Ta trả tiền cho mi làm việc, không phải vậy sao? Hãy hoàn tất việc sửa sang những món trang trí trên chiếc thuyền rồng này, rồi chuẩn bị chiếc thuyền còn lại. Ngày mai hành trình của ta đến ngôi báu là bắt đầu từ chỗ mà cha ta bỏ dở!”.