Chương 10
Sáng hôm sau, Hạc dậy sớm rồi rón rén đi ra khỏi lều trong lúc Chờ Râu và Quận Chúa còn ngủ. Cô thấy mẹ cô ngồi một mình, đang nhóm bếp.
Băng nói, “Chào con”.
Hạc đáp, “Chào mẹ, con nghĩ...”.
Băng hỏi, “Có chuyện gì vậy con?”.
Hạc gật đầu và lấy tấm lệnh truy nã từ trong túi áo ra. Cô đưa cho mẹ xem.
“Hừmmm...”. Băng nói khi bà đọc bản văn kiện, “Lẽ ra ta phải đoán trước những chuyện như thế này sẽ xảy ra. Đừng để nó làm con phải bận tâm. Hình của ta đã xuất hiện trên tấm bảng đó nhiều lần rồi”.
Hạc cau mày, “Ồ”.
Băng nói, “Ta sẽ không lo lắng gì lắm về chuyện này. Miễn là con đội khăn xếp, thì con sẽ không phải đứng ngoài các sinh hoạt lễ hội hôm nay. Sẽ chẳng có ai nhận ra con đâu”.
Hạc hỏi, “Mẹ có chắc không? Con không muốn làm cho mẹ hay ai khác bị rắc rối đâu”.
Băng đáp, “Sẽ chẳng có rắc rối gì cả. Mẹ có một cái mạng che mặt màu trắng mà con có thể mang nếu nó giúp con cảm thấy tốt hơn. Nó còn che giúp cả mấy vết bầm khó chịu vẫn còn trên mặt con”.
Hạc hỏi, “Chiếc mạng sẽ không làm cho người ta để ý đến con nhiều hơn chứ?”.
Băng lắc đầu, “Con có thấy số người bị thương đang đi quanh đây không? Chiếc mạng thật sự sẽ ngăn mọi người lại. Họ sẽ sợ lây phải cái mà con đang cố giấu đi”.
Hạc nói, “Con cũng nghĩ vậy”. Cô nghĩ về các cảnh tượng đời sống mà cô đã thấy khi họ vừa bước chân vào thành phố. “Con cứ thắc mắc, tại sao ở đây mọi thứ lại quá bẩn thỉu và đổ nát? Đây là thủ đô, phải không nào?”.
Băng hỏi, “Đại Sư dạy con thế nào về đời sống chính trị của vùng này?”.
Hạc đáp, “Chính trị ư? Bọn con không được phép bàn luận về chuyện đó ở Ẩn Chân”.
Băng lắc đầu, “Chuyện đó nghe đúng là Đại Sư. Con biết gì về vị Tân hoàng đế?”.
“Không biết gì cả, thật vậy đấy. Con biết rằng Ưng đang phò tá ông ta khi hắn tấn công Ẩn Chân, vì thế con nghĩ rằng hoàng đế thật là xấu xa. Tuy nhiên, có một thông báo khác dán ở bên cầu cho biết rằng hoàng đế đã bỏ tù Ưng vì tội ‘chống lại chính quyền.”Cô ngừng lời, “Giờ thì con không biết phải nghĩ như thế nào nữa”.
Băng nói, “Con không thể kết luận ngay phần lớn người ta là tốt hay xấu. Nhất là những người như hoàng đế hiện thời. Ông ta là một kẻ cơ hội và chính sách của ông ta thay đổi liên tục như gió đổi chiều. Con có biết vì sao giờ mình đến Khai Phong không?”.
Hạc lắc đầu, “Không biết rõ lắm”.
“Cha con và mẹ là thành viên của một nhóm tự do thuộc về những tổ chức khác nhau mà người ta xem như là Phong trào Kháng chiến. Mục tiêu của chúng ta là tạo ra hòa bình và thịnh vượng lâu dài trong vùng này và trên khắp đất nước Trung Hoa. Nhiều điều cần phải thay đổi và chúng ta đang cố gắng làm cho những sự thay đổi đó xảy ra. Chúng ta đang cố thay đổi hoàng đế”.
Hạc hỏi, “Ông ta có chịu trách nhiệm cho những tình trạng tệ hại ở Khai Phong này không?”.
Băng đáp, “Một phần nào. Ông ta đã đánh thuế nhân dân quá cao, làm cho phần lớn nhân dân ăn buổi trưa mà không biết lấy gì để ăn bữa tối. Tuy nhiên, chúng ta nhận ra rằng vị hoàng đế hiện tại không xấu cũng không tốt hơn vị trước, hay vị trước đó nữa. Mục tiêu chính của chúng ta là gây chú ý với vị hoàng đế này để thiết lập một cuộc đối thoại công khai với ông ta. Chỉ qua những cuộc thảo luận hợp lý thì chúng ta mới có thể tạo ra một sự thay đổi. Con có hiểu không?”.
Hạc đáp, “Con cũng nghĩ vậy. Mẹ định làm thế nào để làm cho ông ta chú ý?”.
Băng đáp, “Theo cách cũ thôi. Bằng chiến tranh”.
Hạc chớp mắt, “Bằng chiến tranh à?”.
“Giống như những trận đánh có tính chiến lược hơn. Những trận đánh nhỏ nơi mà chỉ có binh lính của hoàng đế sẽ dính líu vào”.
Hạc hỏi, “Tại sao nhân dân lại không tranh đấu cho chính mình? Nhân dân đông hơn binh lính nhiều lắm, phải không nào?”.
“Điều đó sẽ chẳng bao giờ xảy ra. Người bình thường không biết cách tự vệ đâu”.
Hạc nói, “Mẹ có thể dạy cho họ”.
Băng lắc đầu, “Chuyện đó chỉ phí thời gian thôi. Một trong những người anh em cũ của mẹ đã thử và thất bại thê thảm. Mẹ đã cảnh giác ông ấy là chuyện đó không có kết quả đâu và sau cùng phải trả giá bằng tính mạng của người thân của ông ấy”.
Hạc hỏi, “Thật vậy sao?”.
Băng gật đầu. “Người anh em cũ của mẹ mở một trường học ngay tại Khai Phong này. Ông ấy dạy võ. Phần lớn học trò của ông là những thanh niên ăn chưa no lo chưa tới và thay vì sử dụng võ thuật để tự vệ, thì chúng dùng nó cho những mục đích tào lao. Chính mắt mẹ chứng kiến và đối chất với anh của ta, cùng với tay đệ tử số một của ông ấy. Tên đệ tử chống lại những lời buộc tội của mẹ và thách mẹ đấu với hắn. Thật là một tình huống rủi ro tệ hại”.
Hạc hỏi, “Rồi chuyện gì xảy ra?”.
“Mẹ đánh hắn chết”.
“Mẹ, cái gì!”.
Băng nói, “Suỵt! Nói nhỏ lại đi. Mẹ không có chọn lựa nào khác. Hắn là một mối đe dọa nguy hiểm”.
“Hắn đã làm cái trò gì mà tào lao đến vậy?”.
“Trộm cướp”. Băng đáp, “Bọn đệ tử thành lập một băng trộm và tên đệ tử số một làm thủ lãnh. Chúng thật là nguy hiểm”.
Hạc hỏi, “Chúng là bọn cướp à?”.
Băng đáp, “Không phải, bọn trộm cắp. Bọn cướp ra tay chống lại kẻ mạnh để giúp kẻ yếu. Còn bọn trộm cắp thì chỉ trộm cắp cho bản thân chúng”.
Hạc nói, “Con hiểu rồi. Rồi chuyện gì xảy ra với người anh em của mẹ?”.
“Ông ấy bỏ đi sau sự cố đó. Mẹ tìm ông ấy mãi từ hồi đó đến giờ”.
“Mẹ có nghĩ rằng ông ấy cũng là một tay trộm cắp không?”.
Băng đáp, “Ta không biết. Có lẽ ông ta cũng vậy, hay có lẽ ông ấy chỉ hổ thẹn quá. Dù sao đi nữa, mẹ vẫn mong có ngày tìm ra. Chuyện này đã nhiều năm rồi và từ đó không có ai mà mẹ biết gặp được ông ta. Có tin đồn rằng ông vẫn còn sống trong vùng này. Người ta nói thỉnh thoảng có thấy ông ấy, ngồi trên cây với một con khỉ trắng. Họ gọi ông là Vua Khỉ”. Băng ngừng lại, “Có một chuyện khác mà chắc mẹ nên cho con biết. Ông ấy là cha của Hầu, em của con”.
Đôi mày mỏng của Hạc nhướng lên.
Băng nói, “Nếu có khi nào con gặp lại cậu em đó, thì hãy nói với cậu ấy là ta rất tiếc chuyện xảy ra như vậy đối với cha cậu”.
Hạc gật đầu. Cô không thể không nghĩ về cha của mình và tự hỏi tình trạng của ông ra sao. Cô hắng giọng.
Hạc hỏi, “Mẹ có thể cho con biết về... cha không? Con muốn biết giờ đây ông đang ở đâu”.
Băng đáp, “Mẹ không biết ông ở đâu. Ông không ở một nơi nào lâu cả”.
Hạc không thỏa mãn. Cô không biết vì sao cô lại cảm thấy mình quá táo bạo, nhưng cô quyết định hỏi thêm nữa. Cô hít một hơi thật sâu, “Nếu quả thật mẹ biết cha đang ở đâu, thì mẹ có... cho con biết không?”.
Băng đáp, “Tất nhiên. Con cảm thấy như thể mẹ giấu thông tin với con sao?”.
Hạc nhún vai.
Băng nhìn vào mắt Hạc. “Mẹ rất tiếc nếu con cảm thấy như thế. Tính mẹ không nói nhiều. Và vì sự an toàn của con, tốt nhất là con không nên biết quá nhiều về những gì cha con và mẹ làm. Tuy nhiên, mẹ cảm thấy con xứng đáng được biết ít nhất đôi điều về cha của con”.
Hạc cảm thấy má mình đỏ bừng lên, “Con thật muốn một ngày nào đó được gặp ông”.
“Mẹ tin chắc là ông sẽ dang rộng vòng tay để chào đón con. Ông vẫn sở hữu con tàu mà con đã lớn lên trên đó, con biết mà. Con còn nhớ nó không?”.
Hạc cười khúc khích, “Vâng, con nhớ chứ. Giờ thì ông ấy dùng nó làm gì? Hay đó là chuyện mà mẹ không thể cho con biết?”.
Băng ngó quanh rồi hạ giọng, “Ông vẫn dùng nó để chở những số lượng hàng hóa lớn. Trước khi con ra đời, nó là một chiếc thương thuyền chuyển hàng hóa giữa Trung Hoa và quê hương ông. Giờ ông dùng nó dành riêng cho Phong trào Kháng chiến. Gần đây nhất, hàng của ông là súng ”.
Hạc cau mày. Cô không mong nghe điều đó, mặc dù nó rất hợp lý nếu Phong trào Kháng chiến tiến hành một cuộc chiến vào một lúc nào đó. Cô không thể không nghĩ về tất cả chuyện chết chóc và tàn phá do súng gây ra ở Ẩn Chân và Thiếu Lâm.
Băng nói, “Chúng là những vũ khí khủng khiếp, mẹ biết chứ. Nhưng chúng rất cần thiết cho tương lai chính nghĩa của chúng ta. Hoàng đế đã sử dụng chúng rộng rãi trong năm vừa qua và không ai có thể tranh cãi gì với các kết quả. Thuốc súng được sáng chế ra ở Trung Hoa hàng trăm năm trước. Từ đó chúng ta đã dùng nó trong pháo hoa và các hình thái khác của việc giải trí, nhưng mới đây người ở mặt bên kia thế giới của cha con tìm ra một cách khai thác sản xuất thuốc súng cho những mục đích phá hoại. Họ chế tạo ra súng, rồi mang chúng đến đây. Cha con rất sành các loại vũ khí này”.
Hạc nhớ vụ đụng tay phải một cái ống tròn được giấu dưới áo của Chờ Râu. Cô hỏi, “Chờ Râu có mang súng theo không?”.
Băng gật đầu. “Thật ra, hai khẩu. Chỉ có lúc biểu diễn thì nó không mang chúng thôi, bởi vì chúng khá là nhạy. Nó bắn chúng thật chính xác. Mẹ chưa hề thấy nó bắn trật”.
Hạc muốn hỏi Băng đã thấy Chờ Râu bắn gì, nhưng rồi cô nghĩ không hỏi thì tốt hơn. Có lẽ đúng là tốt hơn nếu cô không biết nhiều quá.
Băng lật tấm lệnh truy nã trong tay và chồm người tới trước. Một con hạc ngọc nhỏ xíu thò ra khỏi túi áo của bà.
Hạc thấy lòng chùng xuống. Cô sờ tay lên bên cổ rồi nuốt nước bọt.
Băng hỏi, “Con có sao không?”.
Hạc hỏi, “Mẹ có nhớ món quà mẹ cho con khi con còn bé không? Trước khi mẹ mang con đến Ẩn Chân đó?”.
Băng hỏi, “Con hạc nhỏ à? Tất nhiên rồi. Con cũng nhớ nó à?”.
Hạc nhìn lảng ra. “Vâng. Con chẳng hề cởi nó ra. Con giấu nó bên dưới áo cho tới khi... con làm mất nó. Nó bị văng mất khi con đánh nhau với Sư ở chùa Thiếu Lâm, nhưng con không nhận ra cho mãi về sau này. Con buồn tiếc quá. Con nhớ nó ghê”.
Băng nói, “Đừng buồn tiếc nữa. Mẹ thích và lấy làm vinh dự khi lúc nào con cũng đeo nó. Mẹ sẽ làm cho con con khác”.
Hạc hỏi, “Mẹ sẽ làm à? Cám ơn mẹ”.
Băng gật đầu rồi hắng giọng, “Ôi dào, tâm sự nhiều quá! Tới lúc đánh thức mấy đứa kia dậy rồi. Mình có nhiều chuyện phải chuẩn bị trước buổi biểu diễn đầu tiên vào chiều nay. Mẹ đang nghĩ rằng con, Quận Chúa và mẹ không nên biểu diễn hôm nay. Hãy để cho bọn con trai làm sô của chúng và mình để dành sô của mình cho ngày mai. Tính vậy nghe có được không?”.
Hạc đáp, “Được lắm. Nhưng con còn không biết bọn con trai làm trò gì nữa”.
Băng nói, “Mẹ tin là con sẽ thích thú”. Bà cuốn tờ lệnh truy nã lại. “Mẹ giữ cái này nhé? Mẹ muốn cho vài người xem nó”.
Hạc nói, “Được chứ. Mẹ muốn nói mấy người làm xiếc à?”.
“Không phải. Khi họ tham gia vào Phong trào Kháng chiến thì vai trò của họ bị giới hạn. Họ chỉ là những người thu thập tin tức thôi. Mẹ định gặp nhiều người anh em cũ sau buổi diễn của mình hôm nay. Họ là các lãnh tụ thật của Phong trào Kháng chiến. Mẹ muốn cho họ xem trong trường hợp họ chưa thấy nó. Mẹ cũng định giới thiệu con với họ. Hay có lẽ mẹ nên nói là giới thiệu lại. Một vài người trong bọn họ chưa gặp lại con từ khi con chỉ mới một hay hai tuổi”.
Hạc chỉnh lại chiếc khăn xếp trên đầu, “Mẹ có nghĩ là con sẽ nhớ được ai không?”.
Băng đáp, “Mẹ không biết. Con có ngẫu nhiên nhớ ra người nào tên là Trăn, Gấu, Rết, Chó, hay Sơn Hổ không?”.
Chiều hôm đó, Hạc đứng trên bờ sông với mẹ và Quận Chúa. Chờ Râu và bốn anh em làm xiếc vẫn còn bên trong một căn lều chuẩn bị. Hạc háo hức muốn xem điều họ đã lên kế họach.
Hạc ở cách trại chừng khoảng một trăm bước chân về phía hạ nguồn và cả Băng và Quận Chúa đều cầm những cái giỏ không thật to. Mấy cái giỏ sẽ được dùng để thu tiền ủng hộ trong buổi diễn. Hạc giữ một cái giỏ không, nhỏ thôi, khoác qua một cánh tay - cánh tay kia bỏ lại vào trong dây quàng để giữ nó an toàn hơn trong đám đông khá là xô bồ. Một kẻ đã giẫm thật mạnh lên chân cô, cô đang đi cà nhắc.
Hạc không tin nổi giờ có bao nhiêu người dồn cứng dọc theo bến cảng. Có vẻ như dân số của Khai Phong tăng lên gấp mười lần sau một đêm. Cảnh vật và tiếng động tranh đua với những gì cô đã trải nghiệm khi lần đầu bước qua cổng thành.
Hạc quay qua con sông ngó khoảng năm mươi chiếc thuyền rồng có mặt ngoài đó. Những cái đầu và đuôi màu sắc tươi thắm của chúng lấp lánh sơn mới. Bầu không khí vang đầy tiếng trống khi các đội thuyền hai mươi người chèo diễn tập theo hồi trống đều đặn do một người ngồi ở đầu mỗi chiếc thuyền đánh. Người đánh trống và những người chèo thuyền của mỗi đội mặc những chiếc áo lễ hội màu sắc tươi thắm và đội mũ lụa đen. Hạc chưa từng thấy nhiều màu sắc như vậy bao giờ.
Đám đông trở nên náo động và Hạc quay nhìn về khu trại. Cô nghe một cái trống đơn thật to bắt đầu nổi lên một nhịp khích động hào hứng. Mọi người cổ vũ tưng bừng.
BÙM-BÙM-BÙM-BÙM!
BÙM-BÙM-BÙM-BÙM!
BÙM-BÙM-BÙM-BÙM!
BÙM-BÙM-BÙM-BÙM!
Đám đông từ từ tách ra, rồi Hạc thấy một người trong nhóm anh em làm xiếc từ trong trại của họ tiến ra, nện một cái trống to đùng bằng một cái dùi ngắn và to. Sau anh ta là một người anh em khác mặc một bộ trang phục cầu kỳ, đeo một chiếc mặt nạ thật to bao phủ hết cái đầu. Người đeo mặt nạ này đang múa một chiếc roi dài và cách điệu làm bằng dải ruy băng.
Đi đoạn hậu là hai con vật trang trí ngộ nghĩnh nhất mà Hạc chưa từng được thấy. Chúng có bốn chân và rất to, có lông màu cam dài phủ xuống chân và thân thể cùng cái đầu to đùng đầy màu sắc sặc sỡ. Chúng trông giống như những con sư tử to ngoại cỡ.
Hạc cười khoái chí. Tài của Chờ Râu là múa sư tử! Con sư tử đầu tiên thì nhỏ hơn con kia thấy rõ và được trang trí như một chú sư tử con. Hạc nghĩ rằng Chờ Râu đang một mình bên trong nó. Hai tay của cậu làm hai chân trước, điều này lý giải vì sao Chờ Râu rất giỏi trò trồng cây chuối.
Con thứ hai, sư tử lớn là do hai người kết hợp - một người đứng làm hai chân trước và điều khiển cái đầu, còn người kia thì cúi gập người làm lưng và phần đít của con thú. Hạc hiểu rằng người anh em đeo cái mặt nạ to đùng cầm cây roi được xem như là người dạy sư tử. Đám đông náo nhiệt bắt đầu đứng thành một cái vòng tròn lớn và hai con sư tử chạy lóc cóc vào giữa vòng. Người ta ùa theo hướng của chúng thành đoàn. Hạc cảm thấy mạch máu mình nhanh lên khi mức năng lượng quanh cô dấy lên thành một cơn sốt. Tay trống đánh dồn dập hơn và hai con sư tử bắt đầu rung lắc thân hình. Con sư tử lớn chớp đôi mắt to và biểu cảm cùng lúc há ra ngậm lại cái miệng khổng lồ. Hai cái tai cũng động đậy ve vẩy.
Không hề báo trước, chú sư tử con nhảy tưng lên ngay trên lưng của sư tử lớn rồi xoay vòng vòng thật nhanh. Đám đông gào lên cổ vũ. Chú sư tử con nhảy xuống đất và lăn nghiêng, rồi đứng bật dậy và lại rung lắc, gục gặc đầu lên xuống. Đám đông lại gào lên.
Quận Chúa nói, “Cầm này”. Và Hạc cảm thấy một cái gì đó đụng vào bên hông cô. Nó là cái giỏ không thật to. Băng đã biến đâu mất rồi.
“Cầm giỏ của mẹ đi”. Quận Chúa nói, “Bà sẽ trở lại ngay”. Nó chỉ vào một khúc cuối của vòng tròn. “Chị đi lối đó, còn em đi lối kia. Nếu chị đầy giỏ, thì mang nó tới cho mẹ ngay nhé. Mẹ sẽ đưa cho chị cái giỏ khác. Nếu chị không thấy mẹ, thì cách tốt nhất để tìm bà là huýt gió lên như con hạc. Chị có biết làm như thế không?”.
Hạc gật đầu và chiếc mạng phủ mặt cô dập dờn phất phơ.
Quận Chúa bươn bả đi và bắt đầu nhận tiền xu người ta cho. Hạc ngó theo nó một lúc, thấy cách Quận Chúa cười vui vẻ với mọi người và cúi chào nhanh người cho tiền. Rõ ràng là nó đã quen làm việc này.
Hạc từ từ bước theo hướng ngược lại, một mắt dõi theo vũ điệu hào hứng tuyệt vời của Chờ Râu còn mắt kia thì nhìn đám đông. Chờ Râu thật là giỏi hết biết.
Hạc chưa kịp nhận được đồng xu đầu tiên thì cô có cảm giác có ai đó đang nhìn mình. Cô ngước lên và suýt chút nữa vấp ngã.
“HẠC!” một giọng nói nhỏ the thé vang lên. Giọng của Hầu. Còn ngạc nhiên hơn, Xà và Hổ đứng với cậu. Cả ba đứa đều mặc áo xám, rách tả tơi của nông dân và trông rất lạ vì chúng đều có tóc mọc dài. Tóc của Xà còn dày và lởm chởm.
Hạc mừng vì mình có mang mạng che mặt. Nó che đi nụ cười hết cỡ của cô. Tuy vậy, cô thấy mình phải quay đi để giấu nổi vui mừng háo hức của mình. Cô bước thêm vài bước.
Hầu la lớn, “Này! Tại sao Hạc... ừmmmm!”.
Hạc không cần phải nhìn lại để biết chuyện gì mới xảy ra. Xà đã chụp bàn tay có cú đấm đầu rắn lên miệng Hầu. Rõ ràng là Xà đã cố không khiến thiên hạ chú ý tới cô, hay tới chúng. Xà luôn luôn rất giỏi về những chuyện như thế. Hạc nghĩ tốt nhất là cũng làm như thế. Thận trọng hết sức, cô bắt đầu khập khiễng đi về hướng khu trại, tin chắc các anh em sẽ đi theo mình.