Chương 11
Chúng kia kìa”. Đường Lang nói, chỉ tay từ đuôi của chiếc thuyền rồng trang trí sặc sỡ. “Đúng rồi. Ta thấyyyy”. Hổ Mang ở mũi thuyền, đáp.
Hà Mô nhấp nhổm trên ghế phía sau Hổ Mang ở mũi thuyền, “Chúng ta nên làm gì đây?”
“Chờ lệnh của ta”. Đường Lang nói. Hắn chỉnh cái mũ đen to tướng trên đầu rồi đứng lên, khiến cho chiếc thuyền dài và hẹp lắc lư trên sóng nước. Hắn hắng giọng và hai mươi tên lính - mỗi bên mười tên - quay lại nhìn hắn.
Đường Lang chỉ cái vòng người xúm xít trên bờ bắc, gần cây cầu chính. “Mục tiêu của chúng ta là ở đó. Hãy nhớ, mặc dù hầu hết bọn chúng còn trẻ, nhưng khi đánh nhau thì chúng khác xa bọn con nít đấy. Võ công của chúng hơn hẳn bọn mi, vì vậy hãy nhớ giữ khoảng cách. Hãy dựa vào vũ khí của bọn mi. Bọn tiểu tăng có vẻ đang tách ra khỏi đám đông và đi về khu trại. Đó là nơi chúng ta sẽ đổ bộ. Đến lúc rồi”.
Bọn lính để mái chèo xuống nước và Đường Lang ngoái nhìn lại. Hắn vẫy tay, ra hiệu cho năm chiếc thuyền rồng nữa theo sát sau lưng.
Đường Lang chỉ về hướng khu trại và ngồi xuống. Cả sáu chiếc thuyền cùng nhấp nhô tới trước. Năm chiếc thuyền theo sau chẳng mấy chốc vượt qua thuyền của Đường Lang và đến bờ cách khu trại khoảng hai trăm bộ. Một trăm tên lính giả trang trong áo quần lễ hội nhanh chóng bước ra khỏi các thuyền rồng lên bờ và xếp đội hình, trong khi Đường Lang và hai mươi thủy thủ, cùng Hổ Mang và Hà Mô, dừng thuyền rồng của chúng cách bờ sông một khoảng, vẫn nổi bập bềnh.
Hổ Mang kéo chiếc khăn trùm đầu đen rộng lên đầu rồi trườn khỏi ghế, chìm xuống sàn ngay trước mũi thuyền. Hà Mô ngồi thẳng lên ngó đám đông, phình cái ngực to của hắn ra.
Người trên bờ và trên cầu bắt đầu thấy có điều gì không ổn. Thật không bình thường chút nào khi mấy đội thuyền rồng đổ bộ lên bờ thành một nhóm như thế rồi xếp hàng như binh lính và trước giờ chưa khi nào chúng được vũ trang đao thương. Đám đông bắt đầu hoảng sợ. Trước tiên họ chỉ đám lính, rồi chỉ chiếc thuyền rồng của Đường Lang.
Đường Lang ngó qua khu trại thấy cậu em cùng mẹ khác cha của hắn, Xà, đang đứng gần một đống lửa trại, kế bên là chú tiểu Hầu và Hổ của Ẩn Chân. Có một phụ nữ, một cô gái nhỏ, cả hai đều đội khăn xếp, một cô bé có mái tóc dài màu nâu và một cậu thiếu niên da trắng cùng đứng ở đó. Đó là một đám người trông thật quái dị, mê mải trò chuyện với nhau tới nỗi họ không thấy chuyện gì đang xảy ra quanh họ. Đường Lang quyết định cho họ một cơ hội may rủi. Hắn đứng lên, giở mũ ra. Bím tóc dày xổ ra và hắn hất chỉnh nó qua trước ngực.
Đường Lang nhìn Xà, đứa em cùng mẹ khác cha và nói lớn, “Có nhớ ta không?”
Xà không đáp. Tuy nhiên, Hổ, chú cọp trẻ nóng tính, la lên, “Đường Lang!”.
Đường Lang cười khẩy, “Tốt lắm, Mèo Ướt. Giờ thì tới phiên con rắn nói này. Mi giữ một thứ mà ta muốn. Giao nó cho ta rồi chúng ta đường ai nấy đi. Từ chối ta thì...”.
Đường Lang búng ngón tay và mọi tên lính trên thuyền hắn đều giương súng lên.
Đám đông mất bình tĩnh. Hàng trăm người đứng xem chạy tán loạn, ngã sóng soài và giẫm đạp nhau. Bầu không khí đầy tràn tình trạng căng thẳng do hoảng sợ và Đường Lang hít vào thật sâu, thưởng thức hương vị của nó.
Đường Lang thấy ở trên bờ Xà quay người và hắn nhìn theo ánh mắt của Xà. Một nhóm năm người lớn đang chen lấn đi về phía khu trại. Đường Lang nhận ra rằng tất cả bọn họ đều từ sào huyệt bọn cướp đến.
Dẫn đầu là Mãng, tay to con vạm vỡ, trọc đầu, là ông chồng thứ hai của Hổ Mang và là cha của Xà. Mãng có nghĩa là Trăn trong tiếng Quảng Đông. Ông là thủ lãnh đảng cướp.
Theo sau Mãng là tay cướp lực lưỡng, lông lá xồm xoàm tên là Hùng, hay Gấu, xách một cặp búa tạ bằng vàng to tướng. Có cả tay cướp mình đồng da sắt có tứ chi to mập, bẩn thỉu tên là Ngô Công, hay Rết; tay cướp điên rồ, mũi to, tai rũ mềm tên là Cẩu, hay Chó; và một người to mập có hàm râu bờm xờm và mái tóc dài, rối bù mà Đường Lang nhận ra là một người đánh lưới nổi tiếng thường được gọi là Gã Say, nhưng người ta đồn rằng tên thật của ông là Sơn Hổ, hay Cọp Núi.
Họ là một lực lượng mạnh khủng khiếp, chắc chắn vậy, nhưng Đường Lang có một trăm lính vũ trang trên bờ và hai mươi khẩu súng đã nạp đạn trên thuyền. Đường Lang biết rằng hắn ở thế thượng phong.
“Đừng bỏ quyển bí kíp đó đi!” Mãng la lớn với Xà át tiếng la khóc của đám đông đang xô nhau chạy trốn.
Xà quay lại phía sông và nhìn Đường Lang, cậu la to, “Ta không đưa đâu”.
Mi chọn cơ may của mình đấy nhé, chú em, Đường Lang nghĩ. Vĩnh biệt . Hắn nhét bím tóc dài vào thắt lưng và giơ cao một tay lên, rồi thả tay xuống.
“BẮN!”.