← Quay lại trang sách

Chương 12

Tiếng súng nổ vang trên đầu khi Hạc nắm tay Quận Chúa chạy lui khỏi bến sông, mẹ của chúng chạy kế bên, Chờ Râu, Hổ và Xà cũng vậy. Rủi thay, Hầu không chạy cùng với họ.

Khi họ chạy ào vào những con đường hẹp của Khai Phong, khỏi tầm đạn của bọn lính, Hạc nhìn năm người đàn ông có những cái tên thú vật xa lạ nhưng thân quen bao quanh chúng. Những người này đã liều thân ngăn giữ bọn lính của Đường Lang ở ngoài vịnh. Gấu bị bắn trúng cánh tay và một viên đạn khác đã sượt qua má của Cọp Núi . Cả hai ông đều chảy máu rất nhiều, nhưng họ vẫn giữ vị trí trong vòng tròn bảo vệ bao quanh Hạc và những người khác, ngay cả lúc này. Những người này là dũng sĩ và họ vừa cứu mạng cô, cũng như mạng của Quận Chúa và Chờ Râu, đó là chưa kể đến các người anh em của cô.

Chuông báo động vang lên từ tháp chuông trung tâm của thành phố và người ta ở khắp nơi ùa tranh nhau dồn vào nhà và các cửa hàng. Hạc mừng vì điều đó có nghĩa là họ có thể tạo thêm khoảng cách giữa họ và bọn lính đang truy đuổi.

Để chạy dễ hơn, Hạc vất bỏ cái băng treo tay và chiếc khăn xếp ở bến cảng, còn Chờ Râu thì lột bỏ bộ đồ hóa trang của cậu. Tuy nhiên, Chờ Râu cứ càm ràm về chuyện bị bắt mà không có mấy khẩu súng. Chúng vẫn còn bỏ lại ở khu trại.

Hạc thấy không có ai trong đám phải càm ràm điều gì cả. Cô chỉ mừng vì còn sống. Cô mong Hầu cũng gặp may mắn.

Có vẻ như Hổ cũng không thể ngưng suy nghĩ về Hầu.

“Mình phải giúp Hầu thôi!” Hổ nói, “Các vị không thấy chuyện gì xảy ra với nó sao? Mình phải quay lại xem sao!”.

Băng nói với Hổ, “Chúng ta thấy chuyện gì xảy ra với em của cậu. Hổ Mang, Đường Lang và Hà Mô bắt cậu ấy rồi. Chúng ta sẽ bàn chuyện này ở nhà an toàn. Mình sắp tới đó rồi”.

Chẳng mấy chốc cả nhóm đi chậm lại rồi Mãng dừng chân trước một cửa tiệm nhỏ. Trên tòa nhà không có trưng bảng hiệu nào. Vật duy nhất để phân biệt nó với các tòa nhà khác trên đoạn đường là một con phượng hoàng nhỏ bằng kim loại, sơn xanh, nằm ở giữa cánh cửa.

Mãng gõ cửa ba cái. Một lúc sau, con phượng hoàng quay lên và Hạc thấy một con mắt lo lắng nhìn ra xem xét nhóm của họ thật nhanh.

“Mời vào, mời vào!” Một phụ nữ nói, giọng vội vã và nghèn nghẹt, từ bên kia cánh cửa.

Hạc nghe nhiều cái khóa mở then, rồi cánh cửa bật mở rộng. Cả nhóm yên lặng ùa vào bên trong thật êm. Khi người đàn bà khóa cửa lại, Hạc ngó chung quanh.

Gian phòng tối om, bụi bặm là một phòng ăn cũ nát. Mười cái bàn nhỏ được đặt ngẫu nhiêu quanh phòng, kèm với những chiếc ghế gãy, không đồng bộ. Căn phòng thật lộn xộn.

“Tôi mừng quá vì mọi người về được đến đây nguyên vẹn và quý vị mang bạn đến nữa”. Người đàn bà nói trong khi sắp xếp dọn dẹp. “Chuông báo động có chiến tranh đang vang lên và... ồ, xin lỗi. Tôi thật là hồ đồ. Tôi tên là Yến. Xin chào quý vị đến Phượng Ngọc”. Bà cúi chào Hạc.

Hạc cúi chào lại.

Mãng nói, “Chúng ta không có thời gian để giữ cho đúng nghi lễ đâu. Tôi rất tiếc. Chúng tôi có thể trú lại đây không? Tuy nhiên, tôi phải cảnh báo là có thể chúng tôi đang bị theo dõi. Hùng và Sơn Hổ có thể để lại dấu máu trên đường”.

Yến liếc nhanh qua Sơn Hổ đang ôm mặt và Hùng thì đang ôm tay. Bà nói, “Ô, nào bạn thân! Hãy lên lầu đã. Tất cả mọi người. Căn phòng ở trên nhà bếp là nơi an toàn nhất. Nó sẽ chật đấy, nhưng các bạn có thể xuống dưới nhà vào ban đêm. Tôi sẽ tính xem có thể làm được gì về vết máu để lại khi các bạn đã ẩn náu an toàn”.

Mãng nói, “Cám ơn chị”. Ông đi thẳng tới tấm màn rách ở phía sau căn phòng và cả nhóm đi theo.

Hạc thấy mình bị đẩy vào trong một nhà bếp nhỏ cùng với mọi người. Yến chỉ vào góc xa và Hạc thấy một sợi thang dây dẫn lên một cái lỗ trong trần nhà bằng ván ghép. Yến nói, “Lên đi”.

Hạc nhìn Băng leo lên thang dây trước cùng với Quận Chúa, Chờ Râu tiếp theo sau. Hổ và Xà lên kế đó. Khi mỗi người nắm lấy cái thang dây, Hạc không thể không nghĩ Hầu đang bị trói ở đâu đó.

Mãng đứng cạnh Hạc. Cô vỗ vào cánh tay ông.

Hạc nói, “Xin lỗi. Chúng ta phải làm gì đó cho cậu em Hầu của chúng tôi càng sớm càng tốt sao? Tôi muốn nói là, chúng ta sẽ có nhiều cơ hội cứu nó hơn nếu chúng ta hành động nhanh sao?”.

Mãng đáp, “Có lẽ vậy. Nhưng chúng ta phải tính sự an toàn của cả nhóm trước. Chúng ta sẽ tính kế cứu Hầu càng sớm càng tốt. Trong lúc này, tôi nghĩ cô đừng lo lắng quá. Tôi thấy những gì đã xảy ra và tôi ngờ rằng bọn bắt cóc người muốn trao đổi cậu ta lấy cái món mà Xà đang giữ. Cái mụ đã đánh Hầu ngất xỉu - Hổ Mang - lẽ ra có thể giết cậu ấy dễ dàng. Tin tôi đi, chúng sẽ liên lạc với mình thôi”.

Hạc hỏi, “Nhưng làm sao chúng liên lạc được với mình nếu mình trốn biệt? Có lẽ một vài người trong chúng ta nên thử cứu nó. Tôi sẽ xung phong”.

Mãng khoanh đôi tay vạm vỡ lại, “Đường Lang sẽ tìm ra cách gởi thông điệp cho chúng ta. Còn về việc cứu người, chúng ta không có cách nào biết chúng mang Hầu đi đâu. Đường Lang không có mối quan hệ nào với ai bên ngoài giới của hắn mà chúng ta có thể khám phá ra”.

Ngô Công hắng giọng, “Ừm, sếp à? Còn Ưng thì sao?”.

Mãng hỏi lại, “Còn hắn thì sao ư? Hắn đang ở tù”.

Ngô Công nói, “Đúng vậy. Nhà tù chỉ cách một vài con đường về phía đông của nơi này. Có lẽ mình đến gặp hắn và tìm hiểu xem hắn có ý kiến gì về nơi mà Đường Lang có thể mang Hầu đi. Tất nhiên, mình phải làm gì đó có lợi cho hắn. Có lẽ mình có thể cho hắn một món quà?”.

Mãng nói, “Theo những gì tôi biết về Ưng, món duy nhất mà hắn nhận để trao đổi trong việc giúp ai đó là sự tự do của hắn, hay có lẽ là cái đầu của Đường Lang. Trừ phi ông chuẩn bị trao cho hắn một trong hai thứ đó ra, thì tôi tin là hắn sẽ đồng ý”.

Hạc hỏi, “Mình không thể thử làm sao?” Cô nhìn Ngô Công, “Ông có nghĩ là tôi có thể lẻn vào đó không?”.

Ngô Công vuốt hàng râu mép dài và mỏng, “Cô sẽ phải đột phá vào và nhà tù được tăng cường mạnh mẽ đội vệ sĩ riêng của hoàng đế. Hừmmm... Nếu cô định thực hiện chuyện này, thì đêm nay là đêm tốt nhất. Hoàng đế lên chương trình đưa những sinh hoạt lễ thuyền rồng chiều tối nay và chắc chắn là sau cái biến cố ở bến cảng thì ông ta mang theo phần lớn các vệ sĩ. Thêm nữa, sẽ có pháo hoa, điều này luôn làm người ta phân tâm lắm. Tôi chưa từng thấy một tên lính gác nào mà không rời chỗ gác để xem pháo hoa”.

Mãng nói, “Không có ai đột phá vào đâu cả. Không đáng để trả giá cho sự liều lĩnh như vậy, cứ thử cho rằng có sự trả giá. Chúng ta sẽ chờ xem Đường Lang nói như thế nào về Hầu. Chỉ vậy thôi. Mọi người, lên lầu đi. Chúng ta cần phải ẩn mình thật kỹ”.

Ngô Công nhìn Hạc rồi nhún vai, “Tôi đã cố rồi đấy”.

Hạc gật đầu ra dấu cám ơn.

Mấy người đàn ông bắt đầu leo lên cái thang dây, còn Hạc cứ đứng đổi chân liên tục. Cô vẫn không hiểu được mình sao lại ẩn náu vào thời điểm như thế này.

Yến ngó cô, “Cô có ổn không? Cô có vẻ bất an quá”.

Hạc đáp, “Tôi ổn. Tôi chỉ chưa muốn leo lên đó thôi”.

“Tôi hiểu”. Yến nói, “Tôi cũng không thích những nơi chật chội. Nếu cô không nề hà chuyện ẩn núp một mình, thì tôi có thể cho cô xem một nơi khác”.

Hạc nghĩ về đề nghị đó trong một thoáng, “Vâng, điều đó chắc hay đấy. Cám ơn bà”.

Mãng đang leo trên thang dây, ông quay qua Hạc, “Tôi sẽ cho mẹ của cô biết cô đang đi đâu. Chúng tôi sẽ gặp cô trong vài giờ tới”.

Hạc đáp, “Cám ơn ông”.

“Nào, theo tôi”. Yến nói. Bà lách qua cái màn rách, trở vào phòng ăn chính và Hạc bước theo. Họ đi ngang qua phòng ăn được nửa đường thì có ai đó đập mạnh dồn dập vào cánh cửa trước.

“NHÂN DANH HOÀNG ĐẾ, RA LỆNH MỞ CỬA!”.

Hạc tròn xoe mắt và Yến nhăn mặt, “Bọn lính!” Yến thì thầm, “Lên lầu, nhanh lên! Không có thì giờ đi trốn nơi khác rồi. Tôi sẽ thoát khỏi chúng”.

Hạc phóng trở lại qua tấm màn vào trong nhà bếp... và đứng lại, sững sờ. Cái thang dây đang bị kéo lên trên trần nhà. Cô suýt la thầm thì liếc thấy được một vật. Đó là một cánh cửa sổ nhỏ để mở.

Hạc ngó cái thang dây đang rút cao dần lên và cô lại nghĩ đến Hầu. Nếu cô định làm điều gì đó để giúp nó, thì có lẽ đây là cơ hội duy nhất của cô.

Hạc chạy vội tới cánh cửa sổ rồi nhảy lên ngưỡng cửa. Cô thấy một lối đi vắng ngắt bên ngoài và thật dễ nhảy xuống đất. Cô ngoái nhìn lại khi một tấm ván trên trần nhà đóng bật lại. Bên ngoài tấm màn rách, Hạc nghe tiếng cánh cửa trước mở ra.

Hạc hít một hơi thật sâu rồi lao ra khỏi cái cửa sổ.