Chương 13
Sau khi rời khỏi Phượng Ngọc chưa đến mười lăm phút, Hạc thấy mình đang núp ngay dưới những xà nhà nhô ra của nhà tù, chờ mặt trời lặn. Cô ngạc nhiên vì mình tìm ra nó dễ quá. Như lời Ngô Công nói, nó chỉ cách một vài con đường về phía đông của Phượng Ngọc.
May cho cô, rất ít người đi xuống con đường hẹp nằm dọc theo phía bên này nhà tù và không mấy người ngó lên cái mái hiên nhô ra. Tuy nhiên, khi mặt trời bắt đầu lặn nhiều giờ sau đó thì mọi chuyện thay đổi.
Pháo hoa nổ ở hướng con sông và mọi người nhìn lên trời. Hạc nghe người ta bắt đầu reo hò và số ít cư dân chưa đến bến cảng thì lao ra khỏi nhà hay tiệm của họ để xem cuộc trình diễn. Hạc còn thoáng thấy hai người trông giống như lính gác ngục đang chạy ở một góc mà Hạc biết chắc rằng chúng đã đến từ cửa trước của nhà tù dọc theo con đường chính.
Hạc quyết định hành động. Cô từ chỗ ẩn bay sà xuống rồi lăn người lặng lẽ đáp, che chở cho cánh tay bị thương, rồi đứng bật dậy. Cô chạy dọc theo bên hông nhà tù đến mặt trước của tòa nhà rồi thò đầu ra quanh góc đường nhìn. Con đường chính vắng hoe. Cô chờ một lát, nhưng không thấy tên lính gác nào ở lối vào.
Hạc quyết định rằng con đường mà ai ai cũng thấy rành rành cũng có thể là con đường tốt nhất. Cô đi thẳng đến những cánh cửa trước của nhà tù. Chúng đã mở khóa. Cô lách vào trong rồi lặng lẽ lướt êm qua lối vào sáng ánh đèn lồng, dán sát người vào một bên vách. Hạc thấy đơn độc quá. Cô tự hỏi không biết Ưng có trong đó hay không.
Hạc rẽ ở góc đầu tiên của căn phòng và nén lại một tiếng ho bất ngờ. Trước mặt cô là một gian ngục lớn có chấn song sắt làm mặt trước và các mặt khác toàn bằng đá tảng. Bên trong là Ưng. Cô suýt không nhận ra người anh em cũ lên mười-sáu-tuổi của mình.
Ưng nằm co tròn trong góc xa. Gương mặt sẹo của hắn bị đánh tơi tả đầy máu me và đôi mắt thì gần như nhắm chặt sưng vù. Hắn thở bằng miệng, phì phò hít vào thở ra như một con thú bệnh. Cái lưỡi chẻ thè ra khỏi miệng như lưỡi của một con chó, nằm vắt qua hàm răng nhọn hoắc. Ưng trông như đã sụt mất ít nhất là một phần ba trọng lượng cơ thể, có thể còn nhiều hơn thế nữa. Hạc chưa từng thấy ai thê thảm như thế. Hắn đã bị đánh đến thừa sống thiếu chết.
Dựa vào tiếng thở của Ưng, Hạc biết rằng một lá phổi của hắn đã bị đâm thủng, chắc là do một cái xương sườn gãy. Mỗi hơi thở của Ưng nghe thật là đau đớn. Nếu để mặc không cứu chữa chắc chắn hắn sẽ chết, một cái chết kéo dài từ từ. Có kẻ muốn làm cho hắn đau đớn.
Mặc dù Ưng là một kẻ ghê gớm khủng khiếp, Hạc vẫn không muốn thấy bất cứ kẻ nào đau đớn như thế.
Dường như Ưng cảm thấy sự hiện diện của cô và ngước nhìn lên. Dù qua gương mặt sưng vù, hắn nhìn thấy cô. Hay có lẽ hắn cảm nhận được khí của cô. Thế nào đi nữa, đôi môi đóng vảy của hắn cuốn lại thành một cái cau mặt kỳ dị. Hắn cố rặn khò khè ra hai từ: “Cút... đi”.
Hạc lắc đầu. Cô tiến tới những thanh chấn song sắt của căn ngục. “Tôi cần anh giúp”.
Ưng khò khè thật to nhiều lần thành một tràng thật nhanh. Hạc nhận ra hắn đang cười. “Nhìn... ta đi. Ta có thể làm gì giúp... mi chứ? Mi có thể làm chi... cho ta nào?”.
Hạc ngó thân thể thê thảm của Ưng. Hắn không sống lâu nổi nếu không được chữa trị một cách kịp thời. Điều này gợi cho cô một ý.
“Hầu bị Đường Lang bắt rồi”. Hạc nói, “Tôi hi vọng anh có thể biết chúng mang nó đi đâu. Đổi lại, tôi sẽ chuẩn bị thuốc thang cho anh và lén mang vào đây”.
Ưng chậm rãi lắc đầu, “Không...” hắn khò khè nói, “Ta muốn ra khỏi đây... Cứu ta ra... rồi ta sẽ giúp mi... Ta hứa... đó”.
Hạc chớp mắt. Cứu hắn thoát ra khỏi tù? Mặc dù không muốn Ưng được tự do chút nào, cô có một linh cảm là hắn sẽ không thể trốn đi xa được. Gần như chắc chắn hắn sẽ bị bắt lại. Ngay cả nếu không bị bắt, thì hắn có thể chết vì sự cố sức trong cuộc đào tẩu. Tuy vậy, nếu ở lại đây, thì hắn chết chắc. Dù cô không thích Ưng chút nào, cô không chắc rằng mình lại có thể để hắn chết chắc như vậy. Hạc nghĩ, dường như giải thoát cho Ưng là giải pháp tốt nhất.
Hạc nhìn Ưng chăm chăm không chớp mắt, “Tôi đồng ý với đề nghị của anh. Làm sao tôi có thể mang anh ra khỏi đây?”.
Ưng hất đầu ra dấu phía sau lưng cô.
Hạc quay lại và sững sờ. Một kẻ đứng giữa cô và lối vào chính của nhà tù. Trên tay gã là một chiếc chìa khóa. “Ta có ý kiến” gã cất giọng đều đều, “Cô có thể dùng cái này để đưa Ưng ra khỏi cái tổ của hắn”.
Gã là Sư. Lẽ ra cô phải biết là chúng sẽ không để Ưng một mình.
Hạc biết chuẩn bị sẵn sàng cho mọi tình huống. Cô bước tới mấy bước, chừa một khoảng không gian giữa mặt trước của gian xà lim nhốt Ưng và lưng mình. Cô không muốn bị Ưng ghìm chặt, tấn vào một cái gì đó.
Sư nói, “Ta thấy cô đến đương đầu với ta ở ngay giữa sàn nhảy. Thật là một cô gái tự phụ. Cô có chắc là cô muốn làm điều này không? Cô sẽ cần có hai cánh tay khỏe để múa với ta đấy, cô biết rồi mà”. Gã nhe răng cười hềnh hệch.
Hạc không trả lời. Cô rùn người thấp xuống thủ thế, cánh tay lành lặn giơ ra trước, cánh tay đau kẹp sát vào người. Cô muốn gã tiến tới mình.
Sư cúi đầu, trầm giọng, “Hãy bắt đầu vũ điệu nào”. Gã thả cái chìa khóa xuống và phóng đến chụp cổ của Hạc.
Hạc đã sẵn sàng. Ngay khi cô thấy Sư rời khỏi mặt đất, cô thả người nằm ngửa xuống và đá thẳng một chân lên không. Bàn chân cô đâm sâu vào bụng của Sư khi gã bay người bên trên cô.
Sư rú lên đau đớn khi bụng của gã phủ quanh gót chân của Hạc. Hạc dùng đà lao tới của Sư để búng chân xuống đất và Sư lao theo chân cô. Gã nện thân hình xuống đất một cái HUỴCH!
Sư chửi toáng lên và Hạc cố kéo chân ra, nhưng Sư thật là nhanh. Gã chụp bàn chân cô rồi giúi nó vào dưới nách và bằng một động tác gọn gàng, gã khóa cả hai tay quanh gót chân cô rồi ngửa ra sau thật mạnh.
Cổ chân của Hạc nhói đau ghê gớm. Sư đã khóa cô bằng một thế khóa cổ chân hiểm hóc. Sư bắt đầu xoay mạnh qua một bên và cơn đau của Hạc tăng lên gấp mười lần.
Không biết phải làm gì, Hạc lăn theo hướng vặn người của Sư. Cô cảm thấy áp lực ở gót chân giảm đi, nhưng chỉ một thoáng thôi.
Sư sửa thẳng người lại, rồi lại vặn theo cùng hướng cũ, lần này mạnh hơn. Hạc lại vặn người theo gã.
Trong lúc áp lực ở gót chân cô cũng giảm đi lần thứ hai, thì Hạc cảm thấy các cơ gân ở cổ chân trở nên yếu đi. Nếu Sư cứ giữ như vậy, thì chúng sẽ trật ra y như những cơ ở cùi chỏ cô đã bị.
Hạc cảm thấy Sư đang vận sức cho cú vặn thứ ba thì Ưng cố hổn hển gào lớn, “Vặn hai lần đi, Hạc!”.
Sư tung ra một cú vặn dữ dội, giật mạnh người một trăm tám mươi độ. Không có chọn lựa nào khác, Hạc làm theo hướng dẫn của Ưng. Cô vặn người qua ba trăm sáu mươi độ theo cùng hướng vặn của Sư.
Có hiệu quả. Sư không thể tiếp tục giữ chặt bàn chân đang xoay của cô và cô cảm thấy áp lực trên gót chân giảm đi.
Ưng hổn hển gào lên, “Hạc đảo chân!”.
Hạc đảo cái chân còn rảnh thành một vòng cung rất mạnh rồi tung gót thật ác liệt trúng vào màng tang của Sư.
Người Sư xuôi xị, bất tỉnh và Hạc giật mạnh chân ra. Cô thắc mắc Ưng đã học được cách phản công một thế khóa như vậy ở đâu. Chắc chắn là không học nó ở Ẩn Chân rồi.
Hạc đứng lên nhìn Ưng.
Ưng đã cố ngồi thẳng lên. Hắn vòng hai tay ôm lấy quanh hông, ngực thở phập phồng. Hạc nhận ra hắn đang cười, “Được một cú đá như trời giáng... của một cô gái... tên là Bình Yên... cứu!” Ưng khò khè, “Ha ha ha...!”.
Hạc ngó qua hắn, “Do đâu anh biết được tên thánh của tôi?”.
Ưng mệt nhọc đáp, “Ta... lên bảy... khi cô đến... Ẩn Chân. Đôi lúc... ta... rình xem... Đại Sư”. Hắn nhún vai thật nhẹ và có vẻ như muốn cười.
Hạc cau mặt.
“Ta cũng... có một cái... tên khác. “ Ưng thều thào, “Sa Long... Rồng báo thù !... Ta biết... cô không còn... sống theo ý nghĩa... của tên mình. Hãy xem... ta có thể... sống theo ý nghĩa... của tên ta... hay không”. Hắn gật đầu ra dấu về phía giữa căn phòng.
Hạc quay lại thấy chiếc chìa khóa nằm trên sàn nhà. Cô nghe tiếng Ưng cố đứng lên.
Hạc cắn môi, rồi nhặt chiếc chìa khóa. Cô bước vội đến cửa xà lim và mở ra. Cô phải nhớ, cô đang làm việc này cho Hầu.
Ưng ngã tới trước và dựa lên vai Hạc, “Ta sẽ kể... trong khi mình đi”.
Hạc vòng một tay quanh đôi vai gầy nhom của Ưng. Hắn như là một bộ xương.
Ưng thều thào, “Mình sẽ ra... bằng lối cửa hậu”. Hắn hất đầu về phía Sư nằm bất tỉnh, “Đưa ta... đến hắn trước”.
Hạc nói, “Không..”.
“Làm theo lời ta!” Ưng rít lên, “Nhìn... thắt lưng hắn kìa”.
Hạc nhìn qua Sư thấy gã không đeo cái thắt lưng nào cả. Thay vì vậy, một sợi roi xích quấn quanh hông.
“Tôi sẽ lấy nó”. Hạc nói. Cô nhẹ nhàng đặt Ưng dựa vào tường rồi buông hắn ra.
Ưng đập tay xuống đất, “Ta đề nghị cô... giết hắn đi... Hắn sẽ báo thù đó”.
Hạc đáp, “Không. Tôi không để anh chết trong tay hắn và hắn cũng không chết đâu”. Cô lấy sợi roi xích lại và quấn quanh cổ của Ưng. “Đi thôi, để chúng ta có thể...”
Ưng nhấc đầu lên, “Suỵttt...”.
Hạc lắng nghe. Cô nghe tiếng nói ở góc lối vào nhà tù.
Một người nói, “Chà! Bữa tiệc thật hoành tráng! Hoàng đế biết hưởng thụ, sành điệu lắm!”.
Một người khác đáp, “Ừ, đúng vậy. Mình phải về lại đây thật là tiếc...”.
Ưng hất đầu về phía góc xa của căn phòng và Hạc thấy một cái cửa. Khi họ đi đến đó, Ưng thì thầm, giọng nhão nhoẹt, “Đường Lang sẽ mang Hầu... đến một nơi mà chúng ta gọi là... Nhà An Toàn Ở Bờ Sông. Đó là... một căn nhà tranh cũ... đi một giờ về phía cửa sông... từ cây cầu chính của Khai Phong. Nó nằm trên... bờ nam... gần một cây liễu... có hai thân sinh đôi”.
Họ đến cánh cửa và Hạc vặn nắm cửa. Cửa khóa, nhưng cô thấy chiếc chìa khóa vẫn còn trong ổ. Cô vặn chìa và mở cửa ra. Cái bản lề rít lên.
“Cái gì vậy?” Một tên la lên.
Hạc nghe tiếng chân, rồi cô đẩy Ưng qua ngưỡng cửa.
“Nhìn kìa! Ưng tướng quân đang chạy trốn!” Một tên lính la lớn.
Tên kia hỏi, “Ai chạy với hắn vậy? Nó là con bé trên tờ lệnh truy nã!”.
Hạc đóng sầm cánh cửa lại và dùng chìa khóa khóa lại từ bên ngoài. Cô để Ưng tựa vào lưng tòa nhà rồi vội bước qua góc trước của tòa nhà.
Hạc hé nhìn ra con đường chính, tính xem nên đi lối nào. Cô không biết. Có lẽ Ưng có ý gì hay chăng. Cô ngoái nhìn lại, nhưng hắn đã biến mất, như những gì người ta thường đồn về rồng.
Hai tên lính gác ngục vừa chạy vừa la ở lối vào trước, “RUNG CHUÔNG BÁO ĐỘNG ĐI! CÓ CƯỚP NGỤC!”.
Hạc quay người bỏ chạy.