← Quay lại trang sách

Chương 14

Hà Mô hỏi, “Bà không giết nó rồi đó chứ?”.

Hổ Mang đáp, “Không. Nó chỉ đang ngủ thôi”.

Hà Mô nói, “Bà có chắc không? Nó không cục cựa nhúc nhích gì cả trong mấy giờ rồi”.

Hổ Mang nói, “Ta chắc mà”. Mụ bước qua thân hình bất tỉnh của Hầu và đưa ra một cái chai nhỏ cho Hà Mô, “Đây là thứ làm cho thằng bé rơi vào tình trạng hiện thời. Nó có tên là Bụi Mơ và nó rất mạnh. Ta tự tay làm lấy. Đừng bao giờ để cái chai gần mặt nhé”.

Hà Mô cóm róm giơ cái chai ra hết tầm tay, “Bà muốn tôi làm gì với nó đây?”.

“Nếu thằng nhóc khỉ bắt đầu thức dậy,” Hổ Mang nói, “thì hãy rắc một chút bột lên môi trên của nó, bên dưới mũi. Giờ thì chỉ một lượng nhỏ thôi sẽ làm nó ngủ cho tới chiều”.

Hà Mô nói, “Nhưng mặt trời chưa lên mà”.

“Như ta đã nói, nó mạnh lắm. Cái chai đó sẽ còn đủ cho mi sử dụng rất lâu. Giữ thằng nhóc mê man, thì nó sẽ không gây rắc rối cho mi đâu. Tuy nhiên, hãy để cho tác dụng bớt dần chút xíu mỗi ngày, do đó mi có thể cho nó ăn uống được”.

Hà Mô gật đầu, giơ cái chai nhỏ lên, “Cám ơn bà”.

Cánh cửa trước của căn nhà an toàn bật mở và Đường Lang bước vào căn nhà lá một gian. Hắn đặt một chiếc đèn dầu lên một cái bàn nhỏ phủ đầy bụi.

Đường Lang nói, “Có vẻ như chỉ có chúng ta thôi, mặc dù thật khó nhìn rõ. Mây tụ lại che mất mặt trăng”.

Hổ Mang nói, “Ta cảm thấy có mưa”.

Hà Mô nói, “Mưa thì tốt. Nó không nên ảnh hưởng kế hoạch của chúng ta”.

Đường Lang nói, “Ta đồng ý”.

Hà Mô gãi gãi cái cằm to bự sự của hắn, “Mình lại theo đuổi cái gì đây? Một quyển bí kíp à?”.

“Đúng vậy”. Đường Lang đáp, “Một quyển bí kíp rồng của chùa Ẩn Chân”.

Hà Mô hỏi, “Không có ai trong mẹ con ông học môn long quyền. Ông làm gì với nó đây?”.

Đường Lang nhìn sang Hổ Mang và Hổ Mang lại gật đầu.

Đường Lang nói, “Nó là một cái bản đồ”.

Hà Mô bật cười lớn, “Một cái bản đồ bí kíp rồng của Ẩn Chân ư! Mấy người tin cái chuyện ngồi lê đôi mách của mấy bà già đấy à?”.

Đường Lang trừng mắt với Hà Mô và Hà Mô ngừng cười. Hà Mô hỏi, “Ông nói thật đấy chứ?”.

Hổ Mang đáp, “Rất thật”.

Đường Lang nói, “Chúng ta có lý do để tin là câu chuyện có thật”.

“Câu chuyện cho rằng có một kho tàng bí mật”. Hà Mô nói, “Chuyện đó khá là cường điệu đối với tôi. Lại nữa, không có quyển bí kíp như thế khi tôi sống ở Ẩn Chân. Tôi từng có trách nhiệm trông coi tàng thư. Nếu có quyển bí kíp như thế tồn tại, thì nó phải đến Ẩn Chân với vị Đại Sư sau cùng và tất cả chúng ta đều biết ông ta quỷ quyệt như thế nào rồi. Các vị đang phí thì giờ. Thậm chí tệ hơn nữa, các vị đang làm phí thì giờ của tôi. Các vị hứa tôi giàu có đến không thể tin được. Thôi, tôi không tin nó đâu. Tôi nghĩ tốt nhất là các vị trả công tôi cho những gì tôi đã làm cho đến nay và tôi sẽ đi đường của tôi”.

Đường Lang nói thẳng, “Tiền công của ông sẽ được trả từ kho tàng. Đó là sự thỏa thuận của chúng ta”.

“Thôi nào, rõ ràng là các vị giữ lại một vài thông tin quan trọng. Tôi muốn bỏ cuộc. Các vị có cái gì mà giá trị thế?”.

Hổ Mang ngó Đường Lang, “Nếu hắn muốn bỏ cuộc, thì cho hắn bỏ”. Mụ chỉ Hầu, đang nằm trên sàn nhà bụi bặm, “Mi có thể giữ thằng bé, cũng như cái chai Bụi Mơ để giữ cho nó có thể trông nom được. Đưa nó tới Tề Nam. Và bánnn nó cho Lão Thử”.

Hà Mô lại gãi một trong những cái cằm to bự sự của hắn, “Bán nó cho Chuột à? Vụ đó nghe hấp dẫn, nhưng tôi mong có món đền bù nhiều hơn thế. Sau hết thì chính tay tôi đã mang đến cơ hội cho các vị tiếp cận với sào huyệt bọn cướp”.

Đường Lang hỏi, “Ông nghĩ sao nếu tôi bỏ thêm món khác gì đó vào để làm cho cuộc thỏa thuận ngon lành hơn? Ông nghĩ là Lão Thử sẽ trả bao nhiêu cho một con bé mười-hai-tuổi ở Ẩn Chân? Một con bé có thể đấu võ”.

Mắt của Hà Mô mở to ra, “Giờ thì khá hơn rồi đó! Ông không nói đến con bé mặc toàn đồ trắng ở khu trại xiếc chứ? Tôi thấy cô ấy đang được bọn cướp bảo vệ”.

“Chính là con bé đó”. Đường Lang đáp. Hắn giật mạnh sợi dây lụa quanh cổ và con hạc ngọc bé tí văng ra khỏi túi áo.

Đôi má bèo nhèo của Hà Mô nhướng lên thành một nụ cười hềnh hệch, “Bạn hiền, tôi nghĩ là chúng ta thỏa thuận với nhau”.