← Quay lại trang sách

Chương 15

Hạc bay suốt đêm, tránh được cả bọn lính gác tù và lính của Đường Lang bằng cách len lỏi trong những con đường hẹp của Khai Phong. Cô bay mãi, không dám dừng. Cô ước gì mình có thể quay lại Phượng Ngọc hơn tất cả mọi chuyện, nhưng cô hoàn toàn không muốn lộ diện để gây nguy hiểm cho bất cứ ai. Ngoài ra, cô không tin rằng mình có thể tìm ra vị trí của nó trong bóng đêm.

Trước lúc rạng đông thì trời đổ mưa. Lạnh thấu xương và ướt sũng, Hạc quyết định phải tìm chỗ trú. Cô đang ở gần con sông và cô nghĩ đến khu trại xiếc. Chắc bọn làm xiếc đã rời khỏi thành phố và có thể bọn lính đang chiếm trại. Tuy nhiên cũng nên ngó qua một cái cho biết. Cho dù cô không thể trú lại đó, thì ít ra cô cũng có thể tìm được một ít lương thực hay áo quần khô để thay khi trời tạnh.

Hạc đang ở thượng nguồn từ cây cầu chính và cô thận trọng đi xuôi dòng dọc theo bờ sông cho tới khi đến gần khu trại. Nó trông như bị bỏ hoang, nhưng trong bóng tối cô không biết chắc được. Cô thận trọng tiến đến.

Căn lều đầu tiên cô đến là căn mà Chờ Râu và bọn làm xiếc đã dùng để mặc đồ hóa trang trước màn trình diễn múa sư tử. Hạc còn nhớ Chờ Râu phàn nàn là không có mang theo mấy khẩu súng của nó. Có lẽ chúng vẫn còn ở bên trong lều.

Hạc từ từ di chuyển ra phía sau của căn lều có bốn mặt. Cái cửa lều gấp nằm ngay trước mặt cô, đối diện với trung tâm của khu trại. Cô phải lẻn vòng quanh đến mặt trước.

Khi Hạc êm thấm đi đến góc quành đầu tiên, thì cô cảm nhận được có người đâu đó gần mình. Cô bắt đầu thối lui, nhưng đã quá chậm.

Từ dưới mép đáy của cái lều, một thằng bé thò cái đầu tóc cắt ngắn và dày ra. Cậu ngó lên Hạc trong bóng tối mịt mù mưa.

Hạc gọi nhỏ, Xà!

Xà gật đầu và trườn trên mặt đất bùn từ dưới mép lều ra. Cậu đứng lên và chỉ ngược lên thượng nguồn. Cậu muốn rời khỏi đây.

Hạc thì thầm, “Chờ một chút đã nào. Có ai ở trong đó không?”.

Xà lắc đầu.

Hạc nói, “Tôi sẽ quay lại ngay”. Cô thả người xuống mặt đất bùn rồi lách vào trong lều. Phải mất một lúc mắt cô mới làm quen với bóng tối, nhưng cô thấy ngay thứ mà mình đang tìm... một đống áo quần bẩn. Có vẻ như Chờ Râu không phải là loại người hay để bày mấy khẩu súng của hắn ra và một đống áo quần bẩn chính là nơi mà Hạc sẽ giấu những thứ quan trọng.

Hạc đẩy mớ áo quần qua một bên và thấy một cặp súng ngắn. Các ổ đạn trầy trụa và phai màu, còn báng súng thì cũ mòn. Những khẩu súng này trông như đã được sử dụng rất nhiều. Hạc gói chúng lại trong một cái áo nằm ở đó rồi lại lách ra khỏi lều.

Không nói lời nào, Xà bắt đầu chạy. Hạc bám theo sát gót cậu.

Xà dẫn Hạc đi xa hơn nhiều phía đầu nguồn, đi theo bờ sông. Rạng đông, trời đầy mây âm u và xám xịt, sau cùng họ dừng chân trước cánh cửa xiêu vẹo của một ngôi nhà thuyền đổ nát. Xà gõ một tiếng, ngưng lại, rồi gõ tiếp bốn tiếng liên tục thật nhanh. Cánh cửa bật ra, rồi Hạc theo Xà bước vào trong.

Mãng đứng ngay ở ngưỡng cửa. Ông đóng cánh cửa sau lưng họ và Hạc nhìn quanh quan sát. Trên ba bức tường ọp ẹp, mỗi bức có một ngọn đèn dầu soi căn phòng sáng mờ mờ. Nơi lẽ ra có bức tường thứ tư thì trống lốc, chẳng có gì cả. Cái khoảng trống không có tường này đu đưa trên mặt sông và một chiếc xuồng nhỏ nổi trên mặt sông bên trong căn nhà thuyền. Chiếc xuồng trống không, ngoại trừ một cây sào dài mà Hạc biết là nó được dùng để đẩy chiếc xuống đi dọc theo bờ sông cạn.

Băng, Hổ và Chờ Râu, có cả một cô gái có làn da sậm mượt mà và khuôn mặt phẳng bẹt kỳ dị, cùng đứng trên một vuông đất ở bờ sông khô ráo. Hạc nghĩ cô gái trông giống như một con lươn quá đi.

Băng mỉm cười, rồi Hạc bước lại bên Băng.

Băng nói, “Mẹ rất vui khi được gặp lại con”.

Hạc đáp, “Gặp mẹ con cũng vui vậy”. Cô ngó quanh phòng, “Đúng ra thì vui khi gặp tất cả mọi người. Nhưng Quận Chúa đâu rồi?”.

Băng đáp, “Nó ở lại Phượng Ngọc với mấy người khác. Ngô Công và Cẩu đang làm cho nó khuây khỏa. Vậy ra bọn lính không khám phá ra mẹ và mọi người ở đó à?”.

Mãng đáp, “Phần lớn bọn lính không thể tìm được mật trong tổ ong. Chúng ngó quanh quẩn, nhưng rồi bỏ đi ngay sau khi Yến thết chúng một bữa ăn. Dường như chúng thấy tình trạng của quán ăn và sự ế ẩm của cửa hiệu bà ấy, rồi cho rằng chẳng có kẻ tâm trí bình thường nào lại mò đến đó, kể cả bọn cướp. Chỉ có điều chúng không biết món gà hầm tương của bà ngon như thế nào!” Ông cười ha hả.

Hạc cười theo, “Còn hai người bị thương vì cứu chúng tôi thì sao rồi? Tôi nghĩ rằng tên của họ là Hùng và Sơn Hổ? Họ có bình an không?”.

Mãng đáp, “Họ ổn thôi. Hai tay đó xem nhẹ các vết thương còn tệ hơn nhiều so với ngày xưa. Tuy nhiên, cô thật là ân cần khi hỏi thăm sức khỏe của họ. Tôi sẽ cho họ biết cô thăm hỏi họ”.

Hạc đáp, “Cám ơn ông”.

Mãng gật đầu, “Này, cô đang cầm gì trong tay thế? Đồ cần giặt của ngày mai à?”.

Hạc đáp, “Ồ, xin lỗi”. Cô quay sang Chờ Râu và đưa cậu cái áo được bó lại, “Cái này dành cho anh”.

Chờ Râu hỏi, “Gì vậy?” Cậu mở cái gói ra và gương mặt sáng lên, “Cô trở lại lấy mấy món này cho tôi à? Cám ơn nhiều!”.

Hạc cười khì, “Không có gì”.

Băng nhìn Xà và gật đầu, “Cũng xin cám ơn cậu luôn thể. Tôi chân thành biết ơn cậu, chàng trai ạ”.

Xà khẽ nhún vai, “Tôi có làm được gì đâu”.

Băng nhìn Xà không chớp mắt, “Chờ con gái tôi ở khu trại chính là ý kiến của cậu. Cậu phải mạo hiểm lắm. Cậu nên nhận lòng biết ơn của tôi”.

Xà trông bối rối. Hắn cúi người hướng về phía Băng. “Cô đừng bận tâm. Tôi rất mừng khi cảm nhận được khí của Hạc bên ngoài lều. Khí của cô ấy giống của cô lắm”. Xà quay sang Hạc và cúi người, “Tôi... chúng tôi... nhớ chị ghê”.

Hạc cúi chào thân thiện, giờ thì chính cô lại bối rối vì cúi chào kiểu cách với người anh em của mình. Cô định cám ơn Xà thì cô thấy Chờ Râu trở nên căng thẳng. Hạc ngó qua Chờ Râu, nhưng cậu ngó lảng đi, đôi má nhợt nhạt đỏ ửng lên.

Hổ khẽ gầm gừ và Hạc thấy Hổ đang ngó Chờ Râu chăm chăm. Hẳn là Hổ cũng nhận thấy phản ứng của Chờ Râu. Phải chăng Chờ Râu đang... ghen?

Mãng cười khúc khích, “Ta thấy cô có một cặp anh em rất sẵn sàng che chở cho cô, Hạc à. Một người thì sẵn sàng làm mọi chuyện để tìm cô, còn người kia thì sẽ bảo vệ danh dự cho cô. Thật là tốt”.

Hạc đỏ mặt và ngó xuống đất. Cô thoáng nhìn thấy một sự chuyển động lạ. Cô ngó tay áo của Xà thấy một cái đầu rắn thò ra! Cô chỉ nó, “Cái gì đó?”.

Xà đáp, “Chỉ là một người bạn thôi. Cô có thích âu yếm nó cho vui không?” Hắn giơ cánh tay ra về phía Hạc và cô thối lui. Xà cười điệu.

Hạc nói, “Chơi gì kỳ quá. Anh biết là tôi ghét rắn lắm mà”.

“Ồ, cám ơn nhiều” Xà, thằng rắn , nói với giọng đùa cợt.

“Đúng vậy, cám ơn nhiều”. Mãng, ông trăn , nói thêm. Ông nháy mắt.

Hạc càng đỏ bừng mặt.

Mãng nói, “Thôi đùa như vậy đủ rồi. Giờ bàn việc nhé. Chuyện gì xảy ra với cô vậy, Hạc? Cô có ổn không?”.

“Tôi ổn” Hạc đáp, “Tôi đi gặp Ưng. Tôi... giúp hắn trốn thoát”.

Hổ gầm lên, “Chị làm GÌ?”

“Im lặng!” Mãng nói, trừng mắt với Hổ. “Con muốn làm cho cả đám bị bắt à?”.

Hổ cắn môi rồi cúi thấp đầu, “Xin lỗi”, cậu lí nhí ấp úng.

Hạc nói, “Tôi cũng xin lỗi. Có vẻ như ngay lúc đó thì nó là việc nên làm, nhưng bây giờ thì tôi không chắc”.

Băng hỏi, “Chuyện gì đã xảy ra?”.

Hạc đáp, “Con thỏa thuận với hắn. Con hạ gục tay canh gác hắn... một viên tướng tên là Sư... rồi thả Ưng đi. Đổi lại, Ưng nói cho con biết nơi mà mình có thể tìm thấy Hầu”.

Mãng hỏi, “Cô hạ gục Sư à?” Ông mỉm cười. “Võ công của cô hẳn là siêu tuyệt khác thường. Tôi rất tiếc không được chứng kiến. Bây giờ cô cần phải cảnh giác hơn bao giờ, cô biết đó. Sư sẽ săn lùng cô”.

Hạc gật đầu, “Tôi hiểu. Ưng nghĩ rằng lẽ ra chúng tôi nên giết hắn”.

Mãng nói, “Chắc chắn là lẽ ra cô nên nghe lời Ưng. Giờ thì không quan trọng nữa. Chuyện gì xong thì đã xong. Ưng đã nói gì về Hầu?”.

“Ưng cho tôi biết về một căn nhà tranh phía hạ nguồn tính từ Khai Phong mà có thời hắn dùng như một ngôi nhà an toàn. Hắn bảo nó cách chừng một giờ và nghĩ có lẽ Đường Lang mang Hầu đến đó”.

Mãng gật đầu, “Tôi vẫn ngờ rằng Ưng có một nơi trú ẩn đâu đó dọc theo sông Hoàng Hà. Tôi không biết nhiều về Đường Lang, nhưng tôi sẽ không bỏ qua việc hắn dùng Hầu như con mồi để chiếm quyển bí kíp bản đồ từ cô. Chắc chắn hắn đang đặt một cái bẫy. Cô phải thật cẩn thận đấy”.

Hạc nhướng đôi mày mỏng lên, “Cẩn thận à?”.

Băng nói, “Cậu Hầu em con cần con. Con phải đến với cậu ấy”.

Mãng đi quanh cái bàn đến chỗ cô gái da sậm đang ngồi, rồi ông đặt bàn tay nhợt nhạt to tướng lên vai cô. Cô ngước đầu lên và cười với ông.

“Cô gái trẻ này tên là Sâu”. Mãng nói.

“Cô ấy và cậu em sinh đôi, Nông, sống ở sào huyệt cùng chúng tôi. Họ theo tôi và các anh em khác đến Khai Phong này sau khi Ưng và Đường Lang đánh bại chúng tôi. Cô ấy và cậu em ở dưới nước cũng y như ở trên cạn. Cả hai không ai nói năng gì và chúng tôi không biết tên của họ, do đó chúng tôi gọi họ là Nông và Sâu. Hôm qua tôi thấy cả hai người dưới nước khi Hầu bị bắt và chúng tôi tới ngôi nhà thuyền này ngay khi bọn lính rời khỏi Phượng Ngọc bởi vì tôi biết Sâu và Nông đang sống ở đây. Sâu đang chờ chúng tôi và qua sự ra dấu của cô thì chúng tôi tin rằng em của cô đã đi theo chiếc thuyền của Đường Lang. Cô ấy muốn đưa chúng ta tìm đến nơi em của mình và tìm ra Hầu”. Mãng hất đầu ra dấu về phía chiếc xuồng.

Xà hỏi, “Sâu muốn đi bằng thuyền à?” Cậu nuốt nước bọt, hắng giọng.

Hạc nhớ ra rằng Xà ghét thuyền lắm. Đúng ra, cậu ta ghét nước nói chung. Cậu bơi như chó quào.

Mãng nói, “Đi thuyền là hợp lý nhất. Nó là cách nhanh nhất để xuống sông. Nếu các bạn đi nhanh, các bạn có thể làm cho chúng bất ngờ”.

Hạc gật đầu và nhìn Chờ Râu. Lần này Chờ Râu không tránh ánh mắt của cô.

Chờ Râu nói, “Việc của tôi là ở lại đây với mẹ cô và Quận Chúa. Tôi muốn giúp cô, nhưng tôi phải ở lại. Tôi xin lỗi”.

Hạc nói, “Tôi hiểu. Cám ơn anh giúp đỡ gia đình tôi”.

Chờ Râu lại đỏ bừng mặt.

“Chị có thể tính luôn tôi đi cùng”. Hổ trầm giọng gầm gừ.

Xà hưởng ứng, “Tôi nữa”.

Sâu gật đầu với Hạc và Hạc gật trả.

Hạc ngó Mãng, “Tôi nghĩ tất cả gồm có Hổ, Xà, Sâu và tôi”.

Mãng nói, “Tuyệt lắm. Bốn đứa sẽ vừa chỗ trên chiếc xuồng cho cả Hầu trên đường về. Tôi đề nghị là các bạn đi ngay. Gặp may thì các bạn sẽ trở lại vào ngày mai. Sẽ có ai đó chờ các bạn ở đây”.

Hạc vươn người thẳng lên. Cô hiểu rằng nếu có điều gì sai lạc, thì cô có thể không gặp lại mẹ trong một thời gian. Dường như Băng đọc được ý nghĩ của con gái.

Băng nói, “Mẹ con mình sẽ gặp lại nhau, nhanh thôi mà”.

“Vâng”. Hạc đáp, “Rất nhanh thôi”. Cô cúi đầu chào mẹ và mẹ cô đứng lên chào lại cô, thật thấp. Hạc hiểu rằng một bà mẹ không thể bày tỏ với con gái một cử chỉ tôn trọng hơn thế.

Mãng nói, “Hãy để bốn đứa lên đường thôi”.