← Quay lại trang sách

Chuong 16

Hạc, Xà và Hổ núp bên dưới một tấm che mốc meo trên sàn của chiếc xuồng. Thỉnh thoảng chúng hé nhìn ra, ngó bờ sông phía nam qua màn mưa mù dở buổi sáng. Sâu đứng ở cuối xuồng, đều tay chống sào xuôi dòng.

Dòng sông mà chúng hiện đang đi thật vắng vẻ. Qua một lúc khá lâu, cũng chẳng thấy một con thuyền nào khác và trong hơn một giờ chúng cũng không thấy có bóng dáng nhà cửa. Hạc đang tính nhắm mắt nghỉ ngơi một lát thì Hổ nhìn thấy cái gì đó với đôi mắt rất tinh của cậu.

“Kia kìa” Hổ thì thầm, từ dưới tấm che chỉ một ngón tay ra, “Một chiếc thuyền rồng”.

Hạc căng mắt nhìn. Rồi cô cũng thấy nó ngay. Chiếc thuyền đã được kéo lên bờ bên dưới một cây liễu thật to có hai thân sinh đôi. Chiếc thuyền và hai thân cây khó nhận ra qua cành lá dày và màn mưa như thác đổ. Đúng là nơi này rồi.

Chiếc xuồng quay về hướng cây liễu và Xà đứng bên Hạc, căng thẳng. Xà thì thầm, “Sâu đang làm gì vậy? Chúng ta không nên đi thẳng vào bờ ở đây. Có thể là cái bẫy đấy”.

Hổ xoay cái đầu to qua trái, rồi phải, “Tôi không nghĩ đó là cái bẫy đâu. Cái hàng cây gần nhất cách xa cả hàng trăm bước. Không có điểm phục kích nào cả”.

Hạc quan sát kỹ trên bờ, “Tôi nghĩ Hổ nói đúng. Chắc bọn lính của Đường Lang chỉ để thuyền dưới bóng cây để khỏi bị nước mưa làm đầy. Hay có lẽ chúng đang cố giấu nó đi. Nếu Hổ không chỉ ra, thì tôi nghĩ mình không thấy được nó đâu. Lá liễu rũ xuống tận mặt nước cơ mà”.

Xà nói, “Đó là một chỗ núp không tốt chút nào. Tôi có một cảm giác không hay về vụ này. Con rắn của tôi cũng có vẻ bất an. Còn chính cái cây thì thế nào? Có thể có kẻ núp trong đó đấy”.

“Không có đâu. Nó trống không à” Hổ đáp, ngó kỹ cái cây từ ngọn xuống gốc.

Xà nói, “Thôi được, chỉ đề phòng thôi. Tôi nghĩ mình nên đi tiếp về phía hạ lưu rồi lẻn đi bộ ngược trở lại dọc theo bờ”.

Hổ nói, “Chà, tôi tính mình đi thẳng tới bờ rồi núp dưới cái cây đó. Tôi phải chuồn ra khỏi cái tấm che mục nát này. Nó còn thối hơn cả chân của Hầu nữa. Anh có đánh hơi ra ma nào không?”.

Xà đáp, “Tôi không chắc. Giờ thật là khó mà tập trung được. Mưa làm tôi phân tâm. Mình cần tới gần hơn nữa”.

Khi chiếc xuồng tiếp tục tiến về phía cây liễu, thì Hạc nhìn lại Sâu. Cô ngỡ rằng sẽ thấy Sâu đang quan sát con sông trước mặt xuồng. Nhưng không phải vậy, Sâu đang chăm chú ngó ra sau đuôi chiếc xuồng. Hạc nhìn theo ánh mắt Sâu thấy một cái que nhỏ rẽ nước trôi về hướng họ. Nó trôi thẳng đứng, một đầu thò lên khỏi mặt nước. Mà nó còn trôi ngược lại với dòng chảy.

Xà và Hổ hẳn cũng thấy. Hạc nghe Xà rít lên khe khẽ, còn Hổ thì bắt đầu gầm gừ. Hổ gầm gừ dữ hơn khi cái que đột nhiên biến mất dưới mặt nước.

Một lát sau, một thằng nhóc nhô đầu thẳng lên khỏi mặt nước tối mò đằng sau chiếc xuồng. Nó cắn một cái que rỗng và dài. Nó ngó Sâu chăm chăm, rồi trên gương mặt phẳng bẹt nở một nụ cười toe toét. Sâu cười lại với nó. Đích thị thằng nhóc dưới nước là Nông, em của Sâu. Nó dùng cái que để thở khi lặn ở dưới nước. Xà và Hổ thở phào nhẹ nhõm.

Nông chỉ tay xuống nước, dọc theo bờ phía nam. Nó giơ một tay lên khỏi mặt nước rồi quơ một ngón tay vẽ phác một tòa nhà trong không khí, rồi bắt đầu gãi nách như một con khỉ.

“Hầu!” Hổ thốt lên, rồi đứng dậy, đẩy tấm che lại. “Đi thôi và...”.

Xà chụp tay Hổ lại và kéo hắn xuống sàn. Chiếc xuồng cạn rung lắc dữ dội. Xà thì thầm, “Cúi xuống, Mèo Ướt! Có đứa thấy cậu thì sao?”.

Hổ hậm hực, “Chẳng có ma nào ngoài kia đâu”.

Xà nói, “Cậu đâu có biết được”.

Hổ đáp, “Không đâu. Mình sắp đến bờ rồi mà êm ru à. Có nghĩa là Đường Lang và bọn lính chắc túm tụm lại trước bếp lửa ở trong nhà. Chúng không nghĩ mình đi trong thời tiết như thế này đâu. Nào, lên làm thịt chúng đi!”.

Xà rít lên, “Chúng ta cần có thêm thông tin trước đã”.

Hạc ngó về phía bờ sông. Chắc là Hổ nói đúng, tuy nhiên có thêm chút thông tin cũng không hại gì. Hạc biết rằng Nông và Sâu không nói, vì vậy cô cố nghĩ ra một câu hỏi mà Nông có thể trả lời mà không phải dùng lời nói. “Có bao nhiêu đứa đang canh giữ Hầu?”.

Nông giơ ba ngón tay.

Xà nhìn Hạc và nhướng mày. Xà nói, “Biết điều đó thật là hay. Hẳn là Đường Lang sai lính đi trở lại đầu nguồn để truy lùng mình rồi. Chắc ba đứa đó là Đường Lang, Hổ Mang và Hà Mô”.

Nông gật đầu.

Hổ nói, “Tôi thích cái tỉ lệ này. Năm thằng mình mà chỉ có ba đứa nó. Đi xơi tái chúng đi!”.

Nông và Sâu gật đầu như thể biệu lộ sự đồng ý, rồi bỗng sững sờ. Có điều gì không hay rồi.

Họ đến cây liễu và mũi xuồng quẹt vào những nhánh cây sà xuống thấp trước khi đi qua bên dưới. Hạc né khi mấy cành cây đến gần đầu cô và cô thấy sau đuôi xuồng Nông lặn xuống nước bơi đi. Sâu quỳ xuống và nắm chặt hai bên thành xuồng, nhìn thẳng tới trước.

Hoang mang, Hạc quay về phía bờ sông khi cô trượt qua bên dưới đám lá liễu sà thấp. Bên dưới tán cây, cô thấy một cái que rỗng thò lên khỏi mặt nước. Nó ngay trước mặt chiếc xuồng.

“Coi chừng!” Hổ la lớn, chỉ về phía cái que. Cậu đứng lên và mũi xuồng đột nhiên bật thẳng lên trời. Hạc phóng mình vào đám lá liễu dày, rồi cô chụp được một trong những cành cây chắc chắn. Nó chịu được trọng lượng của cô.

Hạc thấy mình đong đưa trên mặt sông trong màn mưa trong lúc các anh em cô trôi đi bên dưới tán cây. Trong lúc Xà và Hổ rơi xuống con sông mù mịt mưa phía sau cô, thì cô nghe tiếng họ đồng thanh la lên, “Hà Mô!”.

Hạc ngoái đầu lại dưới tán lá cây thấy một gã béo ơi là béo ở dưới nước. Hắn một mình hất tung chiếc xuồng của của họ. Hắn to béo nhưng rõ ràng là rất mạnh và giống một con ếch khổng lồ hay có lẽ một con cóc sông.

Một con cóc sông rất hung hãn.