Chuong 17
Giờ đây có chuyện mà không phải ngày nào mi cũng thấy”. Gã to béo nói với Hạc, “Một con cò nhóc treo lủng lẳng trên cây như là một con khỉ khiếp đảm. Có phải mi học cái chiêu đó từ thằng nhóc Hầu em mi không?”.
Gã béo cười hềnh hệch và đứng dậy. Hắn đã quỳ dưới sông, núp dưới làn nước. Hạc nhận ra hắn cũng là tên mà cô đã thấy ở mũi chiếc thuyền rồng của Đường Lang ngày hôm qua. Chắc hắn là Hà Mô, hay Cóc. Nước bùn chảy quanh cái bụng phình khi hắn lội về phía cô.
Hạc ước gì cô được Hầu dạy cho một vài chiêu hầu quyền trên cây. Hầu rất giỏi chống trả bằng chân khi hai tay đu toòng teng. Tuy nhiên, các tay hạc quyền lại không có các chiêu đó. Hạc phải ứng biến thôi.
Hà Mô còn cách cô hai bước thì một cái gì đó bung thẳng lên khỏi mặt nước ngay bên dưới chân cô. Hạc co hai đầu gối lên ngực theo bản năng rồi ngó xuống. Đó là Nông. Nhanh như một con lươn, cậu ta tống hai lòng bàn tay vào ngực của Hà Mô, nhưng Hà Mô không hề lay chuyển.
Hạc ngó ra sau lưng Hà Mô thấy Sâu trồi lên trên mặt nước cạn. Cô ta đấm vào sau đầu gối của Hà Mô. Tuy nhiên, đôi chân to đùng của Hà Mô vẫn không nhúc nhích. Có vẻ như hắn không để cho mình ngã ra sau, hay ngã qua hướng nào cả.
Hổ gầm lên và Hạc nghiêng đầu ra ngoài tán lá cây liễu. Hổ đang lao về hướng mọi người qua màn mưa tầm tã trên sông. Hạc thấy chiếc xuồng lật úp, gác trên mấy tảng đá to. Chiếc xuồng trống không. Cô không biết Xà đã biến đâu mất rồi.
Hà Mô kêu lên một tiếng ỘP! vang trời, rồi Hạc thụt đầu vào lại dưới tán lá, thấy hắn ngồi chồm hổm dưới nước, Sâu vẫn bám sau lưng hắn. Hai tay Hà Mô đập thẳng xuống trước mặt đến tận đáy sông và hắn chuyển trọng lượng về phía trước lên hai tay.
Hạc la lên, “Sâu! Lùi lại mau...”
Nhưng đã quá trễ. Hà Mô đạp cả hai chân thẳng về phía sau, trúng vào hông của Sâu. Cô bị nhấc lên khỏi mặt nước và văng tưng lên bờ. Cô va mạnh vào hai nhánh sinh đôi của cây liễu và đầu cô bật ra sau, nện vào cây cái uỵch. Sâu ngã quỵ xuống đất.
Nông ré lên một tiếng lanh lảnh và Hà Mô đứng dậy. Nông phóng toàn thân về phía trước, nện cả hai nắm đấm trúng vào thùng nước lèo to chình ình của Hà Mô. Hạc biết rằng cú đấm búa đôi của Nông có thể đánh quỵ bất cứ người anh em hay thầy cũ của cô. Tuy nhiên, bụng của Hà Mô thu lấy đối lực như mặt nước ao thu lấy một hòn sỏi ném xuống. Những khoanh mỡ tỏa ra từ bụng của Hà Mô khi hắn chụp lấy cổ của Nông bằng hai bàn tay thô kệch to sụ và dúi đầu Nông xuống mặt nước sông ngầu bùn.
Hạc định lao xuống nước cứu Nông thì Hổ chen qua đám lá liễu dày. Hổ ngó quanh, vẻ bối rối.
Hạc nói, “Cứu nó đi!”.
Hổ hỏi, “Xà à?”.
“Không! Nông! Cứu Nông đi!”.
“Xà đâu rồi?”.
“Cứu Nông đã! Ta sẽ tìm Xà”.
Hổ ngó Hà Mô và dường như hiểu ra. Hổ ra đòn. Cậu nhảy lên khỏi mực nước ngang ngực rồi lao xuống bên Hà Mô, tung một đòn hổ trảo ngược vào tai hắn.
Hạc thấy một thoáng vừa lo ngại vừa hài hước qua nét mặt Hà Mô. Hà Mô buông Nông ra rồi thối lui một bước, ngoài tầm tay của Hổ.
Nông nửa đứng, nửa rũ người xuống. Nước bẩn trong miệng phun ra thành vòi như một cái họng nước vỡ. Nó bước loạng choạng về phía chị nó ở gốc cây.
Hổ và Hà Mô đứng dưới sông nước sâu ngang hông, ước lượng sức nhau. Hạc xoay quanh xem xét con sông bên ngoài tán lá của cây liễu lần nữa, tìm Xà. Cô ngó qua màn mưa dày và hoảng hồn khi thấy cậu ở xa lắc cuối nguồn sông, cố vùng vẫy giữ người nổi lên. Cậu bơi thật tệ và có vẻ như quá lo lắng với việc giữ một tay cao khỏi mặt nước, vì con rắn của cậu.
Hạc quay lại với Hổ. Hổ và Hà Mô đang chầm chậm vờn quanh nhau.
Hạc nói, “Hổ! Ta phải đến cứu Xà đây!”.
Hổ đáp, “Không sao đâu. Tôi sẽ theo chị ngay. Vụ này không lâu lắm đâu”.
Hà Mô cười hềnh hệch và Hạc buông tay khỏi cành cây. Trong lúc đáp xuống, cô nghe Hà Mô nói, “Ta thích lòng dũng cảm của mi, thằng nhóc. Quên, bà chị của mi chứ, ta mang mi đến cho Lão Thử thay vì nó...”
Hạc chạm chân xuống làn nước cạn và lạnh, rồi bắt đầu bơi đi. Cô tự hỏi, Hà Mô muốn nói gì vậy?
Hạc cố quên Hà Mô đi và vươn tay bơi những sải dài và mạnh tới Xà. Dòng nước lạnh cóng thúc cô phải hoạt động thân thể nhiều hơn.
Khi cô bơi được nửa đường đến Xà, thì Hạc thoáng liếc thấy cái gì đang di động. Cô thấy hai bóng người đang chạy trên bờ. Một kẻ chạy về phía Hổ và Hà Mô, kẻ kia thì về phía Xà.
Phán đoán qua bím tóc dài khác thường của kẻ thứ nhất, thì kẻ đang chạy đến Hổ và Hà Mô là Đường Lang.
Người kia so ra nhỏ tí và mặc tuyền đen từ đầu xuống chân. Cái trùm đầu đen như bóng đêm giữ cho mặt người thứ hai khỏi bị mưa tạt và ánh mắt của Hạc, nhưng Hạc biết chắc đó là ai. Đó là mẹ của Xà, Hổ Mang, hay rắn mang bành - người đàn bà đã bắt Hầu vào ngày hôm trước.
Hổ Mang đến mé nước hạ nguồn của Xà và lội xuống ngang hông mụ. Mụ thọc tay vào tay áo và Hạc nghĩ rằng Hổ Mang sắp kéo ra một vật gì đó để duỗi dài thêm tầm tay hầu cứu Xà trong lúc cậu thì thụp dưới nước. Thay vì vậy, cổ tay của Hổ Mang vung ra thật mạnh về phía cái đầu nhấp nhô của Xà.
Dù dưới bầu trời tối sầm và màn mưa tầm tã, Hạc thấy ánh lóe kim loại phập vào cổ của Xà. Cậu ngạt thở khò khè đủ to để Hạc nghe, rồi thân cậu mềm rũ trong dòng nước.
Hạc thét lên, “Không!” Đó là một mũi phi tiêu và qua phản ứng của Xà, Hạc biết chắc nó được tẩm thuốc độc ở mũi.
Hạc bơi điên cuồng về phía Xà. Sau lưng cô, cô nghe Hổ rống lên... rồi im bặt.
“Không! Không! Không!” Hạc thét lớn. Điều vừa xảy ra với Hổ đã hạ gục cậu rồi, hay còn tệ hơn.
Hạc bơi chậm lại và ngóc đầu lên về phía Hổ Mang. Hổ Mang hất cái trùm đầu màu đen lại và mỉm một nụ cười đẹp chết người với Hạc trong khi Xà lả đi trong vòng tay của mụ.
Hạc bất lực. Hổ Mang thò tay vào áo Xà lấy quyển bí kíp mà cậu mang theo. Mụ chuồi quyển bí kíp lên trong tay áo và làm điều không thể tưởng tượng nổi.
Vẫn nhìn Hạc chằm chằm, Hổ Mang hất Xà lật úp xuống sông rồi đẩy cậu xuống dòng nước xiết. Mụ giở cái trùm đầu lên và trườn lại lên bờ.