Chuong 18
Hạc không thể tin nổi điều cô vừa chứng kiến. Cô ước gì nó là một cơn ác mộng nhưng biết rằng không phải vậy. Xà sắp chết rồi.
Hạc dang rộng đôi tay rồi thốc mạnh chúng sâu xuống con sông lạnh, ngầu bùn, đẩy mạnh người tới trước một bước điên cuồng. Trong bóng tối và màn mưa tầm tã trước mặt cô, Xà bất tỉnh, co giật và cuốn vào dòng nước sông chảy xiết. Ít ra thì lúc này cậu nổi ngửa lên. Cô có thể có một cơ hội để cứu cậu.
Hạc tới bên Xà rồi luồn ra phía sau cậu. Cô vòng tay ôm quanh ngực cậu, đạp chân thật mạnh để giữ đầu của cả hai ở trên mặt nước. Cô dựa đầu lên vai Xà và đặt tai trước môi cậu. Cùng lúc đó, cô siết mạnh khung xương sườn hẹp của cậu, mong nghe được gì chăng.
Hạc nhận được hơn cả một tai đầy ứ.
Đột nhiên Xà ọe, một vòi nước sông bẩn và các thứ lăng nhăng trong dạ dày phun vọt ra miệng. Hạc rùng mình và lắc mạnh đầu. Cô ngửa mặt lên trời và để nước mưa rửa sạch. Qua vòng tay mình, Hạc cảm thấy ngực Xà phập phồng. Cậu đang thở.
Tuy nhiên, Xà vẫn còn bất tỉnh. Hạc sẽ phải bơi cho cả hai đứa. Với một tay ôm quanh người cậu em, còn tay kia - cánh tay bị thương - thì cố hết sức khỏa nước, Hạc từ từ di chuyển về phía bờ.
Bằng cánh tay lành ôm quanh ngực Xà, Hạc cảm thấy có cái gì đó ngọ ngoạy bên dưới cổ áo của cậu. Đó là con rắn của cậu. Cô đã quên nó rồi. Hạc cưỡng lại sự thôi thúc rút tay đi và đổi thế ôm. Cái đầu sặc sỡ màu sắc của con rắn thò ra khỏi cổ áo của Xà vào màn mưa u ám.
Hạc quay đi. Cô ngó lại phía thượng nguồn và tròn xoe mắt. Đường Lang đã kéo chiếc thuyền rồng ra khỏi tán lá cây liễu và đang thả nó vào dòng sông! Hổ Mang theo bên hắn.
Hạc cố hết sức hạ người thấp xuống nước, kéo Xà và con rắn xuống theo. Cả bọn cần tìm chỗ núp. Hạc nhác thấy một cái cây lớn nghiêng vào con sông tràn bờ và cố tiến về phía nó bằng tất cả hơi sức còn sót lại.
Hạc đến được cái cây và mớ cành xoắn xuýt của nó trong lúc Đường Lang đẩy chiếc thuyền rồng có Hổ Mang ở trên vào dòng nước xiết. Hạc len vào cái mớ cành lá rối mù cùng với Xà và một tay ôm quanh cậu, tay kia thì ôm quanh một cành cây to và trơn. Dòng nước ở đây mạnh hơn nhiều. Nếu không thận trọng, cô và Xà sẽ bị cuốn ra biển.
Chiếc thuyền rồng lao xuống hạ nguồn qua màn mưa tầm tã bằng một tốc độ khủng khiếp. Hổ Mang ở mũi thuyền, Đường Lang ở đuôi thuyền. Mỗi người chèo bằng một mái chèo đơn. Mặt khác, chiếc thuyền trống trơn. Chẳng mấy chốc chúng đến đủ gần để Hạc nghe tiếng chúng.
“Láiii tránh khỏi cái cây ở giữa sông đó đi”. Hổ Mang nói, chỉ vào chỗ Hạc đang núp.
“Nhưng nếu con bé đang núp trong đó thì sao?” Đường Lang hỏi, “Hay là Xà?”.
Hổ Mang nói, “Quên chúng đi. Xxxà coi như tiêu rồi, còn con bé thì không còn giá trị gì đối với mình nữa. Hà Mô thì thỏa mãnnn với thằng nhóc khỉ và thằng nhóc hổ như tiền công được trả. Hai thằng nhóc đó sẽ mang lại cho hắn cả mớ tài sản. Mình có cái mình mong muốn và không đáng công để bắt con bé rồi nộp nó cho nhà chức trách. Chúng ta cần phải nhanh chân lên”.
“Vậy thì mình chúng ta sẽ nhanh chân”. Đường Lang đáp.
Và đúng như vậy, chiếc thuyền rồng trôi qua.
Hạc thở phào nhẹ nhõm. Cô nhìn Xà vẫn được kẹp dưới tay cô. Làm sao mà một bà mẹ lại có thể đối xử với con trai mình như vậy nhỉ? Cô tự hỏi.
Hạc nghỉ một lát để lấy sức, rồi cô lại suy nghĩ thật dữ. Cô băn khoăn, Hà Mô sắp làm gì với Hầu và Hổ nhỉ? Giao nộp chúng để lấy số tiền thưởng mà cô đã thấy được thông báo ở Khai Phong ư? Ít ra là chúng vẫn còn sống... cho tới lúc này.
Hạc bắt đầu rùng mình ớn lạnh dưới làn nước rét cóng và cô quyết định đi tiếp. Cô chen ra khỏi đám cành lá rối nùi và giật Xà một cái thật mạnh.
Xà không nhúc nhích gì cả.
Hạc lại giật Xà thêm cái nữa. Cậu vẫn neo cứng.
Hạc nhìn kỹ hơn thì thấy một chân của Xà bị treo vào vật gì đó. Cố hết sức, cô không thể gỡ cậu ra.
Hạc băn khoăn tự hỏi mình nên làm gì đây. Cô đang mất sức thật nhanh. Cái việc bơi này đã vắt cạn sức của cô.
Như thể được đáp lời, Hạc thấy một chiếc thuyền thứ hai tiến đến xuyên qua bóng tối và màn mưa tầm tã. Nông đứng trên chiếc xuồng, đang quan sát bờ sông.
Đúng rồi, Hạc nhớ lại. Chiếc xuồng đã bị treo gác lên đá ở thượng nguồn. Chắc hẳn là Nông đã kéo nó xuống và chỉnh nó lại. Nó đang tìm bọn mình đây.
Hạc cố nhấc người lên cao khỏi mặt nước và vẫy một tay trong lúc vẫn bám giữ Xà. Nông thấy được cô.
Trong lúc Nông đỗ lại dọc theo cái cây, thì Hạc thấy Sâu nằm bất tỉnh trên sàn xuồng. “Gặp cậu tôi mừng quá”. Hạc nói, “Em Xà của tôi bị mắc kẹt. Cậu giúp một tay nhé?”
Nông gật đầu và chỉ lên bờ. Hạc hiểu ngay ý nó muốn gì. Nó sẽ đẩy chiếc xuồng lên cạn, rồi bơi ra giúp cô. Chẳng mấy chốc, Nông đã làm được điều đó. Khi đến bên Hạc, nó lặn sâu xuống con sông tối mò.
Một lát sau, Xà thoát ra được. Hạc ôm chặt cậu và cô cố sức bơi về phía bờ sông.
Nông trồi lên kế bên Hạc rồi giúp cô mang Xà lên bờ sông trơn trợt. Con sông dâng nước nhanh chóng nuốt mất cây cối và xói mòn nhiều khoảnh mép sông bùn lầy lớn. Ở đó họ sẽ không an toàn lâu đâu. Hạc phải vội lên thôi.
Hạc và Nông đặt Xà dưới một cây sồi lớn, cách xa mép nước, rồi Nông trở lại với Sâu, cô vẫn nằm bất tỉnh trên xuồng.
Hạc cần xem cổ của Xà. Cô với tay xuống kéo cổ áo của cậu lại và có cái gì đó vùng lên bên dưới - con rắn của cậu.
Hạc giật tay ra và chụp một cái gậy. Cô đẩy cái cổ áo ướt đẫm của Xà xuống rồi ngó kỹ cổ của cậu từ nhiều góc khác nhau. Có vẻ như mũi phi tiêu tẩm độc của Hổ Mang không cắm sâu lắm. Có một vết rách nhỏ, nhưng mũi phi tiêu không còn cắm vào vết thương. Điều này thật là tốt.
Mặc khác, Hạc quá lo lắng về những sự phức tạp có thể có từ thứ chất độc của mũi phi tiêu. Cần có một thứ chất kết dính để làm cho chất độc dính vào mũi phi tiêu. Cũng chính thứ chất dính đó làm cho chất độc dính vào vết thương. Hi vọng là nước sông và cơn mưa đã rửa sạch phần lớn chất độc trước khi mũi phi tiêu trúng người.
Trong trí cô, Hạc bắt đầu giở qua một trăm đề mục khác nhau về chất độc. Cô lắc mạnh đầu.
Cô đang phí thời gian. Thậm chí nếu cô tìm ra được thứ chất độc nào thì cô cũng không có thuốc giải. Điều tốt nhất mà cô có thể làm là lùng sục trong khu vực tìm các loại dược thảo có tác dụng chống lại các phản ứng phụ, mặc dù điều đó có vẻ như không giúp được gì nhiều. Cách duy nhất để chữa bệnh nhân bất tỉnh là làm một loại trà từ các chất liệu cần thiết rồi đổ nó vào cổ họng bệnh nhân. Cô không có cách nào để nhóm lửa. Cô cũng không có một cái ấm để đun nước sôi.
Hạc thở dài rồi ngó về hướng Nông. Cậu ta đang đứng, hai tay ôm mặt, trên chiếc xuồng. Hạc biết là nó đang khóc sụt sùi.
Hạc bước tới chiếc xuồng và nhìn xuống Sâu. Thật là khó mà biết được cô ấy bị gì. Mỗi khi ở Ẩn Chân có ai bị thương tương tự như vậy, họ thường chờ cho tới khi người đó tỉnh lại trước khi khám. Cô có thể thử làm Sâu tỉnh dậy bằng các loại dược thảo đặc biệt có vị hăng nồng, nhưng lúc này lại không có thứ dược thảo nào bên mình cô cả.
Hạc nhẹ nhàng đặt tay lên vai Nông, “Cám ơn em giúp chị em tôi. Ước gì tôi có thể làm điều gì đó cho chị của em. Nếu mà tôi có túi thuốc của mình, thì tôi...”
Nông cứng người lại và ngước nhanh lên. Hạc thấy một tia hi vọng lóe lên trong mắt nó. Nó cuống cuồng chỉ xuống hạ nguồn con sông. Có lẽ nó biết chỗ tìm dược thảo.
Nông chỉ Xà rồi ra hiệu cho Hạc ở lại bên chiếc xuồng. Hạc gật đầu và trông theo trong lúc Nông chạy bên dưới cây sồi, thận trọng bồng Xà lên, rồi mang cậu trở lại chiếc xuồng. Nông đặt Xà xuống xuồng kế bên người chị của nó rồi ra hiệu cho Hạc giúp nó đẩy chiếc xuồng xuống sông trở lại.
Hạc ngó xuống hạ nguồn và nghĩ về Đường Lang và Hổ Mang. Chúng đang ở đâu đó ngoài kia. Hà Mô cũng vậy. Hổ Mang đã nói rằng chúng không thích thú gì với cô hay Xà, nhưng cô không tin chắc như vậy.
Hạc vuốt mái tóc nâu lởm chởm của mình. Thế nào đi nữa thì cũng tốt hơn là đứng vơ vẩn dưới mưa, ngó nước sông dâng lên. Vả lại, cô còn phải chữa trị cho Xà và Sâu. Cả hai đều có thể bị đau đớn lâu dài về sau nếu cứ bị bỏ mặc không chăm sóc thế này, thậm chí còn có thể nguy hiểm đến tính mạng nữa.
Hạc cùng Nông đẩy chiếc xuồng xuống dòng sông cuồn cuộn chảy rồi leo lên xuồng.