Chuong 19
Hạc nhìn Nông khéo léo lái chiếc xuồng xuôi dòng qua màn mưa tầm tã trong mấy giờ liền. Xế chiều, cô vẫn chưa thấy tăm tích nào của Đường Lang, Hổ Mang, hay Hà Mô. Cô chưa thấy một chiếc thuyền nào dám ra sông trong cái thời tiết chết tiệt này, tuyệt nhiên là vậy. Cái duy nhất mà cô thấy là hết hàng dặm dài liên tiếp các loại cây bị ngập nước và nhiều khối bùn khổng lồ trượt chuồi xuống bờ đổ vào lòng sông. Chất bùn có một sắc vàng đậm dần lên và Hạc biết cái màu này có từ một loại khoáng chất đặc biệt, thứ khoáng chất được dùng làm thuốc nổ. Chính ở sự phong phú của loại khoáng chất này đã cho con sông cái tên Hoàng Hà.
Thứ vũ khí khủng khiếp, súng, Hạc nghĩ, rồi cô lại nghĩ tới Chờ Râu. Cô băn khoăn anh chàng ta thế nào rồi. Hi vọng là cậu ta chưa phải dùng tới mấy món vũ khí của mình. Cô hi vọng cậu vẫn ở với mẹ cô, Quận Chúa và mọi người được bình an. Hầu và Hổ lại là một chuyện khác. Hạc chỉ mong hai người đó còn sống. Và với người anh cả của cô, Long, người đã biến mất tăm, cô cũng mong vậy.
Hạc ngó Xà, nằm bất động trên sàn xuồng. Cậu đang nằm ngửa, mặt lệch qua một bên, rồi cô thấy một vũng nước mưa đọng lại gần bên mũi cậu. Cô cúi xuống và lật Xà nghiêng qua một bên để mặt cậu tránh khỏi vũng nước, rồi đôi mày mỏng của cô nhướng lên. Trong thắt lưng của Xà có một chỗ phồng lên, dài và hẹp, mà trước đây cô chưa hề thấy. Trong chừng mực nào đó thì nó trông giống như đường viền của một trong những khẩu súng của Chờ Râu. Ngoài ra, còn một cái túi nhỏ được cột vào một bên thắt lưng của Xà. Hạc chọc vào cái túi thì nó kêu leng keng. Trong túi là tiền xu. Cô thắc mắc cậu ta có tiền ở đâu ra.
Hạc với tới cái chỗ phồng ở thắt lưng của Xà, rồi giật phắt tay ra. Một cái u lộ ra trên cổ tay phải của Xà bắt đầu động đậy. Đó là con rắn của cậu. Cô phải hành động thật nhanh nếu cô muốn tìm hiểu xem Xà đang giấu cái gì.
Hạc cởi dải thắt lưng của Xà ra rồi nhẹ nhàng lật cậu nằm sấp lại. Cô giữ chặt tà áo lụa xanh của cậu rồi giở lên. Có quyển sách gì đó được nhét vào thắt lưng quần của Xà. Mặc dù nó ướt sũng, Hạc biết ngay nó không phải là một trong những quyển bí kíp rồng. Nó trông quá mới so với những quyển bí kíp cũ mèm kia.
Hạc ngắm kỹ quyển sách một lát và thấy con rắn đang bò lên cánh tay của Xà, dưới tay áo. Hạc giật cuốn sách đi rồi thả chiếc áo của Xà xuống lại. Khi con rắn bắt đầu bò qua vai Xà, cô lật cậu ta nằm ngửa lại rồi vội vàng cột dải thắt lưng của cậu trở lại.
Con rắn thò đầu ra khỏi túi áo của Xà và Hạc ngửa người ra sau. Con rắn ngó cô một lúc, rồi rụt cái đầu sặc sỡ của nó vào lại trong áo Xà, khỏi bị mưa ướt.
Hạc nhún vai và ngước lên. Cô thấy Nông đang ngó mình.
Hạc nói, “Tôi không thích rắn chút nào”.
Nông gật đầu như thể đồng ý rồi quay đi, ngó chăm chăm xuống cuối dòng sông. Hạc nhận thấy dường như tâm tình của nó thay đổi hẳn. Nó ra vẻ lo lắng lắm.
Hạc hỏi, “Mình có gần nơi cần đến chưa?”.
Nông lại gật đầu. Chưa tới nửa giờ sau, nó chỉ về phía bờ. Hạc nheo mắt nhìn qua màn mưa thấy một ngôi nhà nhỏ, dựa lưng vào hàng cây trên đỉnh một khối đất vàng. Đó là một ngôi nhà gỗ đơn giản, được dựng một cách khôn ngoan cách xa nước triều dâng.
Nông lái chiếc xuồng về phía bờ và thấy một khoảng trống hẹp nằm giữa hai cây phong có phần chìm dưới nước. Nó lái chiếc xuồng lên dải bùn vàng rồi nhảy ra. Hạc theo sau nó. Hai đứa cùng nhau lôi chiếc xuồng vào rừng cây, cách xa mép nước.
Nông ôm chị nó lên rồi hất đầu ra dấu cho Hạc cũng làm vậy với Xà. Với sự uyển chuyển của rắn, Hạc bồng Xà trên tay như một đứa bé thay vì vắt cậu trên vai mình như thông thường. Bồng Xà theo kiểu này thì khó, nhất là trong lúc tay cô vẫn còn đau, nhưng ít ra cô có thể để mắt canh chừng cái cục u nhấp nhô từng có lần quấn quanh cổ tay của Xà.
Nông đi thẳng về ngôi nhà, Hạc bám sát theo nó. Chúng đến cửa trước và Nông đưa một chân lên gõ cửa. Không ai đáp lại.
Nông gõ lần nữa, lần này mạnh hơn và cánh cửa bật vào trong. Nó bước thẳng vào trong nhà mà không báo cho họ. Hạc lo lắng theo sau, cô phóng mắt nhìn từ trái qua phải.
Ngay lúc Hạc đi qua ngưỡng cửa, cô thấy nhẹ nhõm. Có dược thảo khắp nơi! Chúng được treo trên các vách tường và trần nhà. Nhiều đống được chất trên sàn nhà. Hạc thấy những tủ kệ, chai, giỏ và thùng chất đầy cây thuốc. Cô biết đây là nhà của một vị thầy thuốc. Còn hơn thế nữa, một vị danh y.
Hạc thấy rất nhiều thứ mà cô có thể dùng để giúp Xà một khi cậu tỉnh lại. Tại sao, ngay cạnh bên cánh cửa là một dãy thảo dược bổ phổi. Có những đống to tảo biển, hay rong biển; những hũ to đựng hạt mơ; những lọ nhỏ đựng hạt cải... cái danh sách dài không cùng. Hạc nhận thấy rằng ở đây có nhiều dược thảo hơn cả ở Ẩn Chân. Thậm chí có vài thứ mà cô không nhận biết được nữa.
Hào hứng quá, Hạc đặt Xà xuống nền đất để nhìn quanh cho rõ hơn. Trong lúc nhìn, cô nhận thấy con rắn trên cánh tay Xà cứng đơ ra.
Hạc nghe một giọng nói cất lên sau lưng.
“Ta có thể giúp cô không?”.
Hạc quay lại thấy một bà lão khom người ở ngưỡng cửa. Mái tóc ướt của bà mỏng và bạc, nhưng da còn căng và đôi mắt thật sáng và trong. Bà già lắm rồi, nhưng có vẻ khỏe mạnh khác thường.
Hạc cúi đầu. Cô cảm thấy mình như một kẻ trộm. “Cháu...”
“NÔNG!” đột nhiên bà lão kêu lên, cắt lời Hạc. “Cháu đó à? Lâu lắm rồi ta không gặp cháu! Tới đây cho ta nhìn cho rõ cái nào”.
Nông bước tới bà, hai tay bồng Sâu. Gương mặt bà lão tái nhợt đi.
Bà nói, “Ồ, cưng ơi”. Bà ngó qua thấy Xà nằm trên sàn nhà, rồi bà dừng mắt lại ở Hạc, “Cháu tội nghiệp ơi. Ta là Bà Bà. Cháu đến đúng nơi rồi. Ta là thầy thuốc”.
Hạc cảm thấy sự nhẹ nhõm ấm áp lan ra khắp thân thể ướt mèm của cô. Bà Bà có nghĩa là Bà Ngoại. Thật là một cái tên tuyệt hảo cho một vị thầy thuốc.
Hạc lau nước mưa đọng trên mày rồi cúi chào, “Cháu tên là Hạc”.
“Gặp cháu ta vui lắm, Hạc à” Bà Bà nói và gật đầu chào rất thanh lịch. “Thật là tệ, lẽ ra chúng ta gặp nhau trong hoàn cảnh tốt đẹp hơn. Kẻ nào đã làm thế này với cháu?”.
Hạc đáp, “Một tay tên là Đường Lang, một tay tên là Hà Mô và một mụ tên là Hổ Mang”.
Bà Bà vỗ tay, “Cháu phải rất đặc biệt mới có những kẻ như chúng theo đuổi. Ta sẽ làm hết sức để giúp cháu. Nông và Sâu đã giúp ta nhiều lần trong quá khứ. Dường như mới vừa đây cháu đang tìm thứ gì đó. Nó là thứ gì vậy?”.
Hạc đáp, “Xiang mu”.
Bà Bà có vẻ ngạc nhiên.
Hạc nói, “Nó là loại cây trường sinh. Nhưng nó có lá. Nó là cây thuốc”.
“Ta biết cây này” Bà Bà nói, “Cháu thích lá, thân hay vỏ cây?”.
“Nó tùy thuộc vào mẫu được xắt ra tươi như thế nào. Thứ mà cháu muốn tìm là chất dầu được chắt ra từ các nhánh cây vừa mới cắt xuống”.
Bà Bà nhướng mày, “Cháu sẽ làm gì với nó? Cho mấy đứa kia uống à?”.
“Không phải đâu!” Hạc nói, “Cháu muốn thoa một tí dưới mũi chúng để xem cái mùi có làm chúng tỉnh dậy hay không”.
Bà Bà mỉm cười, “Ta thấy cháu có tài chữa bệnh lắm, tuy nhiên cháu còn trẻ quá. Ta có ấn tượng lắm. Ta kê toa cũng y như vậy. Rủi thay, ta không có thứ cháu cần, nhưng ta biết nơi cháu có thể tìm được một mẫu tốt. Gần đây có một ngôi làng và có cái cây cháu tìm mọc ở ngay giữa sân đình. Đi bộ thì hơi xa, nhưng ta sẽ đưa cháu đến đó. Hãy sửa soạn cho Sâu và cậu bạn của cháu được thoải mái chút đã”.
“Cậu ấy tên là Xà” Hạc giới thiệu trong lúc cúi xuống bồng Xà lên.
“Rắn và Hạc?” Bà Bà hỏi, “Chuyện đó thật là lạ. Thường thì hai loài này không hòa thuận với nhau lắm”.
Hạc nói, “Cậu ấy là em của cháu”.
“Ta biết” Bà Bà nói, “Vậy thì mang em cháu vào trong này đi”. Bà đi vào trong phòng kế bên.
Hạc đi theo vào trong một căn phòng ngủ nhỏ có hai cái giường nhỏ. Bà Bà chỉ vào một cái, “Đặt Xà xuống đó”. Nông bước vào phòng rồi đặt Sâu xuống cái giường kia.
Bà Bà hỏi, “Chúng bị sao vậy?”.
Hạc đáp, “Sâu va đầu mạnh vào một cái cây. Còn Xà thì bị một mũi phi tiêu có tẩm độc phóng trúng cổ”.
“Xảy ra lúc nào vậy?”.
Hạc đáp, “Nhiều giờ rồi”.
Bà Bà nói, “Vậy thì chúng ta không thể làm gì được cho đứa nào cả. Chuyện làm được thì đã làm rồi. Chúng ta phải chờ cho chúng tỉnh lại thôi”. Bà nhìn Nông, “Cháu có thể trông hai linh hồn bất hạnh này trong khi Hạc và ta đến ngôi làng không?”.
Nông gật đầu.
“Hay lắm” Bà Bà nói. Bà hất đầu về phía cái rương to để ở một góc phòng. “Trong đó có nhiều áo khô lắm, Nông à. Thay đồ ướt của cháu đi và thay đồ cho Xà và Sâu luôn thể. Cháu làm vậy có tiện không?”.
Nông lại gật đầu.
Bà Bà nói, “Vậy thì tốt lắm. Đi với ta nào, Hạc. Ta có một bộ đồ thật tuyệt cho cháu mặc khi mình trở về. Còn giờ thì cháu chịu khó cứ mặc bộ đồ ướt đó vậy. Chúng ta chịu ướt mèm trong lúc đi đến làng thôi”.
Bà Bà bước ra khỏi phòng ngủ rồi đột nhiên quay về phía cửa trước đang để mở. Hạc nghĩ Bà Bà đang sắp sửa đi, nhưng rồi Hạc nghe tiếng chân bước lõm bõm bên ngoài. Một thằng bé ướt đẫm nước mưa chạy vụt đến ngưỡng cửa rồi quỵ xuống ở đó, mệt lả đi. Trông như nó đã chạy một lúc lâu rồi. Nó nhắm mắt lại và cúi gập người, hai tay đặt lên đầu gối, trong lúc Hạc bước ra khỏi phòng ngủ.
“Làng...” thằng bé cố nói giữa những hơi thở ngắt quãng, “...bị tấn công... làm ơn... đến cứu... Mang theo... thuốc của bà”.
“Bị tấn công?” Bà Bà hỏi trong lúc bắt đầu vơ gom một mớ đủ thứ thuốc rồi ném chúng vào một cái giỏ to. “Kể thêm xem nào”.
“Đó là... bọn lính... của hoàng đế” Thằng bé vừa nói vừa há miệng hớp không khí.
“Con có chắc không?” Bà Bà hỏi, “Tại sao bọn lính của hoàng đế lại tấn công một ngôi làng bé tí ở nơi xa xôi làm quái gì nhỉ?”.
“Chúng nói... chúng đang truy tìm... một kẻ nào đó... rất quan trọng”.
“Thật là vô lý” Bà Bà nói, “Kẻ quái nào mà lại quan trọng như thế chứ?”.
Thằng bé mở mắt ra nhìn quanh phòng. Khi ánh mắt nó chạm mắt Hạc, thì gương mặt nó hiện lên một nét giận dữ khủng khiếp.
“Chúng đang truy tìm... một tên phản bội... một cô gái... tóc nâu...”