← Quay lại trang sách

Chuong 20

Hạc không thể tin vào tai mình. Cả ngôi làng bị tấn công chỉ vì cô ư?

Thằng bé ở ngưỡng cửa đứng thẳng lên và bước một bước về phía Hạc, mặt nó vẫn cau có.

“Dừng lại đó” Bà Bà nói. “Con không được đụng tới cô ấy. Hôm nay đã xảy ra quá nhiều bạo lực rồi”.

Trong căn phòng ngủ sau lưng cô, Hạc nghe một tiếng động. Cô ngoái nhìn lại thấy Nông phình ngực ra. Nó bước tới bên cô và trừng mắt với thằng bé.

Hạc không biết phải nói gì. Cô không muốn bất cứ kẻ nào đánh nhau vì mình và cô cảm thấy thật khủng khiếp về cuộc tấn công. Cô nhìn thằng bé. “Tôi rất buồn về chuyện làng của cậu. Tôi không phải là kẻ xấu. Hãy để tôi chứng minh điều đó. Tôi sẽ chữa giúp vết thương của cậu”.

Thằng bé tiếp tục tỏ vẻ giận dữ, “Cô không thể giúp chúng tôi! Đây hoàn toàn là lỗi của cô. Vả lại, cô chỉ là một đứa con gái!”.

Bà Bà nhìn vào mắt thằng bé, “Nghe ta này, chàng trai. Ta tin cô gái này chưa làm gì sai trái cả. Cô ấy đã chứng tỏ là một thầy thuốc đầy kinh nghiệm và cô có thể giúp dân làng của con. Ta đề nghị con hãy để cô ấy giúp. Ta cũng đề nghị con giữ kín về chuyện con nghĩ cô ấy có thể là ai”.

Thằng bé nheo mắt lại và khoanh tay.

“Để ta tính như thế này nhé”. Bà Bà nói, “Nếu cô ấy không đi, thì ta không đi. Số phận ngôi làng của con nằm trong tay con đó”.

Mắt thằng bé lộ đầy vẻ lo lắng, “Vâng”. Nó nói, “Cháu sẽ không nói. Làm ơn, nhanh lên nào!”.

Bà Bà nói, “Hay lắm” Bà mở một hộc tủ và lấy ra một cây dao cạo lưỡi thẳng. Bà trao nó cho Hạc.

Hạc ngạc nhiên lặng người, cô hỏi, “Vũ khí à?”.

Bà Bà nói, “Trời ạ, không phải đâu. Nó là cho cái đầu của cháu. Cháu không thể đi với cái bộ dạng đó đâu. Ngay cả nếu ta có một cái mũ hay khăn đội đầu to để che mái tóc nâu của cháu đi, thì vẫn mạo hiểm lắm. Cháu phải cạo nó đi thôi. Cháu cần phải thay áo xống nữa. Cháu phải cải trang làm một đứa con trai”.

Hạc cau mày, “Cháu hiểu. Còn Sâu và Xà thì sao đây? Chẳng phải chúng ta sẽ đi khá lâu à?”.

Bà Bà đáp, “Chúng có thể ngủ một ngày hay hơn thế. Đi nào, giờ thì hãy giúp ta ở ngôi làng và ta hứa sẽ làm mọi chuyện có thể cho Sâu và em trai cháu khi mình trở về. Bốn đứa cháu có thể ở lại với ta cho tới khi nào Sâu và Xà hoàn toàn bình phục”.

Hạc lưỡng lự, rồi gật đầu.

Bà Bà quay qua Nông, “Chắc là có bộ quần áo của con trai mà Hạc có thể mặc trong cái rương ta đã chỉ cho cháu. Cháu tìm chúng giúp cô ấy đi”.

Nông gật đầu rồi đi qua căn phòng khác.

Bà Bà ngó Hạc, “Cháu sẽ thấy một thùng chứa nước mưa để phía sau ngôi nhà. Hãy cạo tóc đi, rồi trở lại đây thay đồ. Ta sẽ gom những thứ cần thiết cho xong. Nhanh lên nhé!”.

Dù đã cố sức chạy nhanh dưới cơn mưa tầm tã, họ vẫn mất hơn nửa giờ mới tới được ngôi làng. Bà Bà cho rằng nước sông dâng quá cao và đi bằng thuyền thì nguy hiểm lắm.

Khi họ đến nơi, thì rõ ràng bọn lính đã bỏ đi rồi. Cảnh vật làm cho Hạc nhớ lại Ẩn Chân và Thiếu Lâm. Cô tự hỏi sao mà người ta lại có thể tàn ác với nhau đến vậy.

Ngôi làng là khá to theo tiêu chuẩn địa phương, nhưng nó không là gì cả so với Khai Phong. Hạc thấy có lẽ một ngôi nhà nhiều kích cỡ khác nhau và nhiều ngôi nhà trong số đó đang âm ỉ cháy dưới mưa. Trên đường đến quảng trường giữa làng, họ đi ngang trước mặt những cửa tiệm bị đạn bắn thủng lỗ chỗ.

Khi đến quảng trường, ngay lập tức Hạc nhận ra cây xiang mu mà Bà Bà đã nhắc tới. Hạc nghĩ đến việc làm thế nào cô có thể dùng nó để làm cho Xà tỉnh dậy, nhưng ý nghĩ đó chỉ thoáng qua rất nhanh thôi. Khi dân làng thấy Bà Bà đã đến, Hạc và Bà Bà bị những người bị thương ở mọi lứa tuổi vây kín.

Một nhóm người nhanh chóng dựng lên một căn lều nhỏ, rồi Hạc và Bà Bà sắp xếp thành phòng khám tạm của họ bên trong lều. Hàng trăm dân làng bị thương run rẩy trong mưa lạnh, sắp hàng bên ngoài trong ánh nắng chiều nhợt nhạt nhòa dần. Vào lúc đêm xuống, nhân từ thay cơn mưa bỗng tạnh. Nhiều đống lửa lớn được đốt lên để xua đi giá rét cho những người vẫn chờ chữa trị và người ta mang các cây đèn dầu vào lều để tiếp tục làm việc. Thật là một đêm dài dằng dặc.

Phần lớn các vết thương mà Hạc thấy là do trúng đạn và chúng không giống với vết thương nào mà cô đã chữa trước đây. Tai nạn do luyện vũ khí là khá thường ở Ẩn Chân và cô khá giỏi trong việc xử lý với các loại thương tích đó. Mặc dù kiếm hay thương có thể xé toạc thịt và gây mất máu, nhưng vết thương có thể được chữa bằng một lối không phức tạp mấy và rõ ràng. Vết thương cần được băng bó chặt lại một cách đơn giản và thay băng thường.

Mặt khác, vết thương do đạn bắn lại đòi hỏi sự quan tâm hơn rất nhiều. Đạn để lại những lỗ thủng trên da không thể làm kín miệng bằng cách đơn giản chỉnh sửa lại những vùng thịt còn lành lặn. Các lỗ đạn phải được lấp đầy và các loại bông băng để chùi rửa vết thương bị thiếu nhiều. Thêm nữa, mảnh đạn phá vỡ xương, làm nạn nhân tàn tật và để lại các mảnh vỡ cần được lấy ra. Các mảnh xương vỡ có thể làm cho nạn nhân bị nhiễm trùng.

Khốn thay, Hạc gặp phải một vài bệnh nhân không còn chữa được. Hạc cố hết sức để làm cho họ đỡ đau, dùng mọi cách mà cô có thể nghĩ ra. Trong một số trường hợp, việc đó có nghĩa là Bụi Mơ. Bà Bà giữ một số nhỏ và Hạc để cho bà phân phát. Hạc không muốn dính líu gì tới nó.

Vào lúc Hạc khám cho bệnh nhân cuối cùng thì mặt trời đang mọc lên và cô mệt quá sức, cô không thể mở mắt nổi. Bà Bà bước đến trao cô một miếng rễ nhân sâm để nhai lấy sức.

“Tối qua cháu làm rất giỏi”. Bà Bà nói, “Ta đã cho rằng một ngày nào đó cháu sẽ trở thành một thầy thuốc giỏi, nhưng giờ thì ta tin cháu là một thầy thuốc giỏi rồi. Cám ơn cháu”.

Hạc cau mặt, “Đừng cám ơn cháu. Do lỗi của cháu mà...”

Bà Bà khoác tay, “Ta không muốn nghe thêm chuyện đó chút nào”. Bà nhìn quanh rồi hạ giọng, “Để ta cho cháu biết một bí mật. Ta nói chuyện với một người tên là Ngô Công, ông ta biết rất nhiều thông tin về người và chuyện trong vùng này. Ta biết cháu là ai và tin rằng cháu không làm điều gì sai trái cả”.

Hạc chớp mắt. Cô nói, “Cháu có gặp ông ấy”.

“Tuyệt lắm!” Bà Bà mỉm cười, “Vậy thì không có gì để bài cãi về đề tài này nữa. Điều mà chúng ta chưa bàn là cháu định làm gì kế tiếp đây. Cháu định làm gì nào?”.

Hạc xoa nhè nhẹ lên đôi mắt mệt mỏi, “Cháu thích ở lại đây. Những người này cần được chữa trị. Xà cũng vậy”.

“Nhưng còn các người anh em khác của cháu thì sao?” Bà Bà hỏi, “Ngô Công cho ta biết là cháu có cả thảy bốn người anh em thoát được cuộc tấn công ở Ẩn Chân. Cháu chưa có kế hoạch gì với họ à?”.

Hạc lắc đầu, “Cháu còn chưa biết họ trôi dạt nơi đâu nữa, trừ Xà và cháu e rằng cậu ấy chưa khỏe để đi được, ít ra trong nhiều tuần nữa. Cho tới lúc đó, thì cháu nghĩ ở lại đây mình có thể giúp cho phần lớn dân làng. Sau đó, cháu với Xà sẽ lên đường đi tìm các anh em kia”.

Bà Bà mỉm cười, “Cháu thật là chu đáo trong việc giúp dân làng. Họ sẽ không bao giờ quên sự xả thân của cháu. Ta đề nghị cháu ở lại với ta cho tới khi số người bình phục lên nhiều tới mức mà ta có thể tự mình cáng đáng việc chữa trị còn lại. Chúng ta nên làm được như thế trong lúc chờ Xà đủ khỏe lại để ra đi. Cháu nghĩ thế nào?”.

Hạc nghĩ thêm về Xà rồi cau mày, “Bà có nghĩ là Xà sẽ hoàn toàn bình phục không? Rồi Sâu sẽ thế nào?”.

“Nói thật nhé, ta nghĩ cả hai đứa đều sẽ ổn”. Bà Bà đáp, “Sâu sẽ tỉnh dậy với cơn đau đầu dữ dội kéo dài trong vài ngày, nhưng rồi từ từ nó sẽ hết dần đi. Còn về phần Xà, cậu ấy trẻ và có vẻ khỏe mạnh. Cơ thể cậu ấy đang chống lại chất độc trong khi chúng ta trò chuyện đây. Tuy nhiên, chỉ có một cách chắc chắn để xác định tình trạng của Xà, đó là làm cho cậu ấy tỉnh dậy. Nào, giờ thì hãy gom lại cho đủ các thứ thuốc cần thiết rồi trở về với cậu ấy”.

Bà Bà rút trong giỏ ra một con dao nhỏ và trao cho Hạc. Hạc gom một số cành lá của cây xiang mu chìa ra trên đầu, rồi họ trở về nhà của Bà Bà.