Chuong 21
Chưa tới một giờ sau, Hạc và Bà Bà về tới nhà. Một điều bất ngờ thú vị đang chờ họ. Sâu đã tỉnh. Sâu và Nông ngồi bên nhau trên giường của Sâu trong phòng ngủ của Bà Bà. Trên giường kia, Xà vẫn nằm bất tỉnh. Hạc mừng vì Sâu, nhưng lại lo cho Xà. Bà Bà bước tới Sâu và cầm cổ tay trái của cô, “Cháu thấy khỏe chứ?”. Sâu mỉm cười yếu ớt và gật đầu. Cô xoay đầu chầm chậm rồi chỉ vào phía sau đầu. Có một cục u thật to và một ít máu khô dính trên mái tóc đen ngắn. Bà Bà buông cổ tay trái của Sâu ra rồi nắm cổ tay phải. Hạc biết rằng Bà Bà đang kiểm tra các mạch khác nhau của Sâu. Cùng lúc đó, Bà Bà nhìn sâu vào mắt Sâu, tìm dấu hiệu của sự chấn động. Bà Bà buông cổ tay Sâu ra rồi dựa người ra sau. “Trừ một cơn nhức đầu ghê gớm ra thì ta nghĩ con sẽ bình phục”. Bà Bà chỉ vào Xà, “Cậu ấy tỉnh chưa?”. Nông lắc đầu. “Ta sợ điều đó”. Bà Bà nói. Bà quay sang Hạc, “Cháu có muốn thử đánh thức nó dậy, hay là ta làm đây?”. “Cháu sẽ làm”. Hạc đáp, rồi cô bắt tay vào việc ngay. Cô quỳ xuống cạnh Xà rồi lục trong giỏ của Bà Bà, lấy ra con dao và một đoạn cành xiang mu. Cô cắt nhiều nhát sâu trên cành rồi vặn xoắn nó nhiều vòng. Những giọt nước hăng gắt hiện ra dọc theo các vết cắt. Hạc bắt đầu chảy nước mắt vì hơi cay xè. Hạc nháy mắt nhiều lần rồi vuốt một ngón tay dọc theo chiều dài của cành xiang mu , rồi thoa nó lên môi trên ngay dưới mũi của Xà. Người của Xà giật mạnh, rồi cậu mở choàng mắt ra. Cậu nhấc đầu dậy, rồi ngất đi và nằm xuống lại, mắt cậu nhắm nghiền. “Hạc à?” Xà lắp bắp, “Có phải chị không?”. “Đúng vậy”. Hạc đáp, “Chúng ta đang ở trong nhà của một vị thầy thuốc. Bà tên là Bà Bà. Em thấy thế nào?”. “Tệ lắm”. Xà đáp. Hạc đưa tay ra nắm lấy tay Xà, “Em bị trúng độc. Em may lắm mới còn sống đó”. Xà hít một hơi sâu, rồi Hạc thấy nước mắt hiện ra ở khóe mắt nhắm nghiền của cậu. Cậu nói, “Tôi nhớ rồi”. Bà Bà hắng giọng, “Cậu hãy nghỉ thêm một lát nữa. Ta sẽ trở lại khám cho cậu thật kỹ nhé Xà”. “Vâng...” Xà đáp, “Tôi muốn được một mình”. Hạc không ngạc nhiên chút nào. “Vậy ngủ ngon nhé”. Bà Bà nói. Bà đứng dậy rời khỏi phòng. Nông giúp Sâu đứng dậy, rồi chúng ra theo Bà Bà. Hạc buông tay Xà ra, “Chị cũng sẽ trở lại sau nhé. Nếu em vẫn muốn ở một mình thì cho chị biết”. Xà gật đầu và Hạc ra khỏi phòng. Cô thấy Bà Bà đang đợi mình. Bà Bà hỏi, “Thế, cháu nghĩ sao nào?”. Hạc đáp, “Nghĩ về những gì cậu ấy trải qua, thì cháu thấy cậu ấy trông có vẻ ổn”. “Ta cũng đồng ý như vậy. Đó là lý do vì sao ta chưa muốn đụng chạm gì tới cậu ấy. Ta lo rằng có thể cậu bị thứ tê liệt nào đó, nhưng cậu ngẩng đầu lên khi nói chuyện và nắm được tay cháu. Ta cũng thấy các ngón chân ngọ nguậy”. “Tê liệt à?” Hạc nói, “Cháu chưa hề nghĩ đến điều đó”. Bà Bà nói, “Tùy thuộc vào loại thuốc độc được sử dụng, có thể làm những dây thần kinh mang tín hiệu đến các bộ phận nào đó của cơ thể bị hư hỏng vĩnh viễn, nhất là đến nội tạng và các chi. Điều này đặc biệt đúng nếu thuốc độc đến từ một thứ nọc độc chứ không phải một thứ cây”. Hạc nói, “Cháu cho rằng Hổ Mang hẳn đã dùng một thứ thuốc độc làm từ nọc rắn”. “Chính xác”. Bà Bà nói, “Nói cho cùng thì tên của mụ có nghĩa là Hổ Mang trong tiếng Quảng Đông. Chắc chắn ý định mụ muốn làm cho cậu ấy bị tê liệt”. Hạc gật đầu. Cô nghĩ về chuyện chia sẻ một ít điều mà cô biết về Hổ Mang, nhất là chuyện Hổ Mang là mẹ của Xà. Tuy nhiên, sau cùng cô lại nghĩ kỹ hơn về chuyện đó. Nếu Xà muốn tiết lộ bí mật của mình, thì cậu nên tự mình nói ra. Hạc xoa mắt. Cô mệt lả rồi. “Chúng ta hãy nghỉ đi”. Bà Bà nói. “Khi chúng ta ngủ dậy, ta sẽ nấu chút cơm và một nồi canh sâm thật ngon. Chúng ta sẽ cần đến tất cả sức lực mà mình có thể có được. Chúng ta còn nhiều việc trước mắt phải làm”. Trong mấy tuần kế tiếp, Hạc và Bà Bà lập ra một thông lệ quen thuộc hằng ngày. Mỗi sáng, họ sẽ đến làng để khám cho một số đông bệnh nhân, rồi chiều về lại nhà của Bà Bà. Hạc giữ đầu cô cạo láng và tiếp tục mặc bộ áo quần Bà Bà đã trao cô ngày đầu tiên. Bộ đồ là chiếc áo và chiếc quần của nông dân màu xám rất nhẹ, rất vừa vặn với cô và hợp với thời tiết đang ấm dần lên. Theo cách nào đó, đời sống của Hạc ở nhà Bà Bà làm cô nhớ tới đời sống ở Ẩn Chân. Trong khi cô không thích giả vờ làm một thứ mà không phải là cô - một đứa con trai - thì ít ra đời sống ở đây khá là bình yên. Cô làm việc nhiều với Bà Bà như cô cũng đã từng làm việc nhiều ở Ẩn Chân. Thời gian đó, Xà từ từ bình phục, mặc dù cậu chưa đủ khỏe để ra khỏi giường. Sâu bình phục nhanh hơn nhiều, cô và Nông bỏ nhiều thời gian cho việc câu cá ở con sông chầm chậm rút nước xuống và trông chừng Xà. Hạc ước gì cô có thể ở bên Xà nhiều thời gian hơn, nhưng cô đi suốt ngày và đêm về thì mệt lả. Có đôi lần cô muốn nói chuyện với cậu, thì cậu xua đi hay giả vờ bị mệt. Cô đoán rằng cậu buồn vì cô đi nhiều quá. Cô không phiền trách cậu. Vào lúc đó, số bệnh nhân trong làng giảm xuống mức mà Hạc chỉ cần có mặt trong làng mỗi ngày vài giờ thôi. Tuy nhiên, cô lại bận hơn bao giờ hết. Cô dùng hết số thời gian còn lại trong ngày và thường một ít vào ban đêm để lang thang quanh khu rừng bao quanh với Bà Bà, nhặt nhạnh thảo dược, các loại dâu và các loại thuốc khác để bổ sung lại số thuốc dự trữ bị tiêu hao rất nhiều của Bà Bà. Có đôi lần Hạc cố thuyết phục Xà tham gia với họ, nhưng cậu không thích chút nào. Bà Bà nói rằng giờ Xà có thể đi lại loanh quanh, nhưng Hạc chỉ thấy cậu nằm trên giường với đôi mắt nhắm lại và môi thì trề ra. Đó là lúc mà Hạc nghĩ tâm trạng u uẩn của Xà phải có liên quan đến con rắn của cậu. Cô có thấy hơn một lần nó trườn ra khỏi ngôi nhà. Tuy nhiên, nó luôn quay trở lại, thường thì với một cái khối u có hình thể của loài gặm nhấm ở phần bụng. Hạc bắt đầu lo lắng về Xà. Trong khi sức khỏe cơ thể của cậu phát triển rất nhiều, thì tình trạng tinh thần của cậu lại có vẻ như đang giảm sút tồi tệ. Cậu trở nên ủ dột và thường nói những điều hết sức tệ hại nếu Hạc đòi khám cho cậu. Cậu chỉ để cho Bà Bà chăm sóc mình thôi và Hạc cảm thấy rằng em của cô bắt đầu tuột khỏi, rời xa mình. Mặc dù chúng chưa từng thân thiết lắm với nhau khi ở Ẩn Chân, nhưng chúng thực sự tôn trọng lẫn nhau, một điều mà Hạc luôn cảm nhận được, một phần vì Xà đã biết rằng cô là con gái nhưng giấu mọi người điều đó. Hạc cảm thấy rằng nay sự tôn trọng đó không còn nữa và điều đó làm cô buồn lòng. Cô từng nghĩ rằng cậu ấy buồn rầu do cô bỏ ít thời gian gần gũi bên cậu, nhưng giờ thì cô biết chắc rằng nó có nhiều lý do hơn. Cô muốn biết có phải mình đã nói hay làm điều gì gây ra chuyện này. Hay có lẽ hành vi của cậu chỉ là do một phản ứng phụ rủi ro của thuốc độc gây ra. Dù gì cũng mặc, Hạc cần biết cô có thể cứu vãn được tình thế hay không. Cô quyết định sẽ nói chuyện với Xà. Sáng hôm sau, Nông và Sâu đi câu cá, còn Bà Bà đang phơi dược thảo ở bên ngoài. Hạc vào căn phòng sau và, như thường khi, thấy Xà đang nằm sấp mặt. Cô nói, “Chị muốn nói chuyện với em”. Xà không trả lời. Hạc quỳ xuống sàn nhà, kế bên đầu của Xà. “Chị lo cho em quá, Xà à. Em có vẻ u uẩn quá”. “Tôi ổn mà”. “Chị không nghĩ vậy” Hạc nói, “Bà Bà nói với chị rằng bà đang cho thêm hạt chà là dại và hoa hồng non vào trà em uống hằng ngày để giúp em khỏe mạnh tinh thần hơn lên. Bà làm thế chưa?”. Xà đáp, “Tôi không biết. Tôi ngưng đòi hỏi các vị thuốc từ lâu rồi”. “Điều đó thật buồn cười” Hạc nói, “Cái cậu Xà mà chị biết thì luôn luôn rất là tò mò. Cậu ta sẽ không bao giờ ăn uống món gì mà không biết chắc cái gì trong đó”. “Có lẽ cái cậu Xà mà chị biết đã qua đời rồi” Cậu đáp, “Có lẽ cậu bị bỏ lại ở con sông. Sao chị không đi tìm cậu ta đi? Để tôi yên mà”. Hạc lắc mạnh đầu. Cô quyết định thử cách tiếp cận khác. Cô đứng lên rồi bước qua một góc phòng. Một cuốn sách mà cô đã lấy lại được từ thắt lưng của Xà sau khi cậu bị trúng thuốc độc được giấu bên dưới một chồng giỏ. Cô nhặt nó rồi trở lại bên Xà. “Suýt chút nữa thì chị quên mất cái này” Hạc nói, giở quyển sách ra, “Nó là cái gì vậy?” “Nó trông giống cái gì?” Xà nói mà không buồn nhìn lên. “Một quyển bí kíp rồng, chị nghĩ vậy. Trừ việc chữ viết trông rất tháu và giấy da có vẻ không cũ lắm. Có một bức phác họa về các tuyến nhân khí ở một mặt và một phác họa về huyệt đạo trên mặt kia”. Xà nói, “Nó là bản sao của một quyển bí kíp rồng. Tôi làm nó khi chị đi giải cứu Ưng ra khỏi nhà tù”. “Ồ. Sao lại bản chính thật là một điều rất khôn ngoan”. Xà không đáp. Hạc nghĩ về điều Xà vừa nói về việc giải cứu Ưng ra khỏi nhà tù. “Có phải em buồn vì chị giúp Ưng trốn thoát không?”. “Không phải”. Hạc ngừng lời và hít một hơi thật sâu, “Có phải em... buồn vì mẹ em không?”. “Tôi không muốn nói về chuyện đó”. Hạc nói, “À, chị nghĩ em nên nói về nó. Có lẽ nó sẽ làm em cảm thấy dễ chịu hơn”. Xà đáp, “Tôi không tin vậy”. Hạc nói, “Làm sao em biết được nếu em không thử chứ?”. “Không”. Hạc thở dài. Kiểu này không hiệu quả. Cô quyết định thử một cách tiếp cận cuối cùng. Cô mở quyển bí kíp xa hơn, “Em nghĩ quyển bí kíp này có gì đặc biệt chứ? Trông nó không đặc biệt chút nào”. Xà nói, “Nó là một tấm bản đồ”. Hạc chớp mắt, “Tấm bản đồ à? Em có chắc không?”. “Chắc chứ” Xà đáp. “Chị không thấy làm sao...”. “Đừng nhìn vào nó”. Xà nạt ngang, “Đưa nó lên trước ngọn đèn và nhìn xuyên qua nó. Các đường trên hai bức phác họa nhập lại thành một tấm bản đồ”. Hạc ngó kỹ các bức phác họa, “Tấm bản đồ vẽ về cái gì?”. “Tôi không biết”. Hạc nhìn kỹ hơn. Cô nhận ra điều Xà nói, nhưng cô làm ngơ để cố làm cho Xà cởi mở thêm với mình. “Chị không thấy điều em nói. Em có thể chỉ cho chị không?”. “Không”. “Làm ơn đi nào?”. “Không!”. “Em làm sao vậy hả Xà? Tại sao em không chỉ cho chị?”. “Tôi không muốn”. “Nhưng...”. “Không!” Xà gào lên, “Để mặc tôi!”. Hạc hạ quyển bí kíp xuống rồi nhìn Xà chăm chăm. “Hạc đó à?” Bà Bà từ bên ngoài gọi vọng vào, “Cháu ra đây một lát nhé?”. “Cháu ra liền đây”. Hạc đáp lại. Cô ngó Xà, “Chị xin lỗi nếu chị làm em buồn, Xà à, nhưng chị vẫn nghĩ là mình cần nói chuyện với nhau. Chị đi đây, nhưng chị sẽ trở lại”. Xà không đáp. Hạc đặt quyển bí kíp kế bên Xà rồi đi ra ngoài. Cô thấy Bà Bà đứng cách một khoảng. “Có điều gì không ổn với nó, phải không?” Hạc hỏi. Bà Bà đáp, “Đúng vậy. Không có lý do gì để giấu nữa. Ta nghe thoáng cuộc trò chuyện của các cháu và sự chẩn đoán của cháu rằng cậu ấy bị trầm uất là chính xác. Cậu ấy đang uống cả hạt chà là dại và hoa hồng non, nhưng ta e rằng tất cả các loại hạt và hoa trên đời sẽ không giúp được gì cho cậu”. Hạc mở to mắt, “Nó có nghiêm trọng không?”. “Rất nghiêm trọng”. Bà Bà nói, “Cháu biết đó, Xà khá là bí ẩn. Cậu ấy không muốn bất cứ ai biết được hoàn cảnh của mình và nhờ sự nhạy cảm khác thường đối với khí và các điều khác nên cậu ấy có thể thực hiện các chức năng rất giỏi. Tuy nhiên, một khi cậu rời khỏi nhà của ta thì cậu sẽ không còn có thể giấu nó lâu như thế này. Lẽ ra vào lúc này cậu ấy nên kể với cháu về mình, nhưng có vẻ như ước muốn giữ bí mật của cậu tiếp tục thắng cậu. Nếu cháu không lơ đãng quá, thì chắc là cháu đã nhận thấy rồi”. “Cậu ấy bị gì vậy?” Hạc hỏi, giọng cô bắt đầu run run. “Có nhớ lúc chúng ta bàn về khả năng Xà có thể bị tê liệt như là một hậu quả của việc bị trúng độc không?”. “Dạ, có...”. “Ừ, dường như những mối lo của ta đã đúng”. “Nhưng tuần qua bà nói rằng cậu ấy không bị liệt mà”. Hạc nói, “Chính mắt cháu thấy cậu ấy cử động hầu như mọi phần của thân thể mà”. “Có nhớ ta nói rằng có cái khả năng hư hỏng đối với những dây thần kinh mang tín hiệu tới những phần nào đó của cơ thể không?” Bà Bà hỏi, “Trong trường hợp của Xà, dường như cái dây thần kinh nuôi đôi mắt đã bị thuốc độc làm cho hỏng vĩnh viễn”. Hạc ngó bà đăm đăm, bàng hoàng. Bà Bà nói, “Hạc à, Xà bị mù”.