Chuong 22
Xế chiều hôm đó, Hạc đứng bên giường của Xà, nhìn kỹ đôi mắt nhắm nghiền của cậu. Cậu đang nằm thật yên và ai cũng thấy có vẻ như cậu đang ngủ say. Tuy nhiên, Hạc biết nhiều hơn. Xà là một diễn viên tuyệt giỏi. Cô muốn tin rằng tài đóng kịch của Xà là lý do khiến cô chưa nhận ra được chứng mù của cậu, nhưng từ trong sâu thẳm cô biết rằng đơn giản là cô chưa quan tâm đủ đến cậu. Điều đó sắp thay đổi. Hạc nói, “Xà ơi, chị trở lại này”. “Tôi biết”. Xà đáp, mắt cậu vẫn nhắm. “Tôi cảm nhận được chị bước vào phòng. Tôi cũng cảm nhận được chị đứng ở ngưỡng cửa mãi. Đừng làm như thế nữa. Nó làm tôi khó chịu vì bị nhìn trong khi tôi không thể nhìn trả”. Hạc cúi đầu. “Chị xin lỗi. Nghe như giờ đây em biết rằng chị hiểu được... tình trạng của em?”. Xà càu nhàu, “Đúng vậy. Tôi thoáng nghe được chị nói chuyện với Bà Bà. Thính giác của tôi phát triển tốt, chị biết đó. Khứu giác của tôi cũng vậy. Chẳng bao lâu nữa đâu, thì tôi sẽ giống Hổ như mọi người nghĩ. Buồn cười quá, phải không?”. Hạc nói, “Chị chẳng thấy buồn cười chút nào. Cơ thể em đang điều chỉnh. Nó đang giúp em đối phó với hoàn cảnh”. “A hà, tôi có thể hoạt động mà không có cái kiểu trợ giúp đó, hay bất cứ kiểu nào khác”. Xà nói, “Đó là lý do mà giờ chị có mặt ở đây, phải không nào? Để giúp tôi?”. Hạc nói, “Đúng vậy. Em biết chị thế nào mà. Bà Bà cũng muốn giúp em. Chúng tôi có nói chuyện và...” “Tôi có thể sống mà không cần quý vị giúp”. Xà cắt lời. “Nhưng...” “Tôi đã nói, Tôi có thể sống mà không cần quý vị giúp ”. Xà lặp lại, “Chị không hiểu điều gì nào?”. “Chị không hiểu nhiều chuyện lắm”. Hạc đáp, “Hoàn cảnh của em là một trong những chuyện đó, nhưng chị đang cố học”. “Ờ, đi tìm cho mình một ông thầy khác đi. Để tôi yên”. Hạc nhăn mặt, “Hãy để chị giúp em”. “Đi đi”. “Không”. “Sao chị lại không để mặc tôi chứ?” Xà hỏi, “Tôi không làm tổn thương ai cả mà”. Hạc nói, “Em đang làm chính mình tổn thương. Bà Bà nghĩ rằng em bị trầm cảm nặng lắm và chị cũng nghĩ vậy. Nhất là đang lắng nghe em nói lúc này. Bà Bà và chị có thể không giúp gì được cho thị giác của em, nhưng chúng tôi có thể giúp em cải thiện tình trạng tinh thần. Em cần phải ra khỏi giường, Xà à. Em cần phải đi lại loanh quanh nhiều hơn nữa. Thể dục sẽ giúp em cảm thấy yêu đời hơn”. “Tôi không thể bước mà không vấp chân của chính mình, Hạc à. Thậm chí tôi không thể đứng mà không cảm thấy như thế giới đang xoay vòng vòng. Thật là tuyệt vọng. Tin tôi đi, tôi đã cố rồi”. Hạc nghĩ rằng cô nghe giọng của cậu rạn vỡ ra. “Chị có thể giúp em tập đi mà không bị vấp”. Hạc đề nghị, “Chị biết nhiều bài tập hạc quyền khác nhau để cải thiện thăng bằng, sự khéo léo và hay hơn hết là có liên quan đến việc bị bịt mắt. Cảm giác xoay vòng vòng sẽ mất dần theo thời gian. Chị cảm thấy chóng mặt trong nhiều ngày khi bắt đầu thực hiện các bài tập này mà bị bịt mắt lại, nhưng chị quen dần với nó. Em không nhớ từng thấy chị tập chúng ở Ẩn Chân à?”. “Tất nhiên là em nhớ chứ”. Xà đáp, “Em cũng nhớ chị làm vỡ rất nhiều đồ trong lúc tập”. “Có chuyện đó”. Hạc nói, “Chị đã bàn với Bà Bà về chuyện đó. Bà không bận tâm đâu”. “Chị không bỏ em một mình, phải không?” Xà hỏi. “Không đâu”. Hạc đáp, “Thật ra, bắt đầu ngày mai chị sẽ ở bên em nhiều hơn bao giờ. Nông và Sâu đang dọn đi và chị sẽ dọn vào phòng này với em”. “Dọn đi à? Họ đi đâu vậy?”. “Trở về Khai Phong. Em sẽ có dịp chào tạm biệt họ vào buổi sáng. Vậy đó, nếu em chịu ra khỏi giường”. Xà trề môi, “Chị không bỏ cuộc chứ?”. “Không bao giờ”. Hạc đáp, “Vậy em thử tập một số bài tập nhé”. Xà không đáp. Hạc đùa, “Nếu em không thử tập, thì chị sẽ ngồi trên cái giường mới này của chị và ngó em cả ngày đêm mà không chớp mắt. Em biết là chị có thể làm điều này. Nếu em nghĩ chị ngó em từ ngưỡng cửa là tệ thì...”. “Được rồi, được rồi”. Xà thở dài, “Tôi sẽ tập thử. Chị muốn khi nào bắt đầu đây?”. Hạc cảm thấy một nụ cười nở ra trên mặt mình, “Rạng sáng ngày mai”. Sáng hôm sau, Hạc thức giấc, kinh ngạc vì giọng của Xà gọi. Cô mở mắt thấy cậu đã ra khỏi giường trong bộ áo quần của nông dân màu xám. Cậu đang ở đằng cuối căn phòng chính của Bà Bà, nói chuyện với Nông và Sâu trong lúc họ gói ghém hành trang xong. Khi Hạc xua đi cơn buồn ngủ còn đọng lại trên mắt và xuống giường, thì Nông và Sâu sắp sửa ra đi. Hạc giúp Xà đi xuống sông để nói lời từ biệt sau cùng. Xà bám vào cánh tay cô trên suốt quãng đường và cậu chỉ trượt chân một lần trên bãi bùn vàng trơn trượt gần rìa mặt nước. Hạc nghĩ rằng đó là một khởi đầu tốt. Hạc buồn khi đưa tiễn Nông và Sâu. Tuy nhiên, cô nhận thấy rằng Sâu đã bình phục hoàn toàn và hai người ấy phải tiếp tục với đời sống của họ. Mong rằng cô và Xà cũng sớm làm được điều đó. Sau mấy cái ôm thắm thiết và vài giọt lệ giữa họ và Bà Bà, Nông và Sâu đẩy chiếc xuồng cũ kỹ phong sương đã mang họ đến đây rời bến. Ngay khi họ vừa khuất tầm mắt, Hạc và Xà liền bắt tay vào việc. Hạc bắt đầu khóa huấn luyện cho Xà bằng một bài tập trông có vẻ khá dễ dàng nhưng lại khó không ngờ. Cô bắt Xà đứng bằng một chân thôi. Hạc tự biết rằng việc giữ thăng bằng khi đứng một chân với hai mắt mở thì dễ, nhưng một khi bạn nhắm mắt lại, thì mọi chuyện thay đổi. Đại Sư đã bắt Hạc tập đứng một chân, bịt mắt, trong nhiều giờ, như một con hạc, khi cô còn bé. Vì chính sự luyện tập trước đây của mình, Xà đã hơi bị khó khăn trong việc làm điều này cho thành thục. Hạc quyết định tiếp tục. Kế tiếp, cô bắt Xà ngồi xổm bằng một chân, giữ chân kia song song với mặt đất. Xà thấy điều này thách thức hơn, nhất là khi Hạc thách cậu ngồi xổm xuống hết cỡ cho tới khi mông chạm đất. Tuy nhiên, Xà cũng nhanh chóng biết được cách thực hiện bài tập khắt khe này. Thậm chí, thật ra còn tốt hơn nữa khi Xà cho biết chứng chóng mặt của cậu bắt đầu giảm nhiều. Thêm một tác dụng phụ rất hay của bài tập là con rắn của Xà có vẻ như quen dần với việc Hạc có mặt gần bên nó. Giờ đây, khi cô nắm tay Xà, nếu cậu mất thăng bằng hay cần giúp, thì con rắn không tỏ ra chú ý lắm. Xà bảo cô rằng loài rắn thường quen dần với mùi của người huấn luyện chúng. Mặc dù Hạc sẽ không làm quá tới mức sờ vào con rắn, thì chắc hẳn giờ đây cô cảm thấy ít khó chịu hơn trong việc nâng đỡ Xà. Hạc cảm thấy rất vui về sự tiến bộ nhanh chóng của Xà. Cô quyết định tiếp tục thúc đẩy cậu. Hạc tìm được một tấm ván cũ ở sau nhà của Bà Bà và đặt nó lên những hòn đá phẳng và nhỏ. Tấm ván thành một mặt lối đi hẹp, dài bằng hai chiều cao của Xà và cách mặt đất chỉ bằng chiều ngang của một vài ngón tay. Hạc cầm một cánh tay của Xà và bắt cậu bước ngang qua tấm ván. Bài tập này được thiết kế để cải tiến cả việc giữ thăng bằng và dạy người ta bước đi theo một đường thật thẳng. Hạc biết việc huấn luyện này đã giúp cô nhiều như thế nào, cải thiện các kỹ năng của cô cho tới mức mà cô có thể dễ dàng bịt mắt, đi ngang qua một tấm ván bắc qua khoảng cách giữa hai nóc nhà ở Ẩn Chân. May thay, Xà không cần phải lên tới mức đó. Vào buổi chiều đó, Hạc tin chắc rằng Xà đã đạt được mọi sự cậu cần từ bài tập này. Sau bữa cơm tối, Xà bảo cậu muốn tiếp tục tập. Bà Bà dạy tiếp Xà một số bài tập thiết thực mà bà đã khai triển. Hạc nghĩ bài khéo léo nhất là khi Bà Bà bắt Xà chế nước và để một ngón tay lại trong chiếc tách rỗng để cậu có thể cảm nhận được nó đầy tới đâu. Qua ba ngày kế tiếp, Hạc dạy Xà những kỹ thuật tung hứng bằng tay và chân căn bản. Cô cũng từng bịt mắt khi thực tập những trò này, hầu giúp cô cải tiến các kỹ năng phản xạ và định thời gian. Hạc nghĩ rằng nếu tay chân của Xà có thể phản ứng đủ nhanh để giữ một vật trên không trung, thì cậu có thể phản ứng đủ nhanh với những vật đứng yên một chỗ trong khi bước, để có thể tránh đụng ngã chúng. Xà luôn có đôi tay nhanh khác thường nhờ việc luyện môn xà quyền của cậu và hóa ra cậu trở nên một tay tung hứng cực giỏi. Sang ngày thứ năm, Hạc hết trò để dạy Xà, do đó cô đưa cậu vào rừng và bắt cậu bước đi một mình, không có trợ giúp. Xà đi được thật xuất sắc. Mỗi lần chân cậu chạm một hòn đá hay đôi tay duỗi ra của cậu đụng một cái cây, thì cậu bù trừ và thay đổi hướng đi nửa bước, tiếp tục đi tới mà không vấp hay đụng vào vật gì cả. Dường như chẳng mấy chốc cậu phát triển được giác quan thứ sáu. Thật là lạ lùng, Hạc cũng nghĩ rằng có thể con rắn của Xà cũng giúp cậu bằng một cách nào đó. Hơn một lần, Hạc thấy cái đầu con rắn thò ra khỏi tay áo của Xà, siết chặt thân của nó bất cứ khi nào Xà sắp va vào vật gì đó một cách nguy hiểm. Dù là điều gì mang đến cho Xà các kỹ năng mới, thì cái tác dụng toàn diện là tâm trạng của Xà cải thiện một cách lạ lùng. Cậu không hoàn toàn trở lại với hình ảnh cũ của chính mình, nhưng dứt khoát là tinh thần của cậu trở nên tốt hơn nhiều. Bà Bà cũng nhận thấy điều này. Vào cuối ngày bà dắt Hạc ra chỗ khác. “Cháu đã làm được rất tốt với Xà, Hạc à” Bà Bà nói, “Cháu nên tự hào”. Hạc nhún vai, “Cháu chỉ cố giúp thôi”. “Đừng khiêm tốn quá vậy. Cháu biết là mình đã làm được một việc thật tuyệt. Thật ra, ta dám cho rằng cháu đã làm được tất cả những gì cháu có thể ở đây”. Hạc ngó bà Bà, “Bà đang nói gì vậy?”. Bà Bà mỉm cười, “Dù rất thích được các cháu kề cạnh bên mình, thì cháu và Xà nên lên đường tiếp tục cuộc sống của mình. Đây lại là lúc cho các cháu tung cánh giang hồ cho thỏa chí”. Hạc chậm rãi gật đầu, “Cháu cũng đang nghĩ như vậy. Cháu sẽ nhớ bà lắm”. “Ta cũng sẽ nhớ các cháu”. Bà Bà nói, “Nhưng các cháu luôn có thể trở về thăm ta. Ta sẽ chào đón các cháu với đôi tay rộng mở, mà dân làng cũng vậy”. “Đúng vậy”. Hạc nói, “Dân làng. Cháu sẽ phải hẹn lúc đến chào tạm biệt họ thôi”. Bà Bà lắc đầu, “Ta sẽ không làm vậy nếu ta là cháu. Dân làng sẽ không bao giờ quên điều cháu đã làm, vì thế một lời chào tạm biệt trang trọng sẽ không có mục đích gì hơn việc gợi lên những câu hỏi về nơi các cháu đi và có thể nơi các cháu có mặt. May mắn cho cháu là họ quá quan tâm đến họ trong suốt thời gian họ cần để tra vấn cháu. Ta không nghĩ là cháu nên cưỡng ép vận may của mình. Ngoài ra, nó sẽ thêm vào cái không khí bí ẩn về cháu nếu cháu chỉ hoàn toàn biến mất sau khi giúp họ”. “Cháu hiểu”. Hạc nói, “Bà nghĩ bọn cháu nên đi lúc nào đây? Trong vài ngày tới?”. Bà Bà đáp, mắt nhìn mặt trời buổi chiều, “Thật sự, ta đang nghĩ tốt hơn là một vài giờ nữa”.