Chuong 25
Hầu ơi!” Hổ gọi, “Mi nghe ta không?”.
Hầu rên lên một tiếng rồi mở mắt ra, “Hử...?” Hắn ấp úng, “Ở đâu... mình ở đâu đây?”.
Hổ đáp, “Ta không biết chính xác”.
Hầu hỏi, “Có phải... là buổi sáng không?”. Hắn ngái ngủ ngó quanh căn phòng tối đen như mực.
Hổ nói, “Ta không biết. Không có cửa sổ thì thật khó mà biết được”.
“Ôiii! Cả thân em đau nhừ. Em ngủ trên cái sàn nhà cứng ngắc này bao lâu rồi?”.
Hổ đáp, “Chừng một tháng”.
“Một tháng!” Hầu nói, ngồi bật dậy. Hắn va đầu vào một thân tre. “Ối!” Hắn thốt lên, “Này... chuyện gì xảy ra vậy? Có phải đây là ý của một trò đùa của anh không?”.
Hổ đáp, “Ta ước là vậy. Chúng ta đang ở trong một cái chuồng. Mi không nhớ sao?”.
“Không”. Hầu đáp, xoa xoa đầu, “Tôi chỉ nhớ được một mớ những giấc mơ điên rồ. Anh không tin nổi một số trong chúng đâu. Em mơ về một con rắn hổ mang, một con bọ ngựa, một con cóc và một...” Hầu dừng lời và ngó về hướng Hổ, “Một con cọp nữa. Tôi bị nhốt trong một cái chuồng với nó”.
“Ta không nghĩ đó là những giấc mơ, Hầu à. Em bị đánh thuốc mê đó”.
“Bị đánh thuốc mê?”.
Hổ gật đầu trong bóng tối, “Hà Mô rắc một ít bột lên mặt em mỗi ngày. Hắn gọi nó là Bụi Mơ”.
“Đúng rồi...” Hầu nói giọng lo lắng, “Tôi mơ thấy một con cóc sông rắc bụi dưới mũi tôi. Chuyện đó có thật không?”.
“Thật”.
“Tôi cũng mơ thấy một con rắn hổ mang bóp cổ tôi bất tỉnh trên một chiếc thuyền rồng ở Khai Phong nữa. Có phải đó...” Hầu hỏi.
Hổ đáp, “Chuyện đó cũng thật. Hạc, Xà và ta, có thêm Nông và Sâu từ sào huyệt bọn cướp, cố cứu mi. Chúng ta bị Hà Mô phục kích. Đường Lang và Hổ Mang cũng đến nữa. Ta bị bắt như thế đó”.
Hầu nói, “Ô, không. Tôi xin lỗi”.
Hổ nhún vai.
Hầu hỏi, “Giờ những người kia đâu rồi?”.
“Ta không biết”.
Hầu nói, “Mong rằng họ bình an”.
Hổ đáp, “Ừ, mong là vậy”.
Hầu ngáp, “Tôi không tin nổi là mình buồn ngủ đến vậy. Mọi vật dường như mờ mờ ảo ảo. Anh có cảm thấy giống như vậy không?”.
“Không. Hà Mô cố đánh thuốc ta đầu tiên, nhưng ta không để cho hắn lại gần mình. Hắn cố bỏ một ít Bụi Mơ đó vào thức ăn của ta, nhưng ta ngửi ra nó trộn trong đó. Ta không chịu ăn, rồi sau đó một vài ngày thì hắn bắt đầu cho ta thức ăn không có thuốc mê”.
“Chao ôi!” Hầu nói, “Anh không ăn trong mấy ngày cơ à? Thiệt là ngon lành số một đó”. Hắn cười yếu ớt.
“Chuyện này nghiêm túc đó, Hầu à. Mặc dù ta mừng vì mi tỉnh rồi, nhưng mi nên để dành những trò đùa nhảm cho các dịp khác nhé”.
Hầu ngưng cười, “Xin lỗi, Mèo Ướt”. Hắn duỗi người rồi rên dài một tiếng. “Hình như cái gì cũng nhức. Nếu tôi chỉ nằm ngủ thôi hay bị đánh thuốc mê hay bất cứ trò gì khác, thì tại sao lại bị đau quá như vầy?”.
Hổ đáp, “Bởi vì mi không vận động gì mấy. Các bắp thịt của mi căng ra nếu mi không sử dụng chúng trong một thời gian dài. Hà Mô cho mi ra khỏi chuồng một vài lần để tập thể dục tay chân, nhưng chắc chắn chừng đó không đủ. Hay có lẽ mi bị đau mỏi do những trò hắn làm. Hắn bẻ gập và vặn mi như một con búp bê bằng vải vụn”.
Hầu nói, “Tôi nghĩ là tôi nhớ chuyện đó. Và tôi nhớ là có cái chuồng riêng. Làm sao rốt cục tôi lại ở chung trong này với anh?”.
“Hà Mô nhốt chúng ta vào đây một ngày rưỡi rồi. Trước đó, chúng ta bị nhốt trong cùng một phòng, nhưng bị giữ trong từng cái sọt riêng”.
“Các cái sọt à?” Hầu hỏi.
Hổ đáp, “Chúng có mùi như trái cây. Táo, có lẽ vậy. Bất kể người ta làm chúng để làm gì, thì chúng cũng quá chắc để ta phá ra”.
Hầu gãi đầu, “Chúng ta đang ở trong một vườn cây ăn quả à?”.
“Không, chúng ta đang ở trong một thành phố tên là Tề Nam. Hà Mô tống chúng ta trong mấy cái sọt cùng với mớ trái cây rồi chở tới đây xuôi theo sông Hoàng Hà”.
Hầu nuốt nước bọt khó khăn, “Anh không nghĩ là mình sắp kết thúc như... những cái bánh bao, phải không nào, Mèo Ướt?”.
“Ta không biết. Chúng đã xem chúng ta như là ‘thịt tươi’ nhiều lần rồi. Trên đường tới căn phòng này, chúng ta đi ngang qua những căn phòng khác có người bị nhốt trong chuồng”.
Hầu run cầm cập, “‘Chúng’ là ai vậy? Anh không muốn nói là cặp vợ chồng già điên rồ ở tiệm Hoàn Thành Tuyệt Cú Mèo đấy chứ?”.
Hổ lắc đầu, “Ta không nghĩ vậy. Khi ta nói ‘chúng’ thì ta muốn nói Hà Mô và bọn tay chân của hắn”.
Hầu lại gãi đầu, “Tôi thắc mắc tại sao chúng lại nhốt chúng ta với nhau”.
Hổ đáp, “Ta nghĩ chúng có kế hoạch cho chúng ta. Một khi chúng nhốt mi vào đây, thì chúng ngưng đánh thuốc mê mi. Chắc chắn chúng muốn mình làm chuyện gì đó”.
Hầu nói, “Hay có lẽ chúng sắp ăn thịt chúng ta! Chắc chúng muốn lấy hết chất thuốc mê ra khỏi cơ thể của tôi trước khi chặt tôi thành miếng và...” Giọng của hắn lạc đi, “Chúng ta phải chuồn khỏi đây thôi, Hổ ơi”.
“Ta biết”.
“Vậy thì anh cố trốn chứ?”.
“Một vài lần rồi”. Hổ nói, “Ngoài việc thoát ra khỏi mấy cái sọt, thì ta thử thoát ra cái chuồng này. Nhưng không có kết quả gì. Thứ tre này chắc quá. Ta nghĩ đến chuyện đánh nhau khi lần đầu chúng đổ mi và ta vào đây cùng với nhau, nhưng lúc nào cũng có nhiều tên lính cầm thương vây quanh chúng ta và chúng cột hai sợi thừng quanh cổ ta. Ta không có cơ hội nào cả. Ta...” Hổ ngừng lời giữa chừng.
“Có chuyện gì vậy?”.
“Suỵttt!” Hổ thì thầm, “Ta nghe tiếng chân”.
“Đằng này, thưa ngài!” Một giọng nói bị nghẹt vang lên ở bên ngoài căn phòng. “Ngài đến vừa đúng lúc. Nghe có vẻ như thằng nhỏ đã tỉnh lại khỏi cơn mê và chúng đang bàn chuyện trốn thoát!”.
“Trốn à?” một giọng oai quyền đáp lại, “Chúng ta sẽ xem chuyện đó”.
Hổ và Hầu quay về phía nhau trong bóng tối. Có kẻ nào đó đang lắng nghe chúng từng lời. Hơn thế nữa, cả hai đứa đều nhận ra giọng nói của kẻ thứ ba!
Một cậu con trai to khỏe mở toang cánh cửa nặng nề và lao vào trong căn phòng tối om. Đôi mắt sáng quắc của hắn phản chiếu ánh lửa lung linh nhảy múa của cây đuốc trên tay. “Chà, chà, chà”. Hắn rít lên với Hầu và Hổ. “May làm sao mà hai đứa bây chường mặt ra ở đây lúc này. Chúng ta đang chờ hàng trăm vị khách sẽ đến nay mai và họ sẽ thèm thịt tươi lắm đó!”.
Hổ và Hầu ngó, miệng há hốc.
Cậu con trai cười khẩy tự mãn rồi quay sang tên lính gác đang đứng ở ngưỡng cửa, “Hãy để ta một mình với hai thằng nhóc này một lúc nhé. Ta cần phải xem thịt da chúng có béo không. Mười lăm phút là được rồi. Nhớ khóa cánh cửa sau lưng mi lại nhé. Nếu mi nghe tiếng gào lên, thì đừng để ý. Nó sẽ ngừng ngay thôi”.
“Tôi hiểu, thưa ngài”. Tên lính gác đáp với một nụ cười hả hê. “Thịt tươi luôn kêu eng éc to nhất”. Hắn cười to và cúi chào, rồi bước lui, đóng cánh cửa lại.