← Quay lại trang sách

Chuong 26

Hạc nheo mắt về hướng cửa sông, ngó thẳng vào mặt trời đang lặn. Cô và Xà đã trải qua một đêm yên ổn. Thật ra, một đêm rất ư buồn chán. Suốt đêm họ không gặp một con thuyền nào và chuyến đi rất dễ dàng. Hạc mệt, nhưng mừng vì hai đứa trôi trên sông mà không phải dừng lại. Tề Nam trước mặt không còn xa lắm.

Bụng của Hạc sôi lên và ánh mắt cô chiếu vào cái thúng to mà Bà Bà đã để trên xuồng cho chúng. Suốt đêm chúng chưa buồn mở nó ra.

Hạc hỏi, “Em có đói không Xà?”.

Xà giật mình, nhưng không đáp. Cậu đang ngủ. Hạc quyết định để cậu yên.

Hạc lấy chân móc vào một quai xách của cái thúng rồi kéo nó lại. Nó nặng không ngờ. Cô giở nắp thấy hai cái mũ rộng mà Bà Bà đã nhắc, thêm vô số hộp đựng trái cây sấy khô và hạt rang. Trong đó có đủ thực phẩm cho cô và Xà dùng ít nhất một tuần.

Hạc bắt đầu lục qua các món, cố giữ vững cho chiếc xuồng xuôi dòng ở giữa con sông. Ở ngay đáy của cái thúng, cô thấy một góc tấm vải xanh. Cô nắm lấy nó kéo mạnh. Nó là một cái túi lụa lớn đồng bộ với chiếc áo lụa xanh nhạt của cô. Hạc mở nó ra thấy một bộ dược thảo khô thật đầy đủ. Cô cười khì. Bà Bà quả là người tốt nhất.

Hạc quàng sợi dây dài của cái túi quanh cổ mình và qua một bên vai, rồi nhìn qua Xà. Cậu nằm cuộn tròn trên sàn xuồng. Hạc nhìn cậu ngủ. Chiếc xuồng tròng trành nhẹ nhàng làm cho cô hơi buồn ngủ, nhưng cô muốn cứ tiến lên. Cô cũng muốn ăn chút ít.

Hạc ngó lên thấy một ngả rẽ khá hẹp trên sông phía trước mặt. Cho tới giờ, con sông đã càng lúc càng rộng ra, như lời Bà Bà đã nói. Hạc thở dài rồi đóng cái nắp thúng lại. Cô sẽ ăn sau khi lái xuồng qua khúc rẽ và trên dòng sông rộng hơn.

Hạc nhìn lên bờ, rồi nhìn dòng nước, rồi lại nhìn lên bờ. Cô thấy rằng dòng chảy ở đoạn sông này mang chúng đi nhanh hơn những đoạn sông khác. “Ố-ồ” cô nghĩ. Do nỗi sợ thác ghềnh đang len vào trong trí, Hạc nắm chặt cái bánh lái bằng cả hai tay.

Trong lúc lái chiếc xuồng vào khúc quanh, nắm tay cô siết chặt lại. Hạc không thấy hòn đá nào trong dòng nước, nhưng phía trước có một chướng ngại vật hẳn là nguy hiểm hơn nhiều lắm. Nếu dòng sông là một con đường, thì hẳn cô đã chuẩn bị tầm nhìn tốt hơn. Tuy nhiên, đang trên dòng nước, cô không nhận biết được khúc quanh là cái gì - đó là một điểm thắt tự nhiên. Nơi thật tốt cho một cuộc phục kích.

Xà đột ngột ngồi bật dậy, tỉnh táo ngay lập tức, “Hạc!” cậu thì thầm, “Tôi cảm nhận được cái gì đó”.

Hạc đáp, “Đúng vậy. Bọn cướp sông”.

Hạc ngó kỹ con sông trước mặt và không thích những gì cô thấy chút nào. Ba chiếc thuyền kiểu dáng gọn đẹp neo thành hàng chắn ngang chiều rộng con sông. Mỗi chiếc thuyền có bốn tay mặc trang phục đen từ đầu đến chân. Vật duy nhất có thể thấy được là những đôi mắt của chúng, những đôi mắt đang chăm chăm nhắm nòng súng về hướng của Hạc.

Xà hỏi, “Tôi cảm nhận thấy nhiều năng lượng xấu. Có bao nhiêu tên cướp vậy?”.

“Mười hai tên”. Hạc đáp, “Và chúng đều có súng”.

Xà hỏi, “Chị nghĩ mình có cơ hội gì không?”.

Hạc đáp, “Mình chẳng có cơ hội nào cả”.

Tên cướp sông đứng ở mũi chiếc thuyền ở giữa vẫy súng và gọi to với Hạc, “Lái về hướng ta và chuẩn bị có người lên thuyền!”.

Hạc hạ thấp giọng thì thầm, “Mình nên làm gì đây?”.

Xà đáp, “Làm theo lời chúng đi. Trừ phi chị có ý gì hay hơn. Nhớ những gì Bà Bà đã nói về chúng”.

Hạc cau mày. Cô hết ý rồi. Chúng sắp lên xuồng.

Chiếc thuyền cướp ở giữa được neo với mũi thuyền hướng ngược dòng và Hạc nhắm mũi chiếc xuồng của Bà Bà về hướng nó. Cô để cho dòng nước chảy mạnh mẽ mang chúng xuôi dòng. Chiếc thuyền cướp tiến nhanh đến.

“Chậm lại”. Tên thủ lãnh bọn cướp nói to.

Chậm lại ư? Hạc nghĩ, Làm sao mình làm vậy được?

Tên thủ lãnh thủy khấu giương súng lên, “Giảm tốc độ thuyền của mi lại ngay”.

Hạc đáp, “Tôi không biết làm như thế nào!”.

“Mi mong là gạt được ta bằng chuyện đó à?” Tên thủ lãnh thủy khấu nói, “Giảm tốc độ và quay vào cảng”.

“Tôi không biết ‘cảng’ là cái khỉ gì”. Hạc thét trả. Chúng đang đến gần với chiếc thuyền của tên thủ lãnh thủy khấu, “Cứu tôi với!”.

“Cảng ở bên trái!” tên cướp nói, “Quay vào cảng ngay, con bé kia! Người đâu, cắt dây và mình cũng chạy vào cảng luôn! Chúng ta ngược chiều nhau. Chúng ta sẽ lái ngoặt quanh tránh nhau”.

“Bám chặt vào, Xà!” Hạc gào lên, rồi cô lấy hết sức đẩy bánh lái qua bên trái. Chiếc xuồng quay thật gắt... qua bên phải. Cô đã quên rằng cái bánh lái lái chiếc xuồng theo hướng ngược lại. Hai chiếc thuyền sắp đụng nhau rồi! Hạc nhắm chặt mắt lại.

ẦM!

“Áaaa!” Tên thủ lãnh thủy khấu thét lên khi chiếc thuyền của hắn lắc nghiêng dữ dội. Hạc mở mắt ra nhìn mũi của chiếc xuồng của Bà Bà cạ dọc theo hông của chiếc thuyền cướp. Hạc tránh nhìn vào mắt những tên cướp đang nhốn nháo gần sát trong tầm tay cô.

Hạc cảm thấy chiếc xuồng bắt đầu trượt ra khỏi chiếc thuyền của bọn cướp, rồi cô giữ thẳng bánh lái lại. Chiếc xuồng bắt đầu quay mũi xuôi dòng trở lại, Xà ở mũi xuồng, bám chặt vào hai bên sườn xuồng như thể cuộc sống của cậu tùy thuộc vào nó.

“Đuổi theo chúng!” Tên thủ lãnh thủy khấu la to, “Các thủy thủ vòng ngoài, nhắm! Thuyền Một, bắn tùy ý!”.

ĐOÀNH! ĐOÀNH! ĐOÀNH! ĐOÀNH!

Bốn phát súng vang lên. Hạc nghe hai viên đạn cắm vào mũi chiếc xuồng cách Xà một gang tay.

“Không!” Hạc thét lên. Cô ngoái nhìn chiếc thuyền đang tiến đến của tên thủ lãnh thủy khấu. Ba tên trên thuyền với hắn đang chèo điên cuồng, cố bắt kịp cô và Xà. Cô nghe bọn cướp gào lên với nhau bằng một thứ ngôn ngữ lạ.

“Thuyền Một, nạp đạn!” Tên thủ lãnh thủy khấu ra lệnh.

“Ngừng tay!” Hạc la lớn”. Làm ơn nào! Tôi không cố ý tông vào các ông! Chỉ là tai nạn thôi mà!”. Chiếc thuyền của tên thủ lãnh thủy khấu đang đuổi sát họ. Hạc nhìn gương mặt mang mặt nạ của tên thủ lãnh thủy khấu và hai bên chạm mắt nhau. Hạc suýt nữa té khỏi xuồng. Đôi mắt của hắn tròn và xanh như bầu trời, y như mắt của Chờ Râu”.

“Thuyền Hai, chuẩn bị bắn theo lệnh của ta!” Tên thủ lãnh thủy khấu gầm lên.

“Đừng!” Hạc nói, “Tại sao ông làm vậy?” Cô nghe thêm nhiều tiếng la bằng ngôn ngữ lạ.

“Nhắm vào mục tiêu!” Tên thủ lãnh thủy khấu ra lệnh.

“ ĐỪNG!” Hạc la lên. Cô phải nghĩ ra một điều gì đó mới xong. Cô nghe thêm nhiều tiếng la bằng ngôn ngữ lạ và thấy nhiều tên cướp chỉ lên trời. Một cái bóng bay vụt qua trên đầu và Hạc ngó lên thấy một con hạc to đang bay thẳng về phía bọn cướp đang giương súng nhắm. Con chim có vẻ hoảng sợ, chắc nó giật mình vì mấy phát súng vừa bắn. Một vết nhờn dính dáp màu trắng đen bắt đầu đổ ra bên dưới đám lông đuôi của nó và các tên cướp la lên giận dữ khi đầu và vai chúng bị trúng chất bẩn tung tóe. Một tên trong bọn la lên một tràng tiếng gì đó mà Hạc không hiểu, chấm dứt với tiếng hạc.

Hạc không tin ở tai mình. Cô nhận ra tên cướp đã không nói từ hạc bằng tiếng Quan Thoại hay Quảng Đông. Hắn nói từ ấy bằng tiếng Hà Lan.

Một điều gì đó lóe lên trong đầu Hạc và nhiều từ mà bọn kia đang la lên với nhau bắt đầu có thể hiểu được. Bọn cướp nói bằng tiếng của cha cô!

“Nhắm!” Tên thủ lãnh thủy khấu rống lên, giơ cao tay lên.

“NEE!” Hạc ráng hết sức la lên thật lớn. “NEE! NEE! NEE! ĐỪNG! ĐỪNG! ĐỪNG!”

Tên thủ lãnh thủy khấu cứng đơ người lại và những cái miệng bọn cướp ngang qua con sông ngậm lại. Hạc ngó tên thủ lãnh thủy khấu chăm chăm, vẻ liều lĩnh tuyệt vọng hiện lên trên mặt cô.

Tên thủ lãnh thủy khấu hạ tay xuống và nói với Hạc bằng tiếng Hoa, “Mi mới nói gì vậy?”.

Hạc đáp bằng tiếng Hà Lan, “Tôi nói, đừng ?”.

Tên thủ lãnh thủy khấu nheo mắt lại, “Cặp thuyền sát vào chúng, bọn bây!” Hắn ra lệnh và các tên trên thuyền hắn rà chiếc thuyền cặp vào dọc theo xuồng của Bà Bà.

Hạc nhìn Xà buông tay đang nắm vào xuồng ra rồi nắm cả hai tay lại thành nắm đấm đầu rắn. Cậu ngồi thật yên, con rắn cuộn mình lại dưới tay áo.

Tên thủ lãnh thủy khấu trừng mắt nhìn Hạc, rồi hắn nói bằng tiếng Hà Lan, “Thế ra, cô hiểu ta à, cô bé kia?”.

“Vâng...” Hạc đáp, cố gắng nhớ lại những từ mà cô đã không sử dụng trong hơn chín năm. “Tôi... hiểu một ít. Tuy nhiên, ông nói tiếng Hoa thì tôi dễ hiểu hơn, nếu ông không phiền”.

Tên thủ lãnh thủy khấu đổi lại tiếng Hoa, “Tại sao cô không nói điều gì khi bọn kia la thét với nhau bằng tiếng Hà Lan?

“Tôi không biết”. Hạc đáp, “Mọi chuyện xảy ra nhanh quá. Tôi không nhận ra họ đang nói bằng tiếng Hà Lan cho tới khi con hạc bay qua đầu. Tôi không dùng tiếng đó đã lâu rồi”.

“Ai dạy cho cô nói nó?” Tên thủ lãnh thủy khấu hỏi.

“Cha tôi”.

“Tên và nghề nghiệp ông ấy?”.

“Hạc đáp, “Tên ông là Henrik. Ông là thuyền trưởng của một tàu buôn”.

Đôi mày của tên thủ lãnh thủy khấu nhướng lên. Hắn nhìn quanh bọn thủ hạ, “Hạ súng xuống!” Hắn quá. Hắn nói với Hạc, “Cởi khăn xếp của cô ra nào”.

Hạc làm theo lời hắn. Cô cảm thấy hơi ấm của mặt trời đang lên cao tràn qua mái tóc nâu lởm chởm trên đầu.

Tên thủ lãnh thủy khấu gật đầu. Hắn quay qua các chiếc thuyền bao quanh ra lệnh, “Thủy thủ của Thuyền Một, tất cả các người sẽ tiếp tục ở lại trên thuyền và neo lại đây. Với các người, công việc vẫn tiếp tục bình thường. Thủy thủ Thuyền Hai, đi rửa cho sạch cứt chim trên người và chiếc thuyền rồi quay lại đây thật nhanh”. Hắn nhìn bọn trên thuyền của mình, “Ba người theo ta. Có vẻ như chúng ta có một món đặc biệt phải chuyển giao”.

“Vâng, thưa ngài”. Bọn người trên cả ba thuyền đồng thanh đáp.

Tên thủ lãnh thủy khấu quay sang Hạc, “Cô có nghĩ là lần này cô có thể đi theo chúng tôi trên xuồng của cô - mà không đâm đụng gì nữa không?”.

Hạc cảm thấy mặt cô đang đỏ bừng lên, “Tôi có thể cố gắng”.

“Vậy thì, đi thôi”. Tên thủ lãnh thủy khấu nói, “Ta biết có người muốn gặp cô lắm”.