← Quay lại trang sách

Chuong 27

Hai giờ sau, Hạc thấy mình đang vụng về lái chiếc xuồng giữa vô số thuyền bè. Mọi thứ từ những chiếc thuyền buồm đi biển đồ sộ cho đến những chiếc thuyền bé tí dành cho một người va đụng nhau khi chúng giành lấy các chỗ đậu có giới hạn ở bến cảng Tề Nam.

Hạc theo sau tên thủ lãnh thủy khấu gần hết mức mà cô dám, cố không tông vào hắn. Cô vừa cảm thấy nhẹ nhõm vừa hơi lo khi thấy hắn bắt đầu bẻ lái về phía một bến tàu trống được nhiều người ngoại quốc to cao đứng gác. Nó trông có vẻ như một bến tàu riêng không có thuyền nào khác chung quanh, do đó đậu thuyền ở đó tương đối dễ dàng. Mặt khác, bọn người ngoại quốc đứng gác đều mang súng và mọi người đang nhìn cô và Xà, vừa chỉ trỏ vừa bàn tán xôn xao. Một người chạy khỏi bến cảng, lên bờ, rồi biến mất vào con đường đông đúc chạy song song với bến cảng.

Tên thủ lãnh thủy khấu rà chiếc thuyền của hắn đến rìa của bến đậu rồi leo lên một cái thang ngắn trong lúc bọn thủ hạ neo thuyền lại. Hắn bước lên bến đậu rồi ra hiệu cho Hạc buộc xuồng lại ở phía đối diện. Trong lúc Hạc đến gần, tên thủ lãnh thủy khấu bày cho cô các chỉ dẫn đơn giản để giúp cô tiến đến mạn hông bến đậu. Đây là một việc rất khó đối với cô, không chỉ vì cô không biết phải làm gì mà còn vì cô lo lắng. Cô không ngưng nghĩ về những điều tên thủ lãnh thủy khấu đã nói về cái kẻ muốn gặp cô.

Chiếc xuồng va vào một trong những cái trụ cầu to đùng và tên thủ lãnh thủy khấu bắt đầu buộc chiếc xuồng vào bến đậu bằng nhiều sợi thừng. Cô hoàn thành công việc, Hạc nhìn lên gương mặt của tên thủ lãnh thủy khấu. Hắn đã cởi bỏ cái che mặt hơn một giờ trước, nhưng lúc này là lần đầu cô được nhìn kỹ hắn. Cô ngạc nhiên thấy rằng hắn có một gương mặt cương nghị và tử tế.

Khi tên thủ lãnh thủy khấu làm xong việc, hắn liền giúp Hạc leo lên bến đậu. Rồi tới phiên Hạc cúi qua chiếc xuồng để giúp Xà. Tên thủ lãnh thủy khấu nhìn cô với vẻ giễu cợt.

“Cậu ấy bị mù”. Hạc nói. Cô liếc qua thấy Xà nghiến chặt hàm.

Tên thủ lãnh thủy khấu nói, “Cô không nói? Tôi chẳng đoán ra. Cậu ấy có vẻ rất là... thoải mái. Tôi sẽ giúp cậu ấy”.

Tên thủ lãnh thủy khấu chồm tới trước mặt Hạc và với tay nắm lấy tay Xà, nhưng Xà giật phắt ra. Ngay lúc đó, con rắn của Xà thò đầu ra khỏi tay áo và rít lên với tên cướp.

Tên thủ lãnh thủy khấu nhảy thối lui, “Cái quỷ gì vậy?”.

Xà nói, “Tôi tự mình lên được. Cám ơn”.

Hạc nhìn nét mặt của tên thủ lãnh thủy khấu trong lúc Xà nhanh nhẹn tự mình trèo lên bến đậu đứng. Tên cướp tỏ vẻ thật thán phục.

Con rắn lại thụt đầu vào dưới áo của Xà và Xà nhìn qua hướng Hạc. Cậu hỏi, “Sẵn sàng lên bờ chưa? Tôi sẵn sàng rồi đây”.

“Chờ một chút”. Hạc đáp. Cô quỳ xổm xuống và với tay vào trong xuồng, lượm lấy cái khăn xếp của mình. Cô cũng mở nắp thúng lấy ra một cái mũ mềm to, cùng với một hộp trái cây sấy. Hạc đóng nắp lại rồi đứng lên. “Đây này”. Hạc nói, đội cái mũ lên mái tóc đen dày của Xà, “Nó sẽ giúp giấu đi nhân thân của em, để phòng ngừa đó mà”.

“An toàn thì hơn là phải hối tiếc”. Xà nói, kéo cái vành mũ sụp xuống đôi mắt.

“Ý hay lắm”. Tên thủ lãnh thủy khấu nói.

Hạc buộc chiếc khăn xếp lên mái tóc nâu lởm chởm rồi nhìn lại chiếc xuồng của Bà Bà.

“Chiếc xuồng xinh xắn quá phải không?” Tên thủ lãnh thủy khấu nói. “Cũ kỹ, nhưng chắc chắn lắm, cô đụng một cái quá mạnh là đủ thấy rồi. Thủ hạ của tôi sẽ trông chừng nó cho cô và cả cái thúng của cô nữa”.

Hạc đáp, “Cám ơn ông”. Cô vươn vai ngó quanh, lần đầu nhìn kỹ những bến đậu chung quanh. Có nhiều thuyền buồm đồ sộ hơn là cô nghĩ. Chúng vẫn thấp thoáng khá xa ngoài biển. Những chiếc thuyền đang được chất lên hay dỡ xuống vô số hàng hóa. Nó là hàng hóa của một thương gia. Tuy nhiên, ánh mắt của Hạc không dừng lâu trên những chiếc thuyền buồm có cánh buồm to vững được gia cố bằng tre. Cô đang tìm chiếc tàu có vô số cột buồm và cánh buồm đi biển được ngoại quốc thiết kế của cha cô. Rủi thay, cô không thể so được cái hình ảnh chiếc tàu trong đầu cô với bất kỳ chiếc thuyền nào ở đây.

Xà hỏi, “Chị có ổn không, hả Hạc? Tôi cảm thấy chị căng thẳng quá”.

Hạc đáp, “Chị chỉ hơi bối rối một chút thôi. Chị chưa hề gặp cha chị từ khi lên ba đến giờ”.

“Cha của cô à?” Tên thủ lãnh thủy khấu hỏi, “Điều gì làm cho cô nghĩ là ông ấy có mặt ở đây?”.

Mặt Hạc đỏ bừng lên, “Ông muốn nói là ông ấy không có mặt ở đây sao?”.

“Không. Ông ấy đi xa”.

“Nhưng tôi nghĩ là ông nói...”

“Tôi đã nói rằng tôi biết có kẻ muốn gặp cô lắm”. Tên thủ lãnh thủy khấu cắt lời, “Tôi không hề nói rằng đó là cha của cô”.

Xà rít lên, “Đừng có xem chuyện này là một trò đùa ác nhé. Ông có biết cha của chị ấy không?”.

Tên thủ lãnh thủy khấu bật cười to, “Ta có biết cha của cô ấy không à? Ta là bạn chí cốt của ông ấy!”.

Hạc ngó hắn, “Nhưng vậy có nghĩa là cha tôi là một...”

“Tay thủ lãnh thủy khấu?” Tên thủ lãnh thủy khấu tiếp lời.

“Đúng vậy”. Hạc nói, “Điều đó không thể đúng”.

“Không đúng ư?” Tên thủ lãnh thủy khấu hỏi. Hắn chỉ tay lên bờ, phía trên con đường đông đúc, “Tại sao cô không hỏi hắn ? Hắn là kẻ ta đang nói đến”.

Một giọng nói quen thuộc gọi Hạc bằng tiếng Hoa trọ trẹ. Cô ngó qua thấy một thằng bé nhợt nhạt chạy ù về hướng họ, trên tay nó cầm một vật gì đó.

Xà hỏi, “Có phải là Chờ Râu không?”.

Hạc đáp, “Phải”.

Tên thủ lãnh thủy khấu hắng giọng, “Ta thấy rằng ba đứa có nhiều chuyện để hàn huyên. Giờ ta sẽ đi đây. Rất vui được gặp cả hai người”. Hắn gật đầu rồi đi lên bờ, nhắm hướng con đường với hai tên gác bến đỗ theo sau. Hắn gật đầu chào Chờ Râu khi đi ngang qua nhau và Chờ Râu gật đầu chào lại.

Hạc lấy tay ôm mặt, “Chị không tin nổi chuyện này, Xà à. Cha chị là một thuyền trưởng cướp biển”.

Xà đáp, “Chà, nếu nó làm cho chị thấy đỡ hơn, thì cha của chị không thể tệ hơn mẹ của tôi chút nào”.

Hạc lắc đầu. Cô không biết là nên khóc hay nên cười.

Xà nói, “Chờ Râu tới kìa”.

Hạc ngẩng đầu lên thấy Chờ Râu đang tiến tới. Cô cảm thấy được những bước chân nặng nề của hắn trên bến đậu. Hẳn là Xà cũng cảm nhận được chúng.

Chờ Râu dừng lại trước mặt Hạc và đứng yên đó, thở hào hển. Khi nín được hơi, hắn nói, “Gặp bạn ở đây tôi mừng quá”.

Hạc cau mày, “Tôi nghĩ gặp lại bạn tôi cũng mừng vậy”.

Trán Chờ Râu nhăn lại, “Cậu có vẻ không vui. Có chuyện gì vậy?”.

Hạc đáp, “Cậu là cướp biển, Chờ Râu à. Sao cậu không cho tôi biết?”.

Chờ Râu đáp, “Tôi... tôi không biết. Tôi nghĩ là cậu đã biết rồi”.

“À, tôi không biết”. Hạc nói, “Mẹ tôi bảo tôi rằng cậu và cha làm cho quân kháng chiến. Bà nói cậu vận chuyển đồ”.

Chờ Râu nói, “Đúng vậy. Chúng tôi vận chuyển súng. Ít nhất cậu biết đến như thế, phải không nào?”.

Hạc hỏi, “Vậy nếu tôi biết thì sao nào?”.

“Cậu nghĩ súng từ đâu mà có?”.

“Tôi không biết”.

“Chúng từ những chuyến hàng mà chúng tôi chặn lại cướp dọc sông Hoàng Hà. Những chuyến hàng đến các đạo quân của hoàng đế. Chúng tôi đoạt những khẩu súng thường khi được dùng để giết dân làng vô tội và các võ tăng và...”

“Bọn cậu dùng súng để làm gì?” Hạc cắt lời, giọng lạnh tanh.

Chờ Râu đáp, “Chưa dùng làm gì cả”.

“Chưa làm gì à?” Hạc hỏi. Cô chỉ vào hai cái lỗ mà bọn cướp sông đã bắn vào mũi xuồng của Bà Bà, “Cậu cho rằng cái đó là chưa làm gì?”.

Chờ Râu nhìn những lỗ đạn rồi gương mặt trắng nhợt của hắn trở nên trắng hơn bao giờ. “Tôi xin lỗi, Hạc à. Tôi không biết gì cả”.

“Tất nhiên là cậu không biết”. Hạc nói, “Chỉ đừng bảo tôi rằng cậu và đám bạn thủ lãnh thủy khấu của cậu ‘không làm gì cả’ với mớ súng mà các cậu đoạt được. Tôi biết nhiều hơn mà”.

“Này!” Chờ Râu nói, “Tôi đang xin lỗi nhé. Người ta đôi khi lầm lỗi chứ. Người của chúng tôi thường chỉ bắn những kẻ tấn công họ trước”. Hắn nhìn mũi xuồng của Bà Bà lần nữa, “Do đâu mà xuồng của cậu bị va mạnh quá ở phía trước vậy?”.

Xà đáp, “Chúng tôi bị tai nạn”.

“Tôi hiểu”. Chờ Râu nói. Hắn quay qua Hạc, “Cho cậu biết nhé, bọn sơn tặc cũng dùng súng của chúng tôi nữa. Tôi không thấy khó chịu với bọn sơn tặc. Về căn bản thì chúng tôi làm những chuyện như nhau. Cha cậu có thể giải thích chuyện này tốt hơn là tôi. Ông ấy luôn đi công việc nhưng sẽ trở về sớm”.

Hạc trừng mắt nhìn Chờ Râu, giận dữ. Cô muốn biết thêm nhiều tin tức, nhưng cô không muốn hỏi nữa.

Chờ Râu nhìn những người vũ trang trên bến đậu rồi thở dài. Hắn chồm qua Hạc rồi thấp giọng, “Hiển nhiên là chúng tôi giữ vài khẩu súng để dùng riêng, nhưng chúng tôi giao rất nhiều súng cho kháng chiến quân ở nhiều vùng khác nhau. Họ đang dự trữ chúng”.

Xà bước lại gần Hạc rồi nắm cánh tay của cô, “Tại sao cậu quan tâm đến kháng chiến quân quá vậy, hả Chờ Râu?” Cậu hỏi.

Đột nhiên Chờ Râu có vẻ bị tổn thương, “Tôi quan tâm vì cha của cô quan tâm, Hạc à. Ông đã làm nhiều điều cho tôi hơn là cậu có thể tưởng tượng nổi. Và trước khi cậu hỏi, thì ông ấy quan tâm vì mẹ của cậu cũng quan tâm. Do đó, nếu cậu còn thắc mắc gì về chuyện đó, thì cậu hãy nói chuyện với cô Băng. Còn ngay lúc này đây, thì tôi chỉ đang cố giúp các cậu ”.

Hạc cau mặt.

“Tôi cũng đang cố giúp các anh em của cậu nữa”. Chờ Râu nói, “Cậu nghĩ tôi đang làm gì ở Tề Nam này chứ? Xem này”. Hắn giơ tay ra.

Hạc thấy cái vật mà hắn đang cầm là một mảnh giấy da được cuốn lại.

Chờ Râu nói, “Những tờ này đang treo ở khắp các bảng thông báo ở Tề Nam. Thủ hạ của cha cậu thấy chúng và nhắn lời cho mẹ cậu và tôi. Tôi quyết định tới đây xem mình có thể làm được điều gì để giúp hay không”.

Chờ Râu mở tờ thông tin ra và Hạc tròn xoe mắt ngó.

Xà hỏi, “Nó nói gì vậy?”.

Chờ Râu nhìn Xà ngờ vực, “Cậu không thể đọc được à?”.

Hạc nói, “Lúc này Xà đang gặp khó khăn với đôi mắt”.

“Ồ. Tôi xin lỗi. Cậu sẽ ổn chứ, Xà?” Chờ Râu nói.

“Tôi sẽ ổn. Làm ơn đọc tờ thông báo”.

Hạc hắng giọng.

THỊT TƯƠI TỐI NAY!

MỌI NGƯỜI CHÚ Ý:

Hai tên phản nghịch trẻ và nguy hiểm của chính quyền đã bị bắt giữ.

Giờ đây, sự sắp xếp đặc biệt với tòa thượng thẩm của hoàng đế, các phạm nhân sẽ nhận lãnh hình phạt trong các trận đấu được lên lịch thường kỳ tại khu giải trí hoành tráng của ta - đấu trường Tề Nam. Tất cả các đấu sĩ được ưa thích của quý vị sẽ có mặt tại đó! Các trận đấu chắc chắn rất tàn bạo! Chết như chơi! Đừng bỏ qua cuộc chơi nhé!

Mở cửa tự do.

Người nghinh tiếp và tổ chức

Trận đấu lịch lãm của quý vị,

Lão Thử

Xà hỏi, “Hổ và Hầu ư?”.

“Đúng vậy”. Hạc đáp, “Có chân dung của cả hai đứa chúng nó”.

Xà nói, “Chuyện này nghe có vẻ rất nghiêm trọng”.

Chờ Râu nói, “Đúng vậy. Lão Thử là một tên ác độc”.

Xà nói, “Vậy thì chúng ta phải tính chuyện ngay mới được”.

Hạc nói, “Chị đồng ý. Nhưng có một chuyện khác mà em cần biết trước. Có một bức chân dung thứ ba, Xà à”. Cô chỉ tay vào tờ thông báo, “Chờ Râu này, cậu có biết người này là ai không?”.

Chờ Râu đáp, “Biết chứ. Ai ở Tề Nam cũng biết hắn ta. Đó là Hoàng Long, đương kim vô địch của Đấu Trường Tề Nam. Hắn quả là một kẻ làm hài lòng đám đông. Vì sao cậu hỏi chứ?”.

Hạc đáp, “Chúng tôi cũng biết hắn. Hắn là người anh của chúng tôi, tên Long”.