Chuong 28
Hầu và Hổ ngồi kế bên nhau, ngó ra ngoài qua những chấn song của cái chuồng bằng tre. Long, người anh mười-ba-tuổi, đứng trước mặt chúng ở giữa căn phòng tối om, tay cầm cây đuốc. Hắn mặc một cái áo lụa màu xanh và quần lụa đỏ, dải thắt lưng đỏ - đồng phục của vị Tân hoàng đế. Những bắp thịt cường tráng của Long cuồn cuộn bên dưới lớp lụa tốt.
Hầu cười yếu ớt, “Tay lính gác đó mới vừa gọi tôi là ‘thịt tươi’. Hiển nhiên là hắn không biết rõ tôi”. Hầu nhấc một bàn chân thối hoắc của hắn lên không rồi ngọ ngoậy những ngón chân bẩn ơi là bẩn. “Cái này chắc chắn là không tươi chút nào!” Hắn cười khẹt khẹt.
Long nạt ngang, “Cấm cười, thằng tù kia!” Mặc dù giọng của hắn khô khốc, hắn nháy mắt cà rỡn và chỉ cây đuốc lại về phía cánh cửa đóng.
Bên trong chuồng, Hổ chồm qua gằn giọng thì thầm vào tai Hầu, “Mi không nhớ là lúc nãy tên lính gác đó nghe lén từng lời chúng ta nói qua cánh cửa sao? Nói nhỏ lại!”.
Hầu hạ bàn chân xuống.
Long đi ngang qua căn phòng rồi quỳ xuống trước cái chuồng của Hổ và Hầu, “Hai đứa em có ổn không?” Hắn thì thầm hỏi.
Hổ hạ giọng xuống thành một tiếng trầm trầm, “Em khỏe, nhưng cái đầu của Hầu thì không sáng suốt lắm. Nó bị đánh thuốc mê hơn cả tháng. Nó mới tỉnh lại thôi”.
Long nói, “Việc đánh thuốc mê tù nhân mới là chuyện thường ở đây”. Hắn nhìn Hầu, “Em sẽ có vài đêm mệt lắm đấy, nhưng sau đó thì em sẽ trở lại bình thường như trước. Em sẽ tháo mồ hôi đẩy chất thuốc mê ra khỏi cơ thể”.
Hầu gật đầu, “Nơi này là gì?”.
“Là một nhà tù”. Long đáp, “Hay ít ra cái nửa phần thấp hơn là nhà tù. Phần bên trên là một sảnh đãi tiệc thật to có một cái sàn rất rộng ở giữa. Cái sàn chạy dài suốt xuống tầng này. Rủi thay, chẳng bao lâu nữa các cậu sẽ thấy nó”.
Hổ hỏi, “Anh nói ‘rủi thay’ là có nghĩa làm sao? Cái sàn dùng để làm gì?”.
“Đánh nhau”. Long đáp, “Người ta nô nức đến xem các trận đấu và đặt cược. Trò chơi đó thật tàn bạo. Tù nhân đánh với người địa phương, thường là cho tới chết”.
Hầu nuốt nước bọt khó khăn, “Bọn nhà giàu không ăn... à... kẻ thua trận chứ?”.
“Tất nhiên là không ăn”. Long nói, “Điều gì làm cho em nghĩ như vậy chứ?”.
Hổ đáp, “Đừng hỏi. Tại sao tên lính gác đó gọi bọn em là ‘thịt tươi’ vậy?”.
Long đáp, “Đó là từ được dùng cho các đấu thủ lần đầu. Họ thường được phục vụ như một trận dễ cho các đấu sĩ hạng sao”.
Hầu hỏi, “Vậy bọn em sắp phải đấu?”.
“Ta e rằng vậy” Long nói, “Ta sẽ không thể giúp hai em trốn thoát. Nơi này được bảo vệ rất chặt chẽ. Tuy nhiên, nếu các em thắng đủ các trận đấu, thì các em sẽ được trả tự do và bất cứ lời buộc tội nào cũng sẽ được tha. Hai em bị mang tới đây như các kẻ địch của nhà nước, nó là một lời buộc tội thông thường, các em có thể được thả trong một năm, miễn là các em tiếp tục thắng trận”.
“Một năm!” Hầu nói.
“Suỵt!” Long thì thầm, “Ta sẽ làm điều gì có thể để giúp các em, nhưng hai tay ta bị trói. Như ta đã nói, nơi này được bảo vệ rất chặt chẽ”.
Hổ hỏi, “Anh làm gì ở đây?”.
“Ta nghe về cái đấu trường từ một trong những người khách của Đại Sư nói”. Long nói, “Ta đến thẳng đây từ lúc sau cuộc tấn công và thuyết phục tay tổ chức trận đấu, một kẻ có tên là Lão Thử - Chuột - rằng ta từng là một người dân địa phương. Hắn không biết gì về tiểu sử của ta ở Ẩn Chân và ta cần duy trì điều đó như thế”.
Hầu hỏi, “Anh cố ý đến đây? Vì sao?”.
Long đáp, “Các tù nhân đấu để được tự do. Nhưng người địa phương đấu để tham gia vào hàng ngũ binh lính của hoàng đế. Có những đấu trường như cái này ở nhiều vùng và mỗi năm các nhà vô địch của từng đấu trường gặp gỡ để đấu với nhau. Kẻ thắng được thưởng một chức vụ trong quân đội. Đó là cách mà Ưng trở thành một tướng dưới trướng của hoàng đế quá nhanh chóng và ở độ tuổi trẻ như thế. Hắn là Đại Vô địch của năm ngoái. Ta hi vọng sẽ làm y như vậy”.
Hổ gãi đầu, “Tại sao?”.
“Đại Sư bảo chúng ta thay đổi Ưng và thay đổi tâm tính của hoàng đế. Ta quyết định rằng cách tốt nhất để làm điều đó là làm từ bên trong. Nó đã không dễ chút nào, nhưng cho tới giờ thì nó có hiệu quả. Hiện nay ta là đấu thủ cao nhất ở đây, đó là lý do ta đang mặc bộ đồng phục này và tại sao ta tiếp cận được các em. Công việc của ta là thẩm định mức độ tài năng của từng tù nhân mới. Lão Thử tổ chức các trận đấu và là một con chuột , hắn rất khôn ngoan. Hắn biết lai lịch của các em và hắn đặt cả hai đứa vào hạng cao”.
Hầu hỏi, “Vậy thì, nếu anh không thẩm định bọn tôi, thì tại sao giờ anh đến với chúng tôi?”.
Hổ gầm gừ, “Anh ấy đến để cho chúng ta biết rằng chúng ta sắp đấu rồi, phải không?”.
“Đúng vậy”. Long đáp, “Đó là lý do vì sao chúng ngưng đánh thuốc Hầu. Chúng muốn em ấy có một cái đầu tương đối minh mẫn”.
“Tốt lắm”. Hầu nói, “Một tay nào đó chưa từng gặp tôi, lại sắp đánh tôi tơi bời để hắn có thể thành một thằng lính”. Hắn xoa hai bên thái dương, “Đầu tôi vẫn còn lơ mơ quá. Vụ này không công bằng chút nào. Tại sao chúng ta bị bắt và được mang tới cái đấu trường nhà tù này ngay từ đầu? Có phải có một giải thưởng hay gì đó không?”.
Long nói, “Đúng vậy, có một giải thưởng trên mọi cái đầu của chúng ta. Ưng biết điều đó. Ta may mắn vì không có ai nhận ra ta. Có một giải thưởng đặc biệt cho Hạc vì cuộc tấn công xảy ra ở chùa Thiếu Lâm. Các em chưa gặp cô ấy, phải không?”.
“Cô ấy đi với chúng tôi một thời gian ngắn”. Hổ nói, “Xà cũng vậy. Tuy nhiên, chúng tôi không biết được điều gì đã xảy ra với họ sau khi chúng tôi bị bắt”.
“Ta hiểu”. Long nói, “Hãy hi vọng rằng họ bình an. Nếu quả thật họ bị bắt, thì ta mong rằng rốt cục họ sẽ vào đây”.
Hổ hỏi, “Cho giải thưởng ư?”.
Long đáp, “Cái đó và cái yếu tố cờ bạc. Cái tay mang các em tới đây, Hà Mô, tin rằng cả hai em có thể đánh giỏi. Hầu hết mọi người sẽ đánh cược chống lại các em vì các em còn trẻ, nhưng Hà Mô đã đặt những món tiền cược lớn vào các em. Ta nghe đồn rằng hắn đặt tất cả số tiền thưởng mà hắn có được nhờ vụ bắt các em. Nếu cả hai em đều thắng, thì hắn sẽ trở nên giàu có lắm”.
Hầu ngó kỹ Long trong ánh đuốc lập lòe, “Anh có nghĩ là chúng tôi sẽ thắng không?”.
Long đáp, “Ta sẽ không nói dối. Cuộc tranh tài ở đây rất ác liệt. Những đấu thủ sử dụng phối hợp các kỹ thuật đơn giản nhưng hiệu quả từ một sự đa dạng về kiểu thức và mọi người chơi gian. Không có luật lệ gì cả. Vật nhau là phổ biến, do đó hãy tập những cách thoát khóa trong lúc các em có thì giờ. Coi chừng với những đòn khóa tay và khóa chân”.
Hổ hỏi, “Chúng tôi đấu với ai?”.
Long đáp, “Chuyện đó chưa được quyết định. Các em sẽ không biết cho tới khi chúng dẫn các em vào sàn đấu. Giờ thì ta đề nghị các em bắt đầu luyện đi. Tuy nhiên, đừng làm kiệt sức nhé. Thoải mái thôi”.
“Thoải mái à?” Hầu hỏi, lấy tay xoa đầu, “Khi nào thì chúng tôi đấu?”.
Long cau mày, “Tối nay”.