← Quay lại trang sách

Chuong 30

Hầu, Xà và Chờ Râu phải mất đến đầu buổi chiều mới đến được Đấu Trường Tề Nam. Khoảng cách không quá xa, nhưng thành phố đông khủng khiếp - thậm chí còn đông hơn cả Khai Phong. Hạc chưa từng thấy quá nhiều người như vậy.

Đi chậm hơn cũng là do Xà níu vào tay Hạc. Xà thật giỏi trong việc tự mình đi lại, nhưng bước chân vẫn chậm hơn là như trước đây. Hạc cố không nghĩ về điều đó, nhưng cô cho rằng Xà đã nói đúng. Mẹ của cậu đã tệ hơn là cha của cô rất nhiều.

Sau cùng khi họ bước vào ranh giới đấu trường, thì phải mất thêm ba giờ nữa trước khi họ đến được cánh cửa trước. Có vẻ như bọn lính đứng gác lối vào rất khó khăn trong việc cho ai vào ai không và chúng rề rà quyết định. Hạc thấy nhiều người bị đuổi ra hơn là cho vào.

Hạc chỉnh cái khăn xếp thanh lịch trên đầu lại và vuốt thẳng áo xống, dịch cái túi đựng đầy thảo dược ngay trước ngực cô để có thể trông chừng nó khi vào được bên trong. Chờ Râu đã bảo đảm rằng họ sẽ không bị đuổi đi. Cô hi vọng cậu ta nói đúng.

Hạc ngó xuống vùng bụng phình ra của Xà. Cậu quấn nhiều đoạn thừng quanh hông bên dưới chiếc áo xám để vừa che giấu thể trạng của mình và, hi vọng rằng, vừa trợ giúp cho việc giải thoát người. Con rắn của Xà là một khối lùm lùm quấn quanh cánh tay trái, bên dưới tay áo. Hạc ngó cái mũ to mà Xà vẫn đội sùm sụp ngang mày và e rằng cô hay Xà có thể bị nhận diện do chiếc mũ của họ, chúng làm cho cả hai trông già hơn số tuổi mười hai nhiều. Tuy nhiên, cô hi vọng người ta không cân nhắc về tuổi tác để quyết định việc cho vào hay không ở đây.

Hóa ra tuổi tác không phải là vấn đề để chúng vào cửa, cũng không là vấn đề cho việc gì khác. Chờ Râu cột cái túi tiền xu của Xà vào thắt lưng mình và hắn đưa tên lính gác cổng số tiền gấp mười lần nhiều hơn tiền vé vào cửa thông thường. Họ được vào ngay mà không chút thắc mắc gì. Sau đó Chờ Râu đưa nhiều tiền hơn nữa cho người phục vụ sắp chỗ ngồi.

Ba người được dẫn sâu vào trong đấu trường đông nghẹt, xuống một loạt các khu vực xếp thành hàng thấp dần về phía một khoảng trống rộng hình tròn ở trung tâm căn phòng. Xà nắm chặt cánh tay của Hạc, tài tình một cách đáng nể khi lách quanh bàn ghế và giỏi nhất là, lách quanh những nhóm người diện các bộ trang phục lụa sang trọng và những cái mũ hoa hòe. May thay, một số người trong đám đông mặc những chiếc áo xám của nông dân như chiếc áo mà Xà đang mặc. Bọn họ hòa nhập vào đám đông mà không có vấn đề gì.

Trong khi đi, Hạc thấy rằng Chờ Râu không nói một lời nào. Trước đó hắn đã nói với cô rằng ở Tề Nam thì ‘để tiền nói’ và các thương gia ngoại quốc thường lấy được những quyền lợi mua bán với người làm ăn địa phương bằng cách đãi họ những đêm xa hoa ở đấu trường. Chờ Râu cũng nói rằng chắc họ sẽ thấy nhiều bàn của người Hoa có thêm một hay hai ‘đôi mắt tròn’, thường là một thuyền trưởng ngoại quốc với tùy tùng hay đầy tớ của ông ta. Hạc thấy rõ nhiều thực tế của điều này ở khắp căn phòng và cô biết rằng nó sẽ mang lại thuận lợi cho họ. Chờ Râu có thể ngồi chung với họ mà không làm cho ai phải nhíu mày.

Điểm đến cuối cùng của họ là một cái bàn chọn lọc ngay trên rìa của sàn đấu. Chờ Râu gật đầu với người phục vụ ra vẻ hài lòng, rồi đưa thêm một mớ tiền nữa. Anh phục vụ gật đầu chào lại, rồi bỏ đi.

Hạc thấy mình ở ngay trung tâm của Đấu Trường Tề Nam. Cô quan sát nhanh căn phòng. Những cái bàn gỗ nhỏ trải lụa đỏ bao quanh cái sàn đấu tròn thật rộng, có những bàn phủ lụa lớn hơn lan ra ngoài và lên dần trên sàn gỗ, xếp thành hàng suốt đến cả những bức tường phủ thảm của tòa nhà. Trên mỗi bàn có một cây đèn dầu, tạo cho toàn căn phòng một ánh sáng vàng vọt lập lòe. Những ngọn đuốc nhô ra từ các bức tường bên trong của cái sàn cung cấp thêm ánh sáng cho sàn đấu, cũng như một lượng khói đen khá nhiều.

Hạc nhận thấy rằng trên nhiều chiếc bàn các ngọn đèn chưa được thắp lên. Điều này làm cho người ngồi ở những chiếc bàn đó trông khá là mờ ảo. Cô thích điều đó. Hạc thổi tắt cây đèn dầu trên bàn của họ và giúp Xà ngồi xuống. Chờ Râu xin phép đi mua một ít thức ăn ở một quầy bán thức ăn gần đó và Hạc chọn chỗ ngồi kế bên Xà.

Hạc khoanh tay lại, gác lên lan can rào chắn bằng kim loại bao quanh sàn đấu và lần đầu nhìn vào bên trong sàn. Nó thật rộng, sâu bằng chiều cao của bốn người và hình thành một vòng tròn hoàn chỉnh. Hạc đoán chừng ít nhất nó có năm mươi bước chiều ngang. Các bên và đáy được phủ bằng gạch thô và có một cánh cửa lớn ở một đầu. Cánh cửa đóng kín.

Xà hỏi, “Cái sàn trông như thế nào?”.

Hạc đáp, “Nó sâu lắm”.

Xà vỗ vỗ vào cái bụng phình rồi thấp giọng, “Chị có nghĩ là sợi dây thừng có đủ dài không? Nó quấn quanh bụng tôi bảy vòng”.

Hạc đáp, “Chắc chắn sợi thừng sẽ không chạm tới đáy sàn nhưng nó vẫn có thể được việc. Hổ và Hầu có thể nhảy lên và chắc chắn với tới nó. Đó là, nếu chúng ta có cơ hội để ném nó cho chúng”.

Xà nói, “Chúng ta đã bỏ công tới đây rồi, thì ít ra mình cần cố gắng giúp chúng thoát”.

Hạc nói, “Chị đồng ý”.

Chờ Râu mang về ba vại nước trái cây nhỏ và ba gói xôi gói trong lá sen, tất cả để trên một cái khay. Hắn để khay lên bàn rồi ngồi phịch xuống ghế, đưa cái túi tiền xu cho Xà, “Tôi không tin nổi là tôi vừa tiêu béng hết số tiền bằng hai năm tiền lương”.

“Quả là anh xài hết nhiều tiền”. Xà nói, cân nhắc trọng lượng của cái túi trên tay, “Cám ơn. Thật là khó cho tôi, không thể nhìn thấy gì được”.

“Không sao đâu”. Chờ Râu nói, “Vậy thì tôi càng có lý do để xử lý mọi chuyện, với màu da như thế này của mình. Chuyện đó có vẻ như tôi đang đãi anh”. Hắn ngưng một thoáng, “Nếu anh không phiền thì cho tôi hỏi, anh lấy số tiền đó ở đâu ra vậy?”.

“Từ cha tôi”. Xà đáp, cột cái túi vào thắt lưng, “Còn lại nhiều không?”.

“Không”. Chờ Râu đáp, “Nhưng tôi đang nghĩ thế này, anh có thể đặt cược một ít cho Hổ và Hầu. Nếu vận may đến và họ thắng, thì anh có thể thu lại số tiền của mình và còn nhiều thêm nữa”.

“Đó là một ý hay”. Xà đáp, “Nhưng tôi không định ở lại đủ lâu để gom tiền thắng cuộc. Tôi sẽ xoay xở với số tiền đang có. Chuyện buồn cười là, số tiền này là tiền thắng cược từ một trận đấu khác mà Hầu tham dự”.

Chờ Râu nhướng đôi mày lên, “Thật vậy sao? Tôi chưa từng nghe chuyện này”.

Xà nói, “Lần khác tôi sẽ kể. Mình không nên trò chuyện nữa”.

“Đúng đấy”. Chờ Râu nói. Hắn ngó về phía góc sau của đấu trường và Hạc nhìn theo ánh mắt của hắn. Có một số đông người xúm xít quanh một cái bàn nhỏ.

Chờ Râu nói, “Tôi nghĩ là tôi sẽ đi xem cái bàn chủ cược một chút. Có lẽ tôi có thể tìm hiểu được khi nào thì Hổ và Hầu đấu”.

Hạc đáp, “Ý hay lắm”.

Chờ Râu đứng dậy và Hạc nhìn hắn đi qua đám đông đang trao đổi những chuỗi tiền xu lấy những thẻ tre có viết chữ trên đó. Trong khi Chờ Râu chen vào đám đông, thì một cánh cửa mở ra cạnh bên của bàn chủ cược. Hà Mô bước ra với một nắm tay đầy những thẻ cược. Sau lưng hắn là một tay cao gầy có một cái mũi két thật to, mái tóc ngắn trơn nhờn và đôi tai linh hoạt, bé tí. Đúng ngay chóc tay này là Lão Thử - gã Chuột .

Theo sau lưng Lão Thử là mười tên lính mang súng, bao quanh một người nữa. Hạc không thấy được người ấy là ai, nhưng rõ ràng ông - hay bà - ấy là rất quan trọng. Hạc cũng không thể không chú ý đến một tên lính trong nhóm cao hơn mọi người khác trong phòng ít nhất là ba cái đầu. Hạc đã từng thấy những người to cao khác thường trước đây, kể cả Hùng và Mãng Xà, nhưng tên lính này biến tất cả những người đó thành những chú lùn. Cô khó tin nổi rằng hắn là con người. Hắn có đôi vai rộng, to bè, mái tóc đen dài và ánh mắt vô cảm lạnh giá như đá tảng.

Người trong đám đông bắt đầu chú ý đến Lão Thử và bọn lính, rồi đấu trường trở nên im phắt. Đám người đánh cược cũng lặng đi.

Hà Mô tách khỏi nhóm và ngồi một mình ở một cái bàn nhỏ phía sau, lưng xoay vào tường. Lão Thử và bọn lính đi xuống nhiều hàng về phía một cái bàn trống dài ở rìa sàn đấu, đối diện với Hạc và Xà. Trong khi nhóm người từ từ đi xuống, mọi người bắt đầu sôi nổi thì thầm với nhau.

Hạc quan sát nhóm người và chẳng mấy chốc họ lắng xuống tới mức mà Hạc thấy được con người quan trọng. Đó là một người đàn ông và hắn mặc một chiếc hoàng bào sáng chói như mặt trời. Chỉ có một kẻ duy nhất trong suốt cõi Trung Quốc được phép mặc hoàng bào - đó là hoàng đế.

Một tiếng trống nhỏ vang lên và mọi đôi mắt náo nức quay nhìn Lão Thử, hắn đã đi đến rìa của sàn đấu.

Hoàng đế ngồi xuống và tay khổng lồ ngồi bên tay phải của hoàng đế. Một tên lính khác ngồi xuống chiếc ghế bên tay trái của hoàng đế và tim của Hạc hẫng đi một nhịp. Cô nhận ra cái đầu trọc và đôi mày chổi xể rậm rì của gã. Đó là Sư tướng quân.

“Xà!” Hạc thì thầm, “Sư tướng quân có mặt ở đây! Cả hoàng đế nữa! Họ ngồi ngay bên kia sàn đấu đối diện với mình”.

Xà cau mày, “Tôi sẽ phải cúi thấp đầu xuống”.

“Chị cũng vậy”. Hạc nói, kéo chiếc khăn xếp thấp xuống trước trán, “Chị tự hỏi còn ai khác đến nữa”.

Xà đáp, “Tôi không muốn nghĩ về chuyện đó chút nào”.

Chờ Râu chạy vụt trở lại bàn và ngồi xuống, “Lão Thử sắp tuyên bố khai mạc”.

Lão Thử hắng giọng rồi bắt đầu nói lớn bằng cái giọng cao thé thé.

“Kính chào quý vị đến với Đấu Trường Tề Nam lừng danh thế giới của chúng tôi! Tôi mong rằng quý vị hài lòng với lòng hiếu khách của chúng tôi. Tối nay, có lẽ chúng tôi có đội hình có ấn tượng nhất từ trước đến nay, cả bên trong lẫn bên ngoài sàn đấu. Tôi muốn bắt đầu bằng lời chào mừng vị khách đặc biệt nhất mang lại vinh dự cho đấu trường khiêm tốn này. Thưa quý vị, xin hãy tỏ lòng tôn kính với vị hoàng đế kính yêu của chúng ta! Vạn tuế !”.

Mọi người trong đám đông, kể cả Lão Thử, đều quỳ sụp xuống.

“Xà, quỳ xuống!” Hạc thì thầm, rồi cô giúp Xà quỳ xuống sàn. Cả hai đứa dập đầu xuống đất ba lần, Chờ Râu cũng vậy. Màn tỏ lòng tôn kính chấm dứt, Hạc giúp Xà ngồi lại vào ghế, rồi cô ngồi xuống giữa Xà và Chờ Râu.

Trước mặt sàn đấu, Lão Thử đứng nói tiếp lời tuyên bố khai mạc.

“Thật là vừa là vinh dự vừa là niềm vui sướng cho tôi được giới thiệu hai vị khách nữa, cả hai đều rất quen thuộc với vũ đài này. Trước tiên là người giành được tiếng tăm đặc biệt trong hàng ngũ tướng lãnh của hoàng đế trong một thời gian ngắn đầy ấn tượng. Thưa quý vị, xin hãy bày tỏ lòng ngưỡng mộ với Đại Vô Địch Đấu Trường của Trung Quốc bảy năm trước - Sư tướng quân, vị Báo Sư!”.

Tiếng vỗ tay rền vang trong khán giả và Sư đứng dậy cúi chào. Nhiều người trong đám đông chỉ và vẫy tay với hắn. Những người khác chỉ về phía tên khổng lồ ngồi bên tay phải của hoàng đế.

“Tôi thấy nhiều người trong quý vị đã nhận ra vị khách đặc biệt thứ ba của chúng ta”. Lão Thử tuyên bố, “Ông ấy thật sự nổi bật trong đám đông, quý vị hiểu ý tôi muốn nói chứ! Ông ấy là một cựu Đại Vô Địch khác, cũng là đội trưởng đội ngự lâm quân và là cận vệ riêng của hoàng đế. Thưa quý bà quý ông, người nguy hiểm nhất từng làm vinh danh cho sàn đấu của chúng ta - Xi, Bò Cạp !”.

Đám đông hoan hô còn lớn và cuồng nhiệt hơn cho Xi. Xà chồm qua phía Hạc, “Cái tên Bò Cạp này trông như thế nào?”.

“Trông dữ tợn lắm”.

Đám đông bắt đầu lắng lại và Lão Thử vỗ tay, “Tôi xin nói với quý vị đêm nay sẽ rất đặc biệt! Giờ, xin lắng nghe những gì sẽ xảy ra bên trong sàn đấu. Không phải một, mà là hai kẻ đối nghịch của chính quyền, sẽ đối mặt với hậu quả do hành vi phản nghịch của chúng ngay trước mắt quý vị. Chúng tôi cũng có một số tội phạm nhẹ hơn, những kẻ đều hứa rằng họ sẽ không đấu thì sẽ không đi xuống. Về phần các người hùng địa phương, đêm nay quý vị sẽ gặp nhiều người hâm mộ của mình, bao gồm cả đấu thủ hạng nhất đại diện cho Tề Nam trong các cuộc tranh ngôi vô địch sắp tới - thần đồng tự xưng là Hoàng Long. Quý vị thấy thế nào!”.

Đám đông bắt đầu hoan hô, la thét và giậm chân. Hạc thấy một nụ cười hềnh hệch nở to trên gương mặt của Lão Thử.

“Tôi hi vọng quý vị đặt cược rồi,” Lão Thử nói, “bởi vì thời gian đặt cược vào cuộc đấu sắp chấm dứt. Quý vị có thể thấy cược cho những trận sắp tới ở bàn của chủ cược. Như thường lệ, một khi tiếng cồng cất lên, thì trận đấu sẽ chính thức bắt đầu và mọi cược cho trận đấu đó sẽ dừng lại. Và bây giờ, với sự hào hứng tột độ, tôi mời quý vị thưởng lãm trận đấu đầu tiên của tối nay! Nó sẽ trình bày hai phạm nhân dày dạn cùng hiện diện cho màn mở màn ở đây trên con đường có thể đưa họ đến sự tự do. Trước tiên, trên sàn đấu là một dũng sĩ đến từ những vùng cực bắc. Tôi xin giới thiệu sơ về chàng ta. Thể chất của chàng ta tự giới thiệu về mình rồi! Thư quý ông bà, xin vỗ tay cổ vũ cho Chày Vồ người Mông Cổ!”.

Cánh cửa lớn bên trong sàn đấu mở bung ra và Hạc thấy một tay vạm vỡ cao to có mái tóc đen ngắn, chỉ mặc một cái khố dày, hiên ngang bước vào sàn đấu. Đám đông vỗ tay cổ vũ.

Lão Thử nói tiếp, “Kẻ thách đấu đến từ một xứ ngoại quốc có tên là Sát Thủ người Thái Lan. Chàng ta là một kẻ nhỏ con có một trái tim dũng cảm. Xin đừng để cho vóc dáng của hắn đánh lừa quý vị. Các chiêu thức của hắn cũng kỳ dị như tiếng nói của hắn. Thưa quý vị, hãy sẵn sàng cho Sát Thủ Thái Lan.

Hạc thấy một tay gầy gầy rắn chắc nhún nhảy bước vào sàn đấu qua ngưỡng cửa mở. Tóc của hắn cũng ngắn, nhưng không giống như Chày Vồ, da hắn khá sậm và hắn vận một quần ngắn trên đầu gối. Phần da còn lại của hắn thì để trần ngoại trừ một dải băng trang sức nhỏ được cột quanh phần trên của mỗi bắp tay.

Hạc nhìn kỹ hai bàn tay của hắn. Thật là kỳ lạ, chúng được quấn lại bằng dây thừng. Sợi thừng trông rất thô và bao phủ khắp ngoại trừ những ngón tay thì để tự do chuyển động. Hạc nghĩ rằng nó sẽ dễ dàng vừa chụp bắt vừa nắm lại thành nắm đấm được.

Hạc chồm qua Xà, “Em có muốn chị kể cho em những gì chị thấy không?”.

“Đừng bận tâm”. Xà đáp, “Chỉ cần cho em biết ai sẽ thắng thôi”.

Hạc đáp, “Sát Thủ Thái Lan”.

“Cái gì?” Chờ Râu nói, “Cậu điên à? Tên kia to con quá!”.

Hạc lắc đầu, “Điều đó không quan trọng”.

“Sao?” Chờ Râu hỏi, “Vậy cái gì mới quan trọng?”.

“Có thấy cái đường sáng chạy xuôi xuống mỗi bên ống quyển của Sát Thủ không?” Hạc hỏi, “Lông chân bị trụi hết ở những chỗ đó”.

“Thế thì sao?” Chờ Râu hỏi.

“Cậu phải đá vào những thứ như cây cối trong nhiều năm thì mới như thế”. Hạc nói, “và cậu phải đá thật mạnh . Còn nữa, nhìn hai cùi chỏ sứt sẹo và bầm dập của hắn kìa. Hắn sử dụng chúng rất nhiều. Thậm chí hắn đã trải qua sự khó khăn về việc quấn thừng quanh bàn tay. Tôi chưa từng thấy ai làm chuyện đó trước đây, nhưng tôi biết rằng nó bảo vệ và thêm sức mạnh cho hai bàn tay cùng lúc, gây tổn hại vô cùng cho địch thủ”.

Xà hỏi, “Dây thừng quấn trên tay à? Ồ!”.

Chờ Râu nói, “Giờ thì tôi hiểu điều cậu nói rồi. Tên Chày Vồ sẽ thảm bại. Hắn trông có vẻ không luyện tập gì cả”.

Hạc nói, “Điều đó không hoàn toàn đúng. Nhìn hai tai của Chày Vồ đi. Có thấy chúng trông vừa sưng phồng lên vừa cứng như đá không? Khá giống như là bắp cải phải không? Qua nhiều năm cụng đầu xuống đất mới được như vậy. Chày Vồ là một đô vật”.

“Chà”. Chờ Râu nói, “Thật là bất ngờ. Vậy, cậu vẫn nghĩ là Sát Thủ sẽ thắng à?”.

Hạc gật đầu, “Tôi xem có vẻ như hắn luyện tập nhiều hơn”.

Một tiếng cồng vang to từ một nơi nào đó gần chiếc bàn đặt cược và Hạc thấy Sát Thủ Thái Lan ngay lập tức ra tay liền. Hắn phóng thật nhanh đến Chày Vồ, nhảy tung lên không với một đòn tấn công đầu gối bay.

Chày Vồ đứng yên và đập mạnh Sát Thủ bay tưng ra như đập ruồi.

Sát Thủ Thái Lan ngã oạch xuống đất.

Đám đông cười rộ lên và Chờ Râu quay qua Hạc, “Cậu có chắc về kẻ đã chọn không?”.

Hạc đáp, “Xem thì biết”.

Dường như không bối rối, Sát Thủ nhảy bật dậy và đưa hai tay quấn thừng ra trước mặt. Hắn bắt đầu chế nhạo Chày Vồ bằng thứ tiếng ngoại quốc.

Chày Vồ gầm lên rồi bước hai bước khệnh khạng về phía Sát Thủ, khom thấp xuống như thể hắn sắp ra một đòn vật ngã đối phương.

Trong nháy mắt, Sát Thủ phóng thẳng tới và tung ra một cú đá thấp tàn độc bằng ống quyển vào bắp thịt thật nhạy cảm ở má bên ngoài chân trụ của Chày Vồ, ngay trên đầu gối.

RẮC!

Hạc cảm thấy sự va chạm dữ dội như là cô nghe thấy nó. Đám đông há hốc miệng và Chày Vồ rú lên đau đớn.

“Có kẻ sắp cảm thấy cái đó sớm thôi”. Xà nói.

Hạc lắc đầu nhìn Chày Vồ nhấc cái chân bị đau lên. Ngay khi hắn làm điều đó, Sát Thủ phóng tới lần thứ hai, lập lại cú đá như trước vào chân còn lại của Chày Vồ.

RRRRẮC!

Cú đá tàn khốc thứ hai dội sâu trong sàn đấu và đám đông cùng co rúm lại, Hạc cũng vậy.

“Ôiiii!” Chờ Râu thốt lên, tay xoa chân mình.

Chày Vồ lảo đảo và Hạc thấy Sát Thủ Thái Lan bước gần lại, đẩy mạnh cả hai bàn tay quấn thừng lên phía cái đầu cao khều của Chày Vồ. Hạc chờ hai nắm tay của Sát Thủ chạm vào gương mặt của Chày Vồ, nhưng điều đó không xảy ra. Thay vì vậy, Sát Thủ vòng hai tay quanh gáy của Chày Vồ rồi kéo mặt của đối thủ thẳng xuống trong lúc nhảy lên và tống đầu gối lên. Đầu gối của Sát Thủ trúng thẳng vào mũi của Chày Vồ.

CHÁT!

Tiếng va chạm vang dội đấu trường và Chày Vồ đổ quỵ xuống thành một đống thịt thảm hại, bất tỉnh.

Đám đông phát cuồng lên.

Nhiều người bắt đầu nhảy cà tưng, vung vẩy những chiếc thẻ cược trên đầu, trong lúc những người khác giận dữ ném thẻ cược của họ xuống sàn nhà.

Không quan tâm đến đám đông, Sát Thủ Thái Lan quỳ xuống trước đối thủ bị mình đánh bại và cúi đầu ba lần. Hạc biết đó là cách biểu hiện tinh thần thượng võ.

Cánh cửa sàn đấu lại mở ra và Sát Thủ đứng dậy. Hạc nhìn theo hắn bước ra khỏi ngưỡng cửa. Cô để ý thấy có vẻ như hắn đang bước vào một đường hầm tối âm u. Hắn đi ngang hai người mang súng hẳn là lính gác, rồi đi tiếp cho tới khi Hạc không còn thấy hắn nữa.

Hạc tiếp tục nhìn qua ngưỡng cửa mở và thấy một người từ trong đường hầm sâu đi tới. Hắn mặc một chiếc áo lem luốc, đôi găng tay dài và một tấm khăn che của người cùi. Hắn tự tin bước vào sàn đấu mà không hề ngó ngàng gì đến bọn lính gác rồi đi đến bên Chày Vồ Mông Cổ. Hắn không to cao lắm, nhưng hắn dễ dàng xốc gã đấu thủ vạm vỡ bất tỉnh lên một bên vai rồi vác Chày Vồ trở vào đường hầm.

Hạc hiểu rằng hắn là đội dọn-dẹp-một-người. Chắc hẳn hắn mặc bộ đồ đó để tránh không bị máu me, vi trùng và các thứ khác lây nhiễm lên người trong lúc làm cái công việc bẩn thỉu của mình. Hạc rùng mình. Thật là một công việc kinh tởm.

Đám đông bắt đầu lắng lại và Lão Thử một lần nữa chiếm lĩnh sàn đấu.

“Quý vị thấy cú đòn tay cực nhanh đó như thế nào?” Lão Thử nói, “Hay là tôi nên nói, đó là cú đòn chân? Ha ha ha! Tôi cho rằng những tay kiệt liệt thường có cái bề ngoài nhỏ nhắn thôi. Nếu quý vị thấy thú vị thưởng thức trận so tài đó, xin hãy chờ cho tới lúc xem những trận kế tiếp mà chúng tôi dành cho quý vị. Đấu thủ tiếp này theo không phải là một phạm nhân, nhưng là một võ sĩ đầy triển vọng tranh tài để lấy một vị trí trong hàng ngũ quân đội tôn quý của hoàng đế. Anh ta chưa từng thất bại trên sàn đấu với thành tích sáu trận thắng, không trận nào thua và đêm nay anh là đấu thủ ở thế thượng phong. Anh nổi tiếng về đôi tay cực nhanh và đôi chân còn nhanh hơn nữa. Luôn luôn di chuyển và tấn công liên tục, anh nổi tiếng bay lướt ngang nền gạch sàn đấu như một giọt mưa trên cái chảo nóng. Đừng chớp mắt! Quý vị có thể bỏ qua mất màn hấp dẫn đấy! Thưa quý ông quý bà, cho phép tôi giới thiệu Tàn Khuyết Nhân!”.

Hạc nhìn vào ô cửa mở sàn đấu thấy một người rắn chắc, nhỏ thó bước ra từ trong đường hầm sâu. Hắn chạy nhanh vòng quanh sàn đấu, không giảm tốc độ. Mái tóc đen của hắn cũng cắt rất ngắn và hói một mảng lớn trên đỉnh đầu. Mồ hôi tuôn ra như tắm. Tàn Khuyết Nhân vọt đến ngay trung tâm của sàn đấu rồi bắt đầu biểu diễn một loạt những động tác hít đất, nhảy xổm và tung những cú đấm nhứ nhá.

Đám đông rộ lên cuồng nhiệt.

Chờ Râu hỏi, “Hắn đang làm gì thế?”.

Hạc đáp, “Làm phí sức thôi”.

Xà nhếch mép cười, “Tôi không cần nhìn cũng biết thằng cha đó là một gã dởm. Anh có biết hắn sẽ đấu với ai không?”.

“Không biết”. Chờ Râu đáp, “Tôi không xem được cái danh sách”.

Xà nói, “Hi vọng đó là Hổ”.

“Vì sao vậy?” Chờ Râu hỏi.

Xà đáp, “Rồi anh sẽ thấy”.

Đám đông lắng lại, rồi Lão Thử lại cất giọng, “Giờ tôi xin giới thiệu với quý vị kẻ thách đấu. Hắn là một khúc thịt tươi có cỡ mà chúng tôi sắp mời Tàn Khuyết Nhân ăn tươi! Hắn có thể khá trẻ, nhưng các thông tin cho tôi biết rằng hắn rất chiến. Quý vị đều biết luật chơi rồi đấy. Kẻ nào còn đứng vững sau cuộc đấu sẽ là kẻ thắng! Lính gác đâu, mang tên tội phạm ra đây!”.

Hạc ngó vào trong đường hầm thấy hai tên lính gác vũ trang biến mất vào trong bóng tối. Vài phút sau, chúng trở lại, dùng mũi súng thúc kẻ thách đấu đi ra.

Đám đông la ó và huýt sáo chê bai kẻ thách đấu, nhưng rồi họ im bặt khi hắn hiện rõ ra. Thật rõ ràng là đám đông không biết phải nói sao về chàng trai măng sữa vừa bước vào sàn đấu, gầm gừ như một con dã thú hung hãn. Ngay cả Tàn Khuyết Nhân cũng dừng lại ngó sững.

Kẻ thách đấu trừng mắt với Tàn Khuyết Nhân rồi chậm rãi săn bước theo hắn.

Xà hỏi, “Có phải là Hổ không?”.

“Đúng là Hổ rồi. Chị thấy tội nghiệp cho ông mãnh Tàn Khuyết Nhân này quá”.