← Quay lại trang sách

Chuong 31

Hạc quan sát Hổ theo bước Tàn Khuyết Nhân đến gần trung tâm của sàn đấu. Tàn Khuyết Nhân lại nhảy quanh, giận dữ đấm nhứ nhá trong tiếng hò reo cổ vũ của đám đông.

Hạc đảo mắt ngó qua phía bàn chủ cược. Một đám người đang đặt cược như phát rồ.

Lão Thủ hắng giọng rồi nói lớn, “Thưa quý ông quý bà, dường như hiện nay đa số hào hứng đặt cược cho Tàn Khuyết Nhân khi thấy đối thủ của hắn. Tôi sẽ chờ thêm một lát nữa trước khi nổi tiếng cồng. Xin quý vị hãy nhanh tay đặt cược!”.

Hạc ngó xuống sàn đấu thấy rằng lúc này Hổ đang đứng im như một pho tượng, trong lúc Tàn Khuyết Nhân tiếp tục trò hề của mình.

Hạc cười khì nói, “Ô, Xà ơi. Hổ đang đo lường đối thủ của nó”.

Xà cười khẽ.

Chờ Râu hỏi, “Chuyện gì vậy? Sao hai bạn cứ cười mãi thế?”.

Xà đáp, “Hổ sắp xơi tái Tàn Khuyết Nhân cho bữa tối”.

Chờ Râu tròn xoe mắt, “Thật vậy à?”.

Hạc đáp, “Cậu ấy không xơi tái hắn theo nghĩa đen đâu. Mặc dù hẳn có vẻ như thế. Hồi lớn lên, chúng tôi có một ông thầy võ có bề ngoài trông giống và hành xử y như tay Tàn Khuyết Nhân. Ông ta cũng hói đầu tương tự như vậy. Chúng tôi gọi ông là sư phụ Muỗi vì ông nhỏ bé và luôn vo ve như vậy. Ông ấy không bao giờ ở yên được. Ông ấy dạy quyền thuật và tin rằng cách hay nhất để đánh nhau là di chuyển liên tục. Ông ấy nói điều đó khiến bạn trở thành một đối thủ khó chơi hơn. Tuy nhiên, những kẻ to con như Hổ thường tin rằng việc di chuyển như thế không có hay ho gì ngoài việc làm phí sức. Hổ ghét tập với ông ta. Vị sư phụ đó thường chọn Hổ, chọc phá cậu và đấm cậu những cú ngắn tầm, cố buộc Hổ học cách đánh như ông. Không may cho vị sư phụ đó, sau cùng thì việc khổ luyện của Hổ cũng được đền đáp”.

Chờ Râu hỏi, “Cậu ấy đã làm gì?”.

Xà đáp, “Lúc đó Hổ chỉ mới lên mười, nhưng cậu đấm được một cú tay phải cực mạnh trúng ngay hàm của vị sư phụ. Vị sư phụ đó không dậy nổi suốt một tuần”.

Chờ Râu nói, “Vụ đó đáng xem lắm chứ”.

Xà gật đầu mông lung về hướng sàn đấu, “Ước gì tôi có thể xem được. Nó sắp xảy ra rồi đó”.

Chờ Râu gãi đầu, “Xà à, cậu có chắc là cậu không muốn đặt cược tối nay không? Tôi có thể đến bàn của chủ cược để xem tỷ lệ tiền cược như thế nào. Nếu cậu nghĩ rằng Hổ chắc chắn sẽ thắng...”

“Không, Chờ Râu. Nếu anh không phiền thì tôi muốn lắng nghe trận đấu”.

Chờ Râu cau mày rồi ngồi phịch lại xuống ghế.

Lão Thử nói to, “Được rồi, tôi không thể hồi hộp chờ đợi lâu hơn nữa! Hãy bắt đầu vào trận đi!”.

Tiếng cồng vang lên và đám đông gào to.

Hạc thấy tay Tàn Khuyết Nhân tiếp tục điên cuồng đấm nhử, giờ đang lừ lừ bước tới Hổ.

Hổ đứng vững vàng, hai chân choãi ra ngang vai, hai tay giơ lên. Cậu cong bàn tay trái lại thành hổ trảo và che trước mặt. Cậu nắm tay phải lại thành nắm đấm thường và thủ nó sau tai.

Hổ gầm gừ và Tàn Khuyết Nhân cười khỉnh.

Tàn Khuyết Nhân nói, “Hay lắm, chào chú Mèo Con”.

Đám đông bật lên tràng cười rộ, nhưng Hổ không thèm phản ứng. Hạc biết rằng Hổ đã đi vào trạng thái xuất thần. Lúc này thì không có gì làm cho cậu phân tâm được.

Tàn Khuyết Nhân tiến tới vừa vặn với tầm tay của Hổ, cũng như tầm tay của hắn. Hắn bắt đầu tung ra những cú đấm thọc thật nhanh vào đầu Hổ. Đám đông phát cuồng lên. Tuy nhiên, Hạc biết rằng những cú đấm của Tàn Khuyết Nhân không trúng. Chúng chỉ có ý nghĩa thăm dò phản xạ của Hổ và để xem trình độ của Hổ như thế nào thôi. Không có cú nào thật sự đủ gần để trúng Hổ.

Hiển nhiên Hổ hiểu Tàn Khuyết Nhân muốn gì. Hổ vẫn đứng yên.

Đám đông bắt đầu la ó phản đối. Họ muốn thấy Hổ cũng đấm lại. Một lát sau, họ được hài lòng.

Tàn Khuyết Nhân chồm tới tung một cú đấm nhắm vào màng tang của Hổ. Đó là một cú đấm móc từ trên xuống và Hổ hẳn thấy được nó đến từ cả dặm. Cậu nhấc cánh tay trái lên để chặn cú đấm tay phải của Tàn Khuyết Nhân, nhưng nó thật sự không cần thiết bởi vì tay phải của cậu đã giáng trúng vào cằm của Tàn Khuyết Nhân trước rồi.

Đầu của Tàn Khuyết Nhân bật ra sau quá mạnh, cái đầu hói gần như bật ra khỏi xương sống cổ của hắn. Hắn quay một vòng...hai vòng... rồi đổ quỵ xuống sàn nhà, ngay đơ, bất tỉnh nhân sự.

Đám đông ngồi lặng đi vài giây, rồi bùng lên hoan hô, la ó, đủ mọi âm sắc. Chờ Râu hoan hô quá lớn làm Hạc phải bịt hai tai lại. Xà cũng gào lên vài tiếng.

Hạc ngó qua bàn của chủ cược thấy một đám người chạy đến, trên tay giơ cao khỏi đầu những thẻ cược như các chiến lợi phẩm. Chắc hẳn họ đã đặt cược cho Hổ. Tuy nhiên phần lớn số người trong đám đông thì kê các thẻ cược lên gối bẻ gãy, rồi ném vào Tàn Khuyết Nhân vẫn nằm bất động trên sàn gạch của đấu trường.

Hạc nhìn xuống Hổ thấy cậu đứng bên Tàn Khuyết Nhân như con cọp bên con mồi nó vừa giết, gầm gừ. Ở bàn của hoàng đế, Hạc thấy hầu hết mọi người lộ rõ vẻ thất vọng, ngoại trừ Sư. Ngược lại, Hà Mô ngồi một mình ở bàn của hắn, bật cười ha hả cho tới nổi cái cằm bự sự của hắn đong đưa.

Hạc ngó lại xuống sàn đấu thấy hai tên lính gác từ cửa đường hầm bước vào. Chúng giương súng nhắm thẳng vào Hổ.

Một trong hai tên la to, “Đi vào chuồng của mày ngay. Vào!”.

Hổ gầm gừ, nhưng làm theo lời chúng. Cậu đi đến cửa vào sàn đấu.

Hạc thì thầm, “Xà à! Chúng mang Hổ đi kìa!”.

Xà đặt một tay lên bụng, “Chị có muốn mình ra tay không?”.

“Không”. Chờ Râu thốt lên bằng một giọng mạnh mẽ bất ngờ, “Chúng ta không thể làm gì được đâu. Tôi có thể hạ hai tên lính gác ấy bằng hai khẩu súng của tôi, nhưng hoàng đế có mười tên lính có súng ở ngay bên kia sàn đấu. Nếu tôi bắn, thì chúng cũng sẽ bắn. Chúng ta phải tính cách khác để giải thoát cho Hổ”.

Hạc cắn môi. Cô biết rằng Chờ Râu nói đúng. Cô nhìn Hổ khuất sâu vào đường hầm.

Chờ Râu nói, “Tôi thắc mắc cái con chuột đó định bày trò gì đây”.

Hạc nhìn theo ánh mắt của Chờ Râu thấy Lão Thử đang đi nhanh về hướng lối vào chính của đấu trường. Cô mở to mắt. Một mụ đàn bà loắt choắt mặc toàn đồ đen từ đầu xuống chân đang bước qua cánh cửa trước. Mụ có mái tóc dài, đẹp lộng lẫy, dài gần bằng mái tóc của kẻ đi cùng - một gã có bím tóc dày thật dài, đuôi bím tóc được nhét vào thắt lưng.

Hạc quay qua Xà, “Mẹ của em vừa vào cùng với Đường Lang!” cô thì thầm, “Có vẻ như Lão Thử đưa họ đến bàn của hoàng đế”.

Xà cau mặt giận dữ, “Tôi có cảm giác là họ sẽ chường mặt ra mà. Tôi sẽ cúi đầu xuống. Dù sao, nó trông có vẻ như tôi chẳng thể thấy được gì cả”.

Hạc vỗ lên cánh tay của Xà thấy con rắn của cậu căng ra bên dưới tay áo.

Hạc quay lại nhìn Đường Lang và Hổ Mang. Họ đến bên bàn của hoàng đế và quỳ xuống, khấu đầu sụp lạy.

Hạc không thể thấy rõ mặt của hoàng đế, nhưng cô có cảm tưởng là ông vui lòng khi gặp họ. Đặc biệt là, dường như ông ưu ái với Hổ Mang, kẻ được mọi đàn ông trong đám đông chú ý đến.

Đường Lang và Hổ Mang đứng lên, rồi người hầu mang ghế đến cho họ ngồi ở bàn của hoàng đế. Lão Thử bước tới rìa sàn đấu tuyên bố.

“Thưa quý ông quý bà, quý vị không tin nổi ai vừa tham gia với chúng ta đâu! Xin cùng tôi hết lòng chào đón một vị cựu Đại Vô Địch của Đấu trường - Đường Lang, chàng bọ ngựa !”.

Đường Lang cúi chào đám đông và mọi người hưởng ứng bằng một tràng vỗ tay náo nhiệt.

Hạc nhìn qua Xà. Cậu đang nghiến răng.

Đám đông từ từ lắng xuống và Lão Thử nói tiếp.

“Hãy trở lại với cuộc vui, thưa quý vị, phải không nào? Trận vừa rồi thì thế nào đây? Thằng nhóc đó quả là một tay đấm ác liệt! Tuy vậy, theo nhận định của tôi thì trận đấu chấm dứt quá nhanh. Có lẽ trận kế tiếp đây sẽ kéo dài hơn một chút và sẽ... phong phú màu sắc hơn. Màu sắc đó là màu đỏ máu, tất nhiên rồi! Xin hãy vỗ tay chào đón một cựu chiến binh phong trần. Ông trở lại sàn đấu cho năm thứ mười liên tiếp để thử vận may ở giải vô địch một lần cuối cùng. Bởi vì tất cả chúng ta đều muốn thấy ông đạt được mục đích của mình, chúng ta hãy cho ông vài lời gợi ý, vậy đấy. Xin giới thiệu, Sẹo!”.

Đám đông rộ lên hoan hô và nhiều người đứng dậy khi một gã to con chạy ào qua cửa đường hầm. Hạc nghĩ hắn xấp xỉ chừng bốn mươi tuổi. Hắn có những cái sẹo cộm lên ngang dọc khắp hai cánh tay lông lá và một cái sẹo mảnh vắt ngang cái cổ đầy những nốt mụn. Tóc hắn được cột lại thành nút thắt và mỗi tay cầm một cây thương. Giữa hàm răng siết hư là một lưỡi dao dài.

“Nhìn mớ vũ khí đó kìa!” Chờ Râu nói, “Cậu có chắc là cậu không muốn cược không hả Xà? Tôi không thấy lý do nào mà tay này có thể thua”.

Xà nói, “Anh còn chưa biết đối thủ của hắn là ai nữa kìa. Đừng làm phiền tôi nữa. Anh không có xu nào cả à?”.

Chờ Râu nói, “Tôi có vài xu chứ. Chẳng là bao nhiêu cả, nhưng tôi nghĩ tôi sẽ cược chúng...”.

Hạc nói, “Vậy thì cậu nhanh đi”.

Chờ Râu đứng dậy và chạy tới bàn của chủ cược.

Hạc thở dài rồi nghiêng qua Xà, “Chị không hiểu vì sao mà hắn lại hào hứng về chuyện đánh cược quá”.

Xà nhún vai.

Lão Thử thét to, “Lính đâu, mang kẻ thách đấu ra đây! Tới lúc xem một trò khỉ mới rồi!”

Hạc bóp chặt cánh tay Xà và nhìn về phía cửa vào. Cô thấy hai tên lính gác xô dúi Hầu qua. Thông thường, Hầu hẳn sẽ đáp xuống gọn gàng và lăn người. Tuy nhiên lần này cậu rớt phịch người xuống sàn gạch như một trái cà chua rơi từ trên cây xuống cái bịch. Đám đông cười rộ.

“Có phải Hầu không?” Xà hỏi.

“Đúng vậy”. Hạc đáp, “Chắc là có điều gì không ổn rồi”.

Hạc quan sát Hầu đứng lên trên đôi chân run rẩy và lắc lắc cái đầu như thể cậu đang cố làm cho nó tỉnh táo lại. Cậu ngó quanh, mắt trợn to. Rõ ràng là Hầu không hiểu mình đang ở đâu.

Hạc thì thầm, “Hầu bị trúng thuốc mê rồi! Chị cũng bị trong tình trạng đầu óc lơ mơ như vậy trước đây không lâu. Chị nhận ra các hiện tượng đó. Chị chập chờn mơ mơ tỉnh tỉnh mà không có gì báo trước cả. Hầu không thể đấu trong tình trạng như thế này. Chúng ta phải làm gì đó thôi!”.

Xà hỏi, “Có phải hai tên lính gác mà Chờ Râu đã nhắc tới vẫn còn ở dưới đó không?”

Hạc đáp, “Phải...”.

“Còn bọn lính thì sao?” Xà hỏi.

Hạc ngó qua sàn đấu, “Vẫn còn đó”.

Xà nắm chặt hai nắm đấm lại, “Thật là tệ hại, bây giờ mình không thể làm gì được. Hãy chờ xem Hầu hành động như thế nào”.

Hạc nói, “Xà à, đối thủ của Hầu cầm hai cây thương và một cây dao găm. Hắn tên là Sẹo. Hắn thấy hắn rất có lợi thế với trò đấu dao. Hầu thì không có vũ khí gì cả...”.

Xà nói, “Trừ phi chị muốn mượn súng của Chờ Râu rồi nhảy vào sàn đấu, ngoài ra em không biết mình phải làm gì đây. Còn Chờ Râu nữa, hắn đi đâu mất biệt rồi?”.

Hạc ngó đám người vẫn tụ quanh bàn của chủ cược. Cô không thấy Chờ Râu đâu.

Hạc đáp, “Chị không biết cậu ấy đâu rồi”.

Tiếng cồng vang lên và Hầu ré lên. Hạc nhìn xuống đúng lúc thấy Sẹo phóng một cây thương vào Hầu.

Hạc lặng người, rồi thở phào khi Hầu ngã sóng soài xuống sàn nhà, tránh được cái mũi kim loại lấp lánh của cây thương trong gang tấc. Tuy nhiên, trước khi cậu có thể gượng dậy, thì Sẹo phóng cây thương tiếp theo.

Hầu lại ré lên và vụng về lăn qua một bên. Cây thương thứ hai sượt qua vai cậu trước khi đâm dội vào bức tường của sàn đấu.

Hầu hú lên và Hạc thấy một vòng khoảng sậm màu hiện ra qua chiếc áo màu đỏ thắm của cậu.

“Hầu bị thương rồi!” Hạc thì thầm với Xà, “Sẹo đâm thương sượt vai nó”.

Xà nói, “Nó sẽ ổn thôi mà. Nó đánh nhau khôn khéo lắm”.

Hạc nói, “Nếu có chuyện gì khác xảy ra cho nó. Chị sẽ ra tay giúp”.

Xà không nói gì.

Hạc nhìn Hầu cuộn tròn người như một trái bóng và bắt đầu run rẩy, đôi mắt cậu nhắm nghiền. Có vẻ như cậu đang bị ngấm thuốc mê.

Sẹo lấy cây dao ra khỏi miệng và giơ lên. Hắn từ từ bước tới Hầu.

Đám đông đồng loạt la lên, “SẸO! SẸO! SẸO!”.

Hạc đứng dậy. Đủ lắm rồi. Cô mặc kệ Đường Lang hay Hổ Mang hay cả hoặc bất kỳ ai khác. Cô cần phải giúp Hầu. “DỪNG TAY!” Hạc la lớn.

Nhưng không ai nghe cả. Hạc tiếp tục tiến tới.

Xà nắm lấy cánh tay Hạc, nhưng cô hất cậu ra. Cô chỉnh lại cái dây túi quàng qua quanh cổ qua một bên vai rồi nhảy lên bàn, chụp lấy một cái tô nước. Cô ném nó vào Sẹo, trúng ngay vào đỉnh đầu hắn.

“ĐỂ CẬU ẤY YÊN!” Hạc gào lên, nhưng lời nói và cái tô không có tác động gì. Không thể bắt Sẹo dừng lại được. Hắn đứng bên thân thể đang quằn quại của Hầu.

Đám đông tiếp tục hò reo, “SẸO! SẸO! SẸO!”.

Sẹo đâm lưỡi dao găm xuống và Hạc thét lên.

Hầu cũng thét - đủ lớn để làm cho Sẹo do dự ở nửa chừng. Ngay cùng lúc đó, bàn tay của Hầu vụt ra, đâm một mảnh vỡ của thẻ cược bằng tre mà cậu giấu vào một bên bắp chân của Sẹo.

Sẹo chửi toáng lên và chân hắn oằn lại, con dao của hắn vung rộng ra. Hầu lách người thoát ra khỏi lối của tên khổng lồ bước lảo đảo, nhưng Hạc kinh hoảng nhìn theo khi Sẹo bước theo cùng một hướng của Hầu. Sẹo buông người quỵ xuống đất, đầu gối trước tiên, rồi ngã phịch vào bên cái đầu đang lắc lư của Hầu. Hầu đã bất tỉnh trước khi chạm nền gạch.

Một vài kẻ trong đám đông há hốc kinh sợ, nhưng phần lớn lại bừng lên cổ vũ. Họ đồng thanh hò reo, “KẾT LIỄU NÓ! KẾT LIỄU NÓ!”.

Hạc nhìn vào sàn đấu, mắt trợn trừng lên, khi Sẹo kẹp hai đầu gối cứng nhắc vào hai bên cái đầu mềm oặt của Hầu rồi rướn người lên, vung lưỡi dao lên cao.

“ĐỪNGGG!” Hạc gào lên, rồi cô nhảy vào sàn đấu, đáp xuống lăn tròn một vòng gọn gàng trên nền gạch. Cô bật dậy và chiếc khăn xếp sụp xuống che mắt cô. Cô xé toang nó và thét lên với Sẹo, “Mi làm sao vậy, muốn giết một thằng bé à? Mi không thấy là nó bị đánh thuốc mê sao! Đánh với ta đi! Đừng động tới nó!”.

Sẹo quay lại ngó Hạc, trông có vẻ bối rối và giận dữ. Hắn hạ cây dao xuống và đứng lên.

Sẹo bước một bước đến Hạc, mảnh tre gãy vẫn lòi ra ở bắp chân hắn.

“Lui lại đi, Sẹo!” Lão Thử la lớn từ bên trên, “Chúng ta tính cho mi thắng trận này! Lính đâu, mang con điên kia ra khỏi đây!”.

Đám đông bắt đầu hò reo chê bai và một số kẻ la lớn, “Sẹo không kết thúc! Chúng tôi muốn một kết thúc đích đáng!”.

Người ta bắt đầu ném đủ mọi thứ vào sàn đấu - bát uống nước, thẻ cược, cả thức ăn nữa. Hạc lấy hai tay che đầu.

Lão Thử la lớn, “Mọi người, xin hãy bình tĩnh! Không cần quá kích động như vậy. Kết quả của trận này rõ rồi. Nếu quý vị cược cho Sẹo, thì quý vị thắng rồi. Không cần phải mất bình tỉnh!”.

“Lão Thử!” có ai đó nói lớn, “Ta có thể giúp...”

Hạc ngó lên thấy người đang nói là Sư. Hắn quay qua đối diện với sàn đấu và ngó thẳng vào cô.

Sư nói, giọng rề rà, “Nếu những người này muốn có một kết thúc đích đáng, thì ta sẽ cho họ hài lòng. Hãy dọn sạch sàn đấu, nhưng hãy để con bé lại, để nó nhảy múa cùng ta”.