← Quay lại trang sách

Chương 4

Hổ đang ngộp nước. Bàn chân của Hầu ấn nguyên một bên mặt của nó xuống đáy cái chum đất. Miệng và mũi nó nằm hoàn toàn dưới nước. Kinh hoàng, Hổ dùng chút không khí còn sót lại để phun nước trong miệng ra. Không có khí ôxy thì bản năng trổi lên. Thân thể nó bất giác bật lên và vặn mạnh.

Hầu lại đạp chân xuống mạnh hơn.

Một túi không khí kẹt lại giữa tai của Hổ và đáy chum. Áp lực thêm vào của Hầu nén nó xì ra, tạo thành một lực hút. Hổ cảm thấy cái tai trong của nó dính vào cái đáy chum trơn láng như là một cái ống giác hơi. Đầu nó nhói đau ghê gớm, làm choáng hệ thống thần kinh. Những ánh chớp bé xíu lóe lên sau hai mí mắt nhắm chặt. Đầu nó co giật dữ dội và miệng mở hoác ra thành một tiếng rú câm lặng. Nước lại tràn vào miệng.

Hổ nghe tiếng Hầu thét lên bên trên mình. Hổ cảm thấy Hầu đang cố nhấc bàn chân lên, nhưng nó bị sức nặng của mấy đứa kia ép mạnh xuống không thể nhúc nhích gì được.

Hầu la lớn, “Nè, mấy cha nội ơi, mình phải ra khỏi đây thôi. Em nghĩ Hổ...”

BÙM!

Tiếng sấm dội xuyên qua võ sảnh khi cái chum chứa năm tay sư trẻ vỡ tung thành hàng ngàn mảnh. Hổ và các anh em lăn cù trên sàn nhà. Những mảnh gốm đất sắc cạnh đâm vào lưng, hông và tay chân chúng. Hổ té sấp, nước trong miệng phun trào ra.

Hổ hớp một ngụm lớn không khí. Đầu nó kêu ong ong và tai thì ù vì tiếng nổ. Nó không kìm được việc phải tóm cổ Hầu. Nó lắc mạnh đầu để trấn tĩnh lại và gian phòng rộng lớn dần dần trở lại nguyên hình trong mắt nó.

Không như cái bóng tối đã vây quanh Hổ trước khi nó leo vào trong chum, lúc này một ánh sáng chói lòa kỳ dị chiếm hữu toàn bộ võ sảnh. Những ánh lửa nhảy múa bên trong mái nhà cao trên kia, vươn xuống ôm phủ lấy những rui kèo to đùng chạy suốt chiều dài của tòa nhà. Khói đen kịt dày đặc trong gian phòng.

Ở lối vào, một trong những cánh cửa khổng lồ khép hờ đang cháy đùng đùng. Những vị sư trong các bức bích họa gần cánh cửa mở dường như đều ngó về một hướng - ngay trung tâm của gian phòng. Một tên lính mặc giáp trụ, đội cái mũ sắt kỳ dị, tay cầm một thứ vũ khí còn kỳ dị hơn nữa. Bốn vệt máu chảy xuôi xuống gương mặt của hắn.

Hầu sẽ phải chờ.

Hổ sắp gọi các anh em thì nó nghe một tiếng la từ trên đầu. Ngạc nhiên ngó lên nó thấy Đại Sư nhảy xuống từ một cây rui nhà. Hai tay không, Đại Sư tiến về phía tên lính.

Tên lính chỉnh lại cái mũ sắt và bộ giáp sắt nặng nhưng mềm dẻo làm bằng hàng trăm miếng thép nhỏ. Mặc dù hắn đứng ra vẻ tự tin, nhưng Hổ nhận thấy hắn hình như đang hoang mang, không biết phải làm gì với món vũ khí cầm trên tay. Vừa lúc đó Hổ kịp nhận ra món vũ khí lạ mắt của tên lính là một cây súng [1] . Trước đây, Hổ chưa từng thấy nó, nhưng nó được nghe người khác kể về nó. Cây này trông giống như một cây gậy bằng thép dài khoảng bằng một cái chân người, có một miếng gỗ to gắn vào một đầu. Cây gậy thép có vẻ rỗng như một thân tre và khói tỏa ra từ phía ngược lại với đoạn bằng gỗ. Hổ hiểu rằng tiếng nổ lớn bắn ra một hòn chì - hay nhiều hòn chì - từ cây súng với một tiếng BÙM! dị thường. Hổ biết rằng hẳn là cây súng kỳ quặc này đã làm cho cái chum của chúng nổ tan tành. Nó nghe người ta kể rằng một khi cây súng được sử dụng rồi thì phải mất một thời gian mới dùng lại được, hẳn là vì lý do này mà tên lính có vẻ không biết bây giờ phải làm gì với nó đây.

Tên lính làu bàu gì đó rồi quăng cây súng qua một bên kêu đánh CHOANG! Lau máu vương trên mắt, hắn rút một thanh đao to và uốn cong trong bao đeo ở sau lưng ra. Lưỡi đao to bản và mềm, sáng lung linh trong ánh lửa khi hắn giơ cao lên bằng cả hai tay và lao thẳng về phía Đại Sư.

Những lo lắng của Hổ về sự an nguy của Đại Sư nhanh chóng tan biến mất. Kẻ giấu mình trong bộ giáp sắt đó có thể được bảo vệ kỹ, nhưng rõ ràng hắn không phải là một dũng sĩ giỏi trong chiến đấu. Chỉ có tay mơ mới huơ thanh đao lên khỏi đầu bằng cả hai tay và lao về phía đối thủ như thế.

Khi tên lính nằm trong tầm đánh, hắn xả thanh đao nghiêng xuống, với ý định chém xả Đại Sư ra làm hai theo đường chéo. Tuy nhiên, khi lưỡi đao xả xuống thì Đại Sư tránh qua một bên và dùng cạnh bàn tay chém vào gáy tên lính. Hắn quỵ xuống như một con búp bê bằng vải, những miếng kim loại của chiếc áo giáp va vào nhau nghe như tiếng chuông gió.

Đại Sư thốt lên, “Mô Phật, xin thứ tội cho con!” Ông nhắm mắt lại cúi đầu một lúc, rồi quay lại với Hổ và mọi người.

Hầu khọt khẹt, “Thật là tuyệt! Khi thầy bước qua một bên và...”

Đại Sư nói, “Hầu, im đi! Ta biết ít nhất là cả trăm cách để hạ một đối thủ yếu ớt như hắn mà chỉ làm cho hắn bị thương nhẹ thôi. Vậy mà ta đã giết hắn. Thật là bậy.”

Đại Sư từ tốn lắc đầu và Hổ nhận thấy ông có điều gì không ổn lắm. Vì đây là lần đầu tiên mà Đại Sư trông... mệt lả như vậy.

Đại Sư thở dài, “Sự phán đoán của ta không được rõ ràng nữa. Tối nay ta đã đánh với quá nhiều người và ta đã giải thoát cho quá nhiều linh hồn về trời rồi. Có vẻ như mỗi khi ta giải thoát cho một kẻ thì ta lại giải thoát một chút cho chính mình. Ta e rằng thời gian của ta đã sắp hết rồi... Nhanh lên nào! Các con, quây quần lại đây!”

Long là kẻ đầu tiên đến cạnh bên ông.

Long hỏi, “Thưa Đại Sư, ngoài kia có chuyện gì xảy ra vậy?”

Đại Sư đáp, “Có vô số cách nói trong ngôn ngữ của con người, nhưng không một cách nào có thể mô tả được cái bóng tối phủ chụp lên chúng ta đêm nay. Anh em đã trở mặt chống lại nhau và sẽ không còn gì như xưa nữa.”

Hạc nhìn Đại Sư đăm đăm không chớp mắt, “Vậy sau rốt là Ưng có dính líu vào mọi chuyện?”

“Đúng vậy.” Đại Sư cúi đầu xuống.

Xà hỏi, “Vậy binh lính từ đâu kéo đến?”

Đại Sư đáp, “Có vẻ như chính tay Hoàng đế.”

“Thật vậy sao?” Hầu gãi cái đầu trọc nhỏ, “Vị Hoàng đế mới chịu trách nhiệm cho cuộc tấn công này sao?”

“Không phải.” Đại Sư nhướng mi, “Ta chịu trách nhiệm chuyện này, vì ta đánh trượt Ưng. Mấy năm trước ta nhận lấy sứ mệnh cải hóa tâm tính của hắn và ta thất bại. Giờ thì năm đứa con phải cải hóa hắn.”

Hổ tuyên bố, “Con sẽ cải hóa hắn. Con sẽ biến hắn thành một cái xác không hồn vì tội dám tấn công chúng ta!”

Đại Sư nói, “Không được! Bạo lực không đạt được điều gì cả. Để làm một sự thay đổi thật sự thì các con phải tìm ra một phương cách cao thượng để cải hóa Ưng. Hoàng đế cũng phải thay đổi, vì tâm hồn của ông ta dường như cũng đen tối như tâm hồn của Ưng.”

Long hỏi, “Nhưng làm sao chúng ta có thể cải hóa họ, thưa Đại Sư?”

Đại Sư đáp, “Ta không biết. Phương pháp của ta đã thất bại. Có lẽ câu trả lời nằm trong quá khứ. Trong quá khứ của con cũng như của Ưng. Con biết đó, tất cả các con đều là những đứa trẻ mồ côi. Ưng cũng vậy. Cả sáu đứa con đều đặc biệt vì các con có kỹ năng võ công siêu việt. Điều mà các con không biết là quá khứ của các con nối kết chặt chẽ với nhau. Ưng bị ám ảnh với quá khứ. Đó là lý do vì sao hắn quay về.”

Hổ hỏi, “Sao ạ? Con nghĩ là Ưng trở về để trộm các quyển bí kíp rồng. Hắn thề là sẽ quay lại để lấy chúng mà.”

Đại Sư phân tích “Chuyện này cũng đúng. Ưng là một con chim ưng, nhưng hắn khao khát được làm một con rồng mạnh mẽ vô song. Tuy nhiên, ta không nghĩ là những quyển bí kíp là đủ. Ưng có một lỗ hổng trong cuộc đời và hắn buộc ta phải chịu trách nhiệm về điều đó. Tâm hồn hắn ngập đầy nỗi căm hờn. Hắn sẽ không dừng tay cho tới khi mọi chuyện quan trọng đối với bản thân ta mất đi. Thậm chí sau khi chính ta qua đời.”

Đại Sư dừng nói, nhìn vào mắt Hổ và các anh em khác của hắn. “Chùa Ẩn Chân quan trọng nhất đối với ta và năm đứa con quan trọng nhất đối với chùa Ẩn Chân. Đó là lý do vì sao các con phải ẩn trốn. Các con là tương lai của chùa Ẩn Chân, nhưng ta e rằng Ưng sẽ không ngừng tay cho tới khi hắn tiêu diệt hết các con. Các con phải cải hóa được hắn trước khi hắn thành công.”

Hổ thách thức, “Đại Sư muốn chúng con cải hóa hắn ư? Ưng truy sát chúng con vì những chuyện chúng con không làm và Đại Sư muốn chúng con cải hóa hắn? Tại sao chúng ta không giết hắn đi cho rồi?”

Đại Sư đáp, “Không được! Quá khứ của các con gắn bó với quá khứ của hắn và tương lai của các con cũng vậy. Các con không được giết hắn.”

“Nhưng...”

Long cắt lời, “Đủ rồi! Hổ em, chúng ta không có thì giờ để tranh cãi. Chúng ta phải lập một kế hoạch. Làm ơn, cắn lưỡi đi... cho tới khi nó chảy máu, nếu cần thiết.”

Hổ gầm gừ. Long mặc kệ hắn. Long nói, “Thưa Đại Sư, thầy nói rằng các đạo quân là của Hoàng đế. Tại sao Hoàng đế lại giúp Ưng tàn phá chùa Ẩn Chân? Chúng ta mới cứu mạng Hoàng đế và ngai vàng của ông ta hồi năm ngoái đây mà.”

“Ta chỉ có thể đoán thôi.” Đại Sư đáp, ngước lên nhìn những rui nhà đang cháy, “Nhưng chúng ta không có thì giờ để bàn luận rồi. Các con phải rời khỏi đây ngay. Phân tán ra khắp bốn phương trời và khám phá những bí mật của Ưng và cũng của các con nữa. Khám phá quá khứ, bởi vì nó là tương lai của các con. Trách nhiệm của các con rất lớn, các nhà sư trẻ của ta. Xin đức Phật phù hộ cho các con.”

Hổ tuyên bố, “Con không đi đâu cả!”

Đại Sư nói, “Đừng xuẩn ngốc như thế, Hổ à. Ưng sẽ đếm xác chết và phát hiện ra con không nằm trong số đó. Hắn sẽ truy lùng con. Tất cả các con phải chạy trốn thật nhanh.”

Hổ rống lên, “Con không chạy đâu! Con sẽ ở lại chiến đấu! Phải trừ khử Ưng thôi!”

Đại Sư nài nỉ, “Hổ, nghe lời ta! Ưng và quân của hắn rất mạnh. Các nhà sư chúng ta không thể chống lại những cây súng của chúng. Một trăm mạng người của chùa Ẩn Chân đã cho thấy điều đó.”

Hổ gào to, “Cái gì! Không!”

Đại Sư nói, “Con hãy nghe lời ta! Tâm trở nên đen tối rất nhanh trong những lúc thế này. Đừng mở tim con ra với sự mất mát này nếu không nó sẽ xâm lấn con. Nó sẽ hủy hoại con. Hãy để nó trôi mất đi, Hổ à. Hãy chạy đi và đừng ngoái nhìn lại.”

“CON KHÔNG THỂ!”

“Con phải chạy! Tất cả các con. Các con là những gì còn sót lại. Giờ thì đi đi! Hãy tìm những con người trong sáng và dạy cho họ những điều các con đã học ở chùa Ẩn Chân. Các con sẽ cần giúp đỡ, vì có nhiều việc phải làm lắm.”

Đại Sư nhìn thẳng vào Hổ.

“Luôn luôn nhớ rằng con đại diện cho chùa Ẩn Chân. Đừng nhận bất cứ đề nghị bạo lực nào - nhưng cũng đừng làm hại ai. Hãy chiến đấu nếu con phải chiến đấu, nhưng chỉ để tự vệ thôi. Và sử dụng càng ít bạo lực càng tốt. Ta yêu cầu con thể hiện lòng tôn kính ta bằng điều đó.”

Hổ trừng mắt ngó Đại Sư. Ông thở dài và lắc đầu.

Đột nhiên toàn thân của Đại Sư vươn lên oai phong và ông quay về phía lối vào võ sảnh. Giờ đây khói bên trong dày đặc hơn, Hổ không thể nhìn thấy những cánh cửa vào. Nhưng nó nghĩ là mình nghe thấy tiếng gì đó. Đúng rồi. Tiếng động đó nhỏ thôi và đang lớn dần lên. Đó là tiếng của... móng vuốt? Đúng rồi! Móng bấu chặt vào sàn gạch khi một cái gì đó tiến đến.

Một dáng người cao thon thả hiện ra, tự tin bước tới. Đầu và vai hắn bị khói phủ mờ đi, nhưng Hổ thấy rằng hắn không mang giáp. Hắn cầm ngang một cây súng bằng cả hai tay và mặc áo quần trang trọng của vị Tân Hoàng đế: một dải đai lưng bằng lụa đỏ quấn quanh chiếc áo bào lụa tay dài màu xanh ở ngang hông. Phía dưới, hắn mặc quần lụa đỏ. Tất cả đều ướt đẫm những vệt máu.

Khi kẻ xâm nhập kia tiến đến gần hơn, Hổ thấy chân hắn để trần. Hắn có bộ móng chân rất dài, cong quặp xuống. Được giũa sắc lẻm, chúng cào xuống nền gạch như móng vuốt.

Hắn tiến thêm vài bước, Hổ thấy mái tóc đen ngắn và bù xù. Hổ bắt được ánh mắt chăm bẳm của kẻ lạ liền co các cơ bắp trên toàn thân lại, như một con mèo lớn sẵn sàng phóng đến vồ mồi.

Nhưng sau cùng, khi Ưng, người anh em hư hỏng của hắn, đến đủ gần để có thể nhìn thấy toàn thân một cách rõ ràng, thì Hổ thu người lại ngồi xổm xuống thủ thế.

Chú thích:

[1] Theo nguyên tác, tác giả gọi thứ vũ khí này là ‘qiang’, một dạng như cây thương, hay còn gọi là giáo, nhưng lại có thêm công dụng bắn được như khẩu súng trường. Do đó, xin tạm dịch là ‘súng’ cho dễ theo dõi - ND.