Chương 5
Ưng mười-sáu-tuổi dừng lại cách Hổ một khoảng mấy bước chân. Đôi mắt đen của hắn lóe lên khi Hổ và những người khác ngó chằm chằm vào mình.
Những đường rãnh khắc sâu lên gương mặt Ưng và được lấp đầy bằng sắc tố màu xanh sậm. Chúng tương đồng với những cuộn da nặng nề của loài Xà. Những vết nhăn dày kéo dài từ hai khóe miệng của Ưng đến phần trên cùng của quai hàm và băng ngang qua trán. Những mớ vảy phức tạp cũng được xăm từ tai bên này qua tai bên kia và từ đường chân tóc đến cằm. Chúng cũng được sắc tố nhuộm lên.
Ưng cong môi lên, phô bày hàm răng trắng tuyệt, từng chiếc được mài sắc lẻm. Đôi mắt của Hổ mở to khi Ưng lè lưỡi ra. Nó dài khác thường và đầu lưỡi bị tách ra làm hai múi rõ rệt. Nửa bên phải uốn cong lên trong khi nửa bên trái thì quặp xuống. Ưng lặp đi lặp lại cái thao tác ấy, đổi chiều cho nhau, trước khi thụt cái lưỡi chẻ đôi về vị trí bình thường. Hắn bật cười lớn khi Hổ tiếp tục ngó chằm chằm.
Ưng trở cây súng trên tay. Một tia lửa bập bùng phản chiếu cái lòng kim loại của món vũ khí và Hổ thấy những móng tay của Ưng, như móng trên bức tượng quái gở của hắn, chân có móng vuốt dài khác thường và được giũa sắc. Những mảnh thịt vương máu đong đưa ở mũi vuốt. Hổ liếc mắt ngó Đại Sư và cảm nhận cơn chấn động ban đầu của mình tan dần đi. Đại Sư đang ngó Ưng qua làn khói dày với ánh mắt thương hại.
Ưng đằng hắng và ngó qua Hổ.
Hắn nói, giọng khinh thị, “Chào bọn nhóc hay ta có nên gọi là bọn con gái không đây? Ta có cảm giác bọn mi trốn chui trốn nhủi như mấy con mụ đàn bà.”
Hổ ngó Ưng không rời mắt. Nó khẽ gầm rít lên. Ưng cười mát, “Bình tĩnh nào, chị Hổ. Ta không cắn đâu. Ít ra lúc này thì chưa.”
Hổ lại gầm lên và căng toàn thân chuẩn bị tấn công. Hạc lạng qua bên cạnh và đặt tay lên vai nó.
Hạc động viên, “Thư giãn nào, Hổ. Ta biết em muốn tấn công lắm. Nhưng em phải kìm lại. Ưng chỉ chọc em bằng lời thôi, chứ không phải bằng dao. Hắn đang mưu toan điều gì đó. Ta cảm thấy vậy.”
Ưng lớn tiếng, “Nghe cái bộ óc chim nói kìa! Hổ, chuyện này nghiêm trọng đấy. Hạc hiếm khi nào kêu líp chíp lắm. Có lẽ ta thật sự đang mưu toan gì đây.”
Hổ gầm gừ, “Mi là cái giống gì mà bảo Hạc là óc chim hả? Mi cũng là con chim ưng mà thôi!”
Ưng lật lại, “Với mi ta có giống con chim ưng không?”
Hổ xỉa xói, “Mi trông y như thằng đần.”
Ưng há to miệng ra và rít lên với Hổ. Hắn lè lưỡi ra và ngo ngoe đầu lưỡi.
Hổ hỏi, “Mi làm cái quái gì vậy? Liếm ta cho tới chết à?”
Ưng thu lưỡi vào và nhổ nước bọt xuống sàn. Hắn bước một bước về phía Hổ, Hổ gầm lên. Mọi bắp thịt trên người Hổ bắt đầu rung lên.
Hạc nhấc tay ra khỏi vai Hổ và lui lại một bước.
Ưng quắc mắt ngó Hổ, “Mi ngon lắm hả? Rên ư ử như mèo con. Mi có muốn ta gãi nhè nhẹ sau cái vành tai xinh xắn kia không?”
Hổ không kìm mình nổi nữa. Nó nhe răng và vươn tay phóng tới cổ Ưng. Ưng thả cây súng xuống và thủ thế để nghinh chiến với Hổ.
Nhưng Hổ không vươn được tới Ưng. Hổ thở dốc và uốn mình trên không khi bờ vai hẹp và xương xẩu của Đại Sư tống ngay vào bụng của hắn. Hổ té ngửa xuống đất đánh RẦM, cơn gió hạ hắn đo ván. Đại Sư lăn người qua ngực Hổ, nói thầm, “Cái đau mà con đang chịu đây chẳng là gì cả so với cái đau nếu mà Ưng hạ thủ con đâu. Con không thể một mình đánh thắng hắn. Võ công của hắn rất cao cường. Lần này con phải nghe lời ta! Con lùi ra sau! Để ta giải quyết vụ này.”
Hổ thở khò khè và ho khan khi hớp không khí, cố gắng hồi phục lại nguyên khí lần thứ hai trong đêm đó. Nó gật đầu.
Đại Sư đứng xoay lại để đối diện với Ưng. Ưng cười khẩy. Hắn cúi xuống nhặt cây súng lên.
Ưng nói, “Lão già thân yêu của ta, sao mi lại quá thô bạo với con mèo con đáng thương kia vậy?”
Hổ chống tay ngồi xổm lên. Nó quắc mắt ngó Ưng.
Đại Sư không nói lời nào.
Ưng tiếp, “Nếu mi hỏi ta, thì ta nghĩ điều đó rất quý. Cũng đáng cho hắn khi thoát được cú chộp của ta để thấy cậu Hổ gan lì khổng lồ lại bị lão sư như cây tăm vừa già vừa mỏng manh hạ cho đo ván. Aaaa... không sao, chẳng chóng thì chầy ta sẽ bẻ gãy cái cổ béo nân của hắn.”
Đại Sư vẫn im lặng.
Ưng lại tiếp, “Ô, thôi nào, thần đồng lớn nhất bọn của mi vừa mới trở về sau gần một năm đi xa. Chẳng lẽ mi không có điều gì để nói sao?”
Đại Sư nói, “Ta rất tiếc là đã đánh hỏng con, Ưng à.” Hổ nghĩ hẳn là mắt Đại Sư đang rướm lệ.
Ưng lại tiếp, “Ô, giờ thì mi thấy tiếc. Sau khi gần như ta đã phá hủy mọi thứ mà mi quan tâm; cũng như mi hủy hoại mọi thứ mà ta quan tâm. Đã quá trễ để nói lời xin lỗi, mi không nghĩ vậy sao?”
Đại Sư không đáp.
Ưng cau mặt giận dữ, “Lão già kia, mi không thay đổi chút nào cả. Người ta hỏi mi, thì mi lại trơ mắt ra ngó. Giống một đứa bé ngu xuẩn, như lời của hoàng thượng nói vậy. Mi biết đó, lẽ ra mi có thể học được từ hoàng thượng đôi điều vào năm ngoái, nhưng mi lại quyết định rời khỏi cung điện của ngài. Vì sao vậy?”
Đại Sư đáp, “Vì công việc của chúng ta đã hoàn tất.”
Ưng hỏi, “Phải vậy không? Hoàng thượng yêu cầu chúng ta ở lại và làm cận vệ toàn phần cho ngài. Ngài sẽ trả cho chúng ta bằng vàng. Nhưng ngươi từ chối lời đề nghị hào phóng của ngài. Mi cũng từ chối luôn số vàng mà ngài ban để trả công cho những việc mà chúng ta đã làm. Tại sao vậy?”
Đại Sư đáp, “Chúng ta là những nhà sư, không phải cận vệ hay chiến binh làm thuê.”
Ưng hỏi, “Vậy thì tại sao chúng ta đến đó đầu tiên? Mi bảo ta và ba mươi nhà sư khác của chùa Ẩn Chân liều mạng sống của mình để cứu hoàng thượng và ngai vàng. Một người mất mạng là bởi vì mi! Mục đích gì chứ? Phần thưởng nào dành cho chúng ta đây?”
Đại Sư bình tĩnh đáp, “Sự thành công của con là phần thưởng của chúng ta.”
Ưng hỏi, “Và chúng ta được những gì từ thành công đó? Ta biết rõ là mi không ủng hộ hoàng thượng.”
Đại Sư đáp, “Điều này đúng. Nhưng những nỗ lực của chúng ta đã cứu đất nước chúng ta khỏi bàn tay của kẻ tệ hại hơn tân hoàng đế nhiều.”
Ưng thét lên, “Mi là ai mà phán xét kẻ này tệ hại hơn kẻ kia chứ? Những quyết định của mi là quá sức điên rồ! Lẽ ra mi nên lấy số vàng. Mọi chuyện hẳn đã khác đi nếu mi nhận vàng. Bạn thân nhất của ta hẳn vẫn còn sống và tất cả các nhà sư của mi cũng vậy!”
Đại sư không nói lời nào.
“Đồ ngu xuẩn! Khi ta mang cái nhìn vô hồn kèm với cái đầu của mi dâng cho hoàng thượng, thì phần thưởng của ta sẽ là chức đại tướng quân. Lúc đó ta sẽ quyết định mọi chuyện trong vùng này, nơi mà mi ngầm có ảnh hưởng đã quá lâu rồi. Mi nghĩ sao về chuyện đó hả, lão già?”
Đại Sư im lặng nhìn trả.
Ưng nhổ nước bọt và quay lại đối diện với Long.
“Mi nghĩ sao hả, thằng nhóc Long?”
Long im lặng và Hổ thấy cùng vẻ thương hại trong mắt Long giống như trong mắt Đại Sư. Long chắp tay như thể đang cầu nguyện và nói, “Mặc dù ta chia sẻ nỗi đau về người anh em mà chúng ta mất đi, nhưng Ưng à, ta nghĩ mi làm ta kinh tởm quá.”
Ưng mỉa mai đáp, “Ta thành thật xin lỗi đã làm cho mi buồn mửa, chú em thân mến ạ. Ta biết là bề ngoài của ta trông rất choáng.”
Long nói, thả hai tay xuống, “Mi nhầm rồi. Chính cái tâm địa của mi làm ta kinh tởm. Bề ngoài của mi chỉ quái gở chút thôi.”
“Đúng vậy đó.” Xà nói thêm, bước tới cạnh Long, “Đại Sư luôn nói rằng mi sẽ làm cho bọn con gái chết mê chết mệt nếu mi rời khỏi chùa Ẩn Chân. Giờ thì đúng chóc rồi. Con chim ưng có cái đầu thằn lằn thì lố bịch quá.”
“Ta còn rất ít chất chim ưng trong người, mấy đứa ngu si mù lòa kia.” Ưng nói, dang rộng hai cánh tay ra. Chiếc áo bào nhuốm máu của hắn ánh lên trong ánh lửa mù khói. “Ta đã thay đổi rất nhiều từ khi bọn mi gặp ta lần cuối và chẳng bao lâu nữa thì cuộc biến dạng của ta sẽ hoàn tất. Tay thân tín nhất của ta đang thu thập những quyển bí kíp rồng trong lúc chúng ta đứng nói chuyện ở đây. Ta tin rằng ta sẽ sớm luyện được những tuyệt chiêu công-phu-rồng cổ truyền kia.”
Hổ nhìn qua Đại Sư và thấy ông chầm chậm lắc đầu.
Đại Sư nói, “Ưng, con không phải là rồng đâu. Muốn làm rồng, trước tiên con phải khôn ngoan. Con rất láu lỉnh, nhưng khôn ngoan và láu lỉnh là hai điều khác biệt xa. Con nên đánh cắp những quyển bí kíp ưng hơn và học chúng thay vì bí kíp rồng. Có lẽ chúng sẽ dẫn dắt con vào chính đạo. Có thể ta sẽ nghĩ lại việc cho phép con lấy chúng đi với lời chúc lành của ta.”
Ưng nói, “Hừ! Mi dâng những thứ mà ta có thể lấy lúc nào tùy ý. Lẽ ra mi nên dâng chúng cho ta trước khi mi phá hủy cái thế giới của ta. Chẳng hề gì, giờ thì những món quà của mi chắc chắn là vô giá trị. Ta đã ra lệnh cho người lấy đi bí kíp rồng và đốt hết những thứ khác trong tàng thư rồi.”
Hổ thấy Đại Sư khựng người lại. Hạc bắt đầu đổi chân liên tục, bồn chồn lúc lắc đầu lên xuống. Hổ không thấy được Hầu, nhưng Long và Xà đứng lặng yên như đá, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Ưng.
Hổ tự hỏi, Chuyện gì đây chứ? Rồi nó cũng hiểu ra. Những bí kíp đó là nguồn thông tin duy nhất cho việc tiếp tục huấn luyện cho bọn chúng - hay cho bất cứ ai khác. Tàng thư chứa những quyển bí kíp cao cấp cho đủ loại võ công có thể tưởng tượng ra, lưu giữ được lượng thông tin nhiều gấp cả ngàn lần cái đầu của Đại Sư. Không có những quyển bí kíp này, nền võ thuật của họ có thể biến mất. Mãi mãi.
“Ê, Mặt Thằn Lằn.” Hổ la lớn trong lúc đứng lên, “Tại sao mi lại đốt hết những quyển bí kíp khác vậy?”
Ưng buột miệng đáp, “Ta không thú vị gì với chúng.”
Đôi mắt của Long nheo lại, “Mi hủy hoại một ngàn năm lịch sử chỉ vì mi không thấy nó thú vị à?”
Ưng đáp, “Hoàn toàn đúng.”
“Đó là điều ngu xuẩn nhất.” Long trầm giọng nói, “Mi chẳng bao giờ thành rồng được cả.”
Hổ quan sát gương mặt của Ưng sạm lại. Ưng nhấc cây súng lên và chỉa nó vào Long.
Ưng thét lên, “Nói vớ vẩn vậy đủ rồi! Khi mi tiêu rồi, Long em, thì ta sẽ là con rồng cuối cùng!”
Đại Sư cắt ngang, “Không đúng. Vì ta cũng là một con rồng đây.”
Ưng quay mũi súng về phía Đại Sư.
Ưng nói, “Cám ơn mi đã nhắc ta. Suýt nữa ta quên mất. Vậy thì ta sẽ giết mi trước. Dù sao đi nữa, lão già như mi có lẽ là thích hợp nhất, hãy nhận lấy một phát từ món vũ khí mới của ta.”
Đại Sư im lặng. Hổ nghĩ ông đang nghiên cứu cây súng để có thể tìm ra cách vô hiệu hóa nó.
Đại Sư nói, “Thứ đồ chơi của mi không làm ta bận tâm đâu. Cái cục sắt rỗng đó thì có gì lợi hại chứ?”
Ưng bật cười lớn, “Cái cục sắt rỗng ư? Mi chỉ thấy được vậy thôi sao? Món vũ khí này là của tương lai. Chỉ cần một ngón tay thôi, thì một kẻ chưa bao giờ trau luyện võ công gì cả có thể tiêu diệt một vị tổ sư có sáu mươi năm công phu đấy!”
Ưng vẩy một ngón tay với Đại Sư như thể đang trách mắng ông. Hắn hạ giọng, “Không có gì chống đỡ nổi thứ vũ khí này đâu, lão già lươn lẹo kia, hãy dẹp cái trò thăm dò đó đi.”
Hổ thấy Đại Sư cười khẩy khi giọng ông vang lên, “Các con, khi ta đếm đến ba thì hãy chạy ra cửa nhé!”
“MỘT!”
Ưng đưa vũ khí lên nhắm.
“HAI!”
CẮC BÙM!
Một chớp lửa lóe sáng rồi tiếng nổ lớn vang lên khi Ưng bắn súng vào ngực Đại Sư.
Nhưng Đại Sư không còn ở đó. Ngay lúc ngón tay của Ưng di chuyển xuống bên dưới cây súng thì Đại Sư đã nằm xuống đất và lăn về phía Ưng. Đại Sư tung ra một cú đá quét mãnh liệt.
Trước khi Ưng chạm đất, Đại Sư la lớn, “BA! CHẠY ĐI!”