Chương 6
Các nhà sư trẻ bỏ chạy. Hạc phóng qua ngưỡng cửa cháy phừng phừng trước tiên. Xà theo sau, nhanh như sao xẹt, Hầu vọt theo sát sau lưng. Hổ nhảy vụt qua lửa và Long vù ra ngoài sau cùng, nhanh như chớp.
Sau chỉ vài sải chân, Long đã lên vị trí đầu, dẫn những người kia xuyên qua bóng tối mù mịt khói tiến về phía ngôi võ sảnh Ngàn-Vị-Phật. Hổ nghĩ họ nên hướng về phía ngược lại, nhưng nó biết không ai chịu nghe theo nếu nó phản đối, vì thế nó im miệng và gắng hết sức chạy theo. Thân thể nó được cấu tạo thiên về sức mạnh chứ không thiên về tốc độ. Nó chạy theo thật vất vả.
Khung cảnh bày ra trước mặt Hổ tệ hơn bất cứ điều gì nó có thể tưởng tượng ra. Lửa cháy lan khắp các tòa nhà. Trong ánh lửa rừng rực kỳ dị, nó thấy các vị sư mặc áo bào cam nằm chết la liệt khắp nơi. Hàng trăm tên lính mặc áo giáp nằm ngửa với những ngọn dáo dài cắm ở cổ họng chỉa thẳng lên trời. Hổ sặc khói và mùi khét của xác người bị mũi tên có lửa đốt cháy. Lúc này nó nóng lòng muốn trả thù, nó cảm nhận được mùi vị của lòng căm hờn. Nhưng nó hiểu mình sẽ trở nên vô dụng đối với chính bản thân hay bất cứ ai khác nếu nó chết đi. Nó cố chạy nhanh hết sức mình.
Hổ chạy đến cánh cửa hậu của ngôi võ sảnh Ngàn-Vị-Phật chỉ chậm hơn những người kia vài bước. Nó hiểu Long đang nghĩ gì: chúng sẽ băng ngang qua võ sảnh trên lối đến cổng chính. Nhưng khi Long xô mạnh cánh cửa ra, luồng hơi nóng ùa ra đón chúng như nụ hôn của một con rồng. Long nhảy lui và Hổ nghe tiếng vôi vữa vỡ răng rắc và gạch nổ lốp bốp ở bên trong từ hơi nóng khủng khiếp. Chúng phải chạy vòng khá dài.
Hổ lắc đầu. Nó hiểu lẽ ra chúng nên chạy theo đường kia!
Long lại dẫn đầu mọi người chạy một lần nữa. Chúng chạy dọc theo những lối gạch loang máu, rồi Hổ thấy phòng ăn, các nhà vệ sinh, phòng tắm và tàng thư... tất cả đều rừng rực lửa.
Hổ ngạc nhiên khi chúng vượt qua được cái mê lộ trong những tòa nhà mà không đụng đầu với tên lính nào. Nó còn ngạc nhiên hơn khi Long dừng chân ở cổng chính ngay trước nó. Những đứa khác cũng dừng lại.
Bên ngoài cánh cổng là một vùng cỏ mượt đẫm ánh trăng ngăn cách các bức tường của khu nhà với một hàng cây phía xa, đó là nơi bắt đầu của một vùng rừng núi rộng lớn. Hổ hiểu cái “hào” cỏ này không có cây cối và được cắt xén gọn gàng là để kẻ thù nếu tấn công chùa Ẩn Chân sẽ không có nơi ẩn núp.
Hổ bắt kịp cả bọn. Nó thở hổn hển hỏi Long “Anh làm gì vậy? Sao dừng lại?”
Long đáp, “Có lẽ có bọn lính núp trong hàng cây. Chúng có thể bắn tên ra khi chúng ta chạy băng qua khoảng trống, hay chúng có thể chờ và tấn công ngay khi mình vừa đến hàng cây.”
Hầu hỏi, “Vậy phải làm sao? Chắc vẫn còn bọn lính ở trong chùa. Mình có thể làm gì đây?”
Xà nói, “Hầu nói đúng. Mình phải liều băng qua vạt cỏ, rồi vào trong rừng.”
Long hỏi cả bọn, “Có ai nghĩ được điều gì khác không?”
Hạc nhẹ giọng, “Mình nên chạy đến đám cây, rồi phân tán ra như lời Đại Sư dạy.”
Long hỏi, “Hổ em?”
Hổ đáp, “Em nghĩ mình nên ở lại đánh! Nếu mình...”
Long cắt lời, “Thôi đi Hổ. Đánh không phải là một chọn lựa.”
Hổ gầm lên, “Đánh trả là một chọn lựa chứ!”
Xà nói, “Nói nhỏ thôi, Hổ!” Nó quay lại phía Long, “Hầu, Hạc và em cho rằng mình nên chạy đến đám cây. Ba người là đa số. Có nghĩa là mình chạy”.
Hạc lặng lẽ nói thêm, “Rồi phân tán ra.”
Long gật đầu nói, “Quyết định như vậy nhé. Mình phải nhanh lên. Tạm biệt các em. Chúng ta sẽ gặp lại.”
Không nói thêm lời nào nữa, Long quay đi và chạy nhanh như gió băng qua khoảng đất trống. Những người kia chạy theo anh. Được bơm đầy chất adrenaline [1] gần như chúng đến hàng cây cùng một lúc. Không có lính ở đó.
Không ngoái nhìn lại, Hầu, “thằng khỉ”, rít lên một tiếng cao lanh lảnh rồi leo tuốt lên ngọn cây. Nó biến mất trong chớp mắt. Xà, “thằng rắn”, trườn đi qua một lối mòn tạo bởi những cây dương xỉ, mọc sát thấp dưới đất. Hạc, “thằng sếu”, lướt đi theo gió, trong khi Long, “thằng rồng”, dường như không dưng biến mất, như lời người ta thường đồn về những loài vật huyền hoặc biến đi vậy.
Hổ, “thằng cọp”, xoay người cắm đầu phóng vào rừng, nhưng đôi chân nó lại không chịu nghe lời. Dường như chúng nối liền với con tim nó, mà con tim lại cương quyết ở lại làm một điều gì đó.
Hổ phát hiện ra một cái cây ở rìa vạt cỏ và bám trèo lên cao tới mức mà trọng lượng của nó cho phép. Rồi nó bò ra một cành lớn để xem xét đánh giá tình hình.
Phía bên trong võ sảnh mù mịt khói, đệ tử và sư phụ đang đánh nhau một trận chí tử. Mặc dù Ưng đầy dấu vết chiến trận trên người, nhưng thật ra đêm đó hắn đánh nhau rất ít. Hắn trẻ trung, được nghỉ ngơi dưỡng sức, nên cực kỳ nhanh và mạnh. Đại Sư cũng nhanh nhẹn lạ thường và thông thường có sức mạnh bằng mười người. Đêm nay một mình ông đã hạ hơn một trăm tên lính trước khi lẻn lại vào võ sảnh. Nhưng rồi ông cũng thấm mệt. Ông không có thần dược hay phương pháp bí truyền nào để hồi phục sức khỏe trong chớp mắt. Những món này đâu có thật trên đời. Ông chỉ là một người suốt đời chuyên cần học hỏi và trau luyện nhiều loại công phu thôi.
Ưng bẻ từng khớp tay kêu lắc cắc.
Ưng khoát tay, “Này lão già, ông biết lý do thật sự khiến ta trở lại đây chứ?”
Đại Sư đáp, “Nhìn vào mắt mi thì ta biết.”
“Ta căm ghét mi!”
“Ta biết.”
Chú thích:
[1] Adrenaline là một hoóc-môn và chất truyền dẫn trong hệ thống thần kinh - ND.