← Quay lại trang sách

Chương 7

Hổ nằm sấp, tay chân ôm quanh cành cây thật chặt. Nó ngó xuống quan sát khu vực chùa Ẩn Chân. Tòa nhà nào cũng cháy rừng rực. Hổ căng đôi mắt tinh tường cố tìm những gì di động trong ánh trăng mờ mịt khói.

Ở góc xa bên trái của khu vực, một nhóm nhỏ lính đi từ kho chứa vũ khí đến khu nhà ngủ. Hổ nghĩ thầm, Chúng ở kia rồi, nhưng chúng định làm gì vậy chứ? Trong kho chứa thì có vũ khí để cho chúng lấy, nhưng trong khu nhà ngủ chắc chắn không có gì đáng giá để lấy cả.

Rồi Hổ nhớ đến cái đường hầm bí mật để thoát thân. Nó kéo dài dưới đất từ khu nhà ngủ đến bên ngoài bức tường hậu của khu chùa. Nó được cài đặt vô số bẫy để ngăn quân địch theo nó lẻn vào. Hẳn là Ưng đã vô hiệu hóa các thiết bị bẫy đó rồi. Hắn là một trong số chỉ vài người biết cách. Hổ hình dung Ưng tháo những cái nỏ bắn tên tẩm thuốc độc và gỡ những lưỡi dao bay đong đưa qua lại khi lính của hắn theo vào.

Hổ gầm lên. Nó quyết định rằng nếu mình không thể trực tiếp đánh bại Ưng, thì nó sẽ gián tiếp hạ thủ Ưng. Vì bọn lính có vẻ đang rút lui theo đường hầm, thì chắc chắn bọn chúng đã đoạt được các quyển bí kíp rồng rồi. Hổ quyết định lấy lại dù phải trả bất cứ giá nào.

Hổ trụt xuống khỏi cành cây và lăn êm ru vào bìa rừng. Rồi nó cúi thấp người chạy băng ngang vạt cỏ trở ngược lại cổng chính của chùa Ẩn Chân. Nó chạy qua cổng mà không thấy một ai và nhắm hướng nhà tắm ở bên trái của khu vực, không xa kho chứa vũ khí mấy. Nó đã nhìn thấy một vật và vật đó gợi ý cho nó.

Hổ đến nhà tắm mà không bị phát hiện, rồi thận trọng tiến tới xác của một tên lính mà nó thấy hồi nãy khi chạy ngang qua với các anh em. Tên lính khá to con và khoảng cùng cỡ người với nó. Tay Hổ run lên khi với xuống lấy cái mũ sắt trên đầu tên lính. Trước đây nó chưa từng gần người chết như thế này. Hổ ngoảnh mặt đi khi nó đặt tay lên cái mũ và ngó thấy ánh mắt của anh Sinh, anh đã chết. Sinh đã dạy Hổ sử dụng các loại vũ khí sắc bén. Anh là người thầy tử tế nhất trong đời Hổ.

Tên lính đã chết, Hổ chần chừ chốc lát rồi đứng dậy bước tới bên Sinh.

Sinh nằm đó, tay vẫn nắm cặp hổ câu kiếm mà anh yêu thích. Hổ cảm thấy những giọt lệ căm hờn và đau đớn cộm lên mắt, nhưng nó không để cho chúng rơi xuống. Thay vì khóc, nó sẽ làm một điều gì đó. Khi còn sống, cặp song kiếm này là vô giá đối với Sinh. Chúng là phần nối dài thêm của thân thể cũng như tinh thần của anh. Hổ sẽ vinh danh hương hồn anh Sinh bằng việc giữ cho tinh thần của món vũ khí đó tiếp tục sống. Nó lấy cặp kiếm từ đôi tay lạnh giá của người anh.

Hổ kiểm tra lại cặp kiếm thật nhanh trong lúc quay lại bên xác chết của tên lính. Ngoại trừ vài vết máu còn tươi dính trên mảnh lụa bọc đốc kiếm ra, thì cặp hổ câu kiếm còn trong tình trạng rất hoàn hảo. Cả hai mặt của lưỡi kiếm dài, thẳng, hai cạnh rất là sắc và cái móc câu lớn ở đầu mỗi lưỡi kiếm tượng trưng cho một cái vuốt cọp vẫn sắc bén, mạnh mẽ vô cùng. Các lưỡi dao bảo vệ tay hình lưỡi liềm vẫn sắc bén và những lưỡi dao găm đơn nhô ra từ chuôi kiếm cũng vậy. Cặp hổ câu kiếm rất vừa tay và đầy uy dũng trong tay Hổ. Hổ đặt cặp kiếm kế bên tên lính và bắt tay vào việc.

Hổ cởi cái mũ sắt của tên lính ra, rồi đến cái giáp nặng nề và mềm dẻo. Hổ đang tuột đôi giày ống ra khỏi chân hắn thì đột nhiên có ai đó cất tiếng sau lưng nó.

“Mi làm gì đó?”

Hổ quay lại thấy một người tầm thước trung bình. Người này trông chừng ba mươi tuổi và có đuôi tóc dài tết lại thành một bím dày. Hình như hắn đang mặc bộ y phục của tân Hoàng đế, nhưng Hổ không thể biết chắc được trong bóng tối mù khói. Tuy nhiên gã lính thì thấy Hổ đang mặc áo bào cam.

Gã lính hỏi bằng một giọng bình tĩnh, trầm, “Mi trốn ở đâu nãy giờ hả nhà sư trẻ kia?”

Hổ trả lời bằng cách nhặt cặp hổ câu kiếm lên.

Gã lính nói, “Thằng nhóc, bỏ vũ khí xuống đi. Ta không hứng thú giết con nít. Ta chỉ bắt mi làm tù binh thôi. Ta hỏi mi lần nữa, mi đã trốn ở đâu?”

Hổ gầm lên rồi chồm tới gã lính.

Gã lính gọn gàng thanh thoát nhảy lui, rồi rút một thanh kiếm thẳng trong bao đeo bên hông ra. Hổ dừng lại quan sát. Cú nhảy đó thật ấn tượng và chỉ những kiếm khách thượng thừa mới mang kiếm thẳng.

“Đứng xuống đi, nhà sư trẻ. Mi không phải là đối thủ xứng tầm với ta.” Gã lính nói trong khi hất bím tóc dài về phía trước vắt qua vai rồi nhét nó vào trong dải khăn thắt lưng màu đỏ rộng.

Hổ suy nghĩ thật nhanh. Kiếm thuật là sở trường của nó, nhưng nó không biết chút gì về chiêu thức của kẻ lạ này. Và những điều nó biết về vũ khí của người này làm nó lo lắng. Trong khi phải mất một ngàn giờ để sử dụng đao thành thục, thì kiếm thẳng, như cây kiếm của gã lính này, phải mất nhiều hơn mười ngàn giờ. Gã lính đã rút nó ra khỏi bao một cách tuyệt hảo và cầm nó trong một tay thôi thay vì hai tay - một tay để vung lưỡi kiếm hai cạnh, cứng nhắc, dài và tay kia làm đối trọng ra đòn. Gã này am hiểu và tự tin vào việc mình đang làm.

Mặc cho cái lạnh của ban đêm, Hổ bắt đầu toát mồ hôi. Cặp hổ câu kiếm mà nó cầm trên tay được đặc biệt thiết kế để chống lại những loại vũ khí như kiếm thẳng, nhưng nó chưa từng sử dụng cặp kiếm của Sinh. Nó chỉ dùng cặp hổ câu kiếm của chính mình và mỗi vũ khí có linh hồn riêng của nó. Hổ đặt lòng tin vào linh hồn trong cặp câu kiếm của Sinh và xông lên.

Gã lính đứng thủ thế khi Hổ vung một thanh câu kiếm cao và một thanh thấp, với ý định làm địch thủ hoang mang - nhưng gã lính nhảy qua thanh vung thấp một cách điêu luyện và khóa chặn thanh vung cao bằng thanh kiếm của mình. Trong lúc đáp xuống mặt đất lại, gã lính phóng một cú đá dữ dội thẳng vào bộ ngực hở hang của Hổ. Hổ té ngửa ra sau và rên lên vì cú chạm với đế giày cứng của gã lính. Hổ biết là chưa bao giờ trong đời mình lại bị đá mạnh như vậy.

Một nụ cười nở ra trên đôi môi mỏng của gã lính. “Nhà sư này, ta sẽ cho mi thêm một cơ hội nữa. Hãy bỏ vũ khí xuống.”

Hổ hít vô một hơi sâu và lại tấn công lần nữa. Lần này, nó chém thấp cả hai kiếm. Tên lính nhảy lên cao trên hai thanh kiếm đang quét ngang của Hổ, nhưng Hổ xoay cả hai cổ tay lên thật mạnh và tiếp tục cú chém về phía gã lính đang trên không trung. Gã lính vung kiếm xuống để đỡ.

Khi thanh kiếm của gã lính chạm vào cặp câu kiếm, thì Hổ xoay cả hai cổ tay ra ngoài và kéo đôi tay dang ra, khóa hai lưỡi câu quanh thanh kiếm của gã lính. Hổ buông người xuống đất và lăn nghiêng 360 độ, giật thanh kiếm ra khỏi tay nắm của gã lính. Khi Hổ tung mình đứng lên, nó uốn lưng và nhả lực trên hai lưỡi câu nhè nhẹ. Thanh kiếm của gã lính bay lên mái nhà tắm đang cháy rừng rực.

Gã lính đứng trước mặt Hổ, tay không. Hắn lại mỉm cười và chỉnh lại bím tóc dài.

“Ta chưa từng thấy chiêu kỳ dị này, nhà sư ạ. Rất nguy hiểm cho mi, tuy nhiên hiệu quả đấy.”

Hổ gầm gừ, “Độc chiêu đó.”

“Tuyệt lắm. Mặc dù trông rất trẻ, mi đã cao tay lắm. Ta rất có ấn tượng đấy. Không uổng công ta đã phòng bị khi đến đây.”

Gã lính rút một cây dao găm ra từ dải khăn và một vật gì đó rơi xuống đất. Hổ nhận ra nó là một trong những quyển bí kíp rồng. Gã lính thấy được ánh mắt nhận biết trong mắt Hổ lóe lên thì gật đầu.

“Nếu mớ tài liệu này không cực kỳ quan trọng thì ta có thể nghĩ đến việc đưa nó cho mi để đổi lấy việc học các chiêu thức câu kiếm tà đạo của mi. Kẹt cái là nó quan trọng nên ta không đổi được, thứ lỗi cho ta.”

Khi gã lính cúi xuống nhặt quyển bí kíp thì Hổ tấn công lần thứ ba. Gã lính nhảy lui, một tay cầm quyển bí kíp, tay kia cầm cây dao găm. Hổ tung một đòn căn bản bằng một thanh câu kiếm để thử phản ứng của gã kia với cây dao ngắn. Gã lính lại nhảy lui, lần này lại vụng về đáp xuống trên cái mũ sắt của tên lính chết mà Hổ đã cởi ra. Hổ phóng tới tung một cú đá tạt trúng ngực đối thủ đang mất thăng bằng. Gã lính té ngửa ra đất và Hổ tung người đạp mạnh và nhảy lên ngực gã. Hai đầu gối của Hổ đè mạnh hai tay gã lính xuống đất.

Đôi mắt tối của gã lính trợn tròn.

Hổ vung hai thanh câu kiếm thẳng xuống trước mặt mình. Mũi câu của mỗi lưỡi kiếm cắm sâu xuống đất ở hai bên đầu gã lính, hai lưỡi dao găm che tay dừng lại ở khoảng cách chỉ một sợi tóc trên cổ họng gã lính. Gã lính nuốt mạnh và cần cổ của gã chạm nhẹ vào mũi của một lưỡi dao găm hình bán nguyệt. Một dòng máu nhỏ xíu rỉ xuống cổ gã.

Gã lính nhìn vào mắt Hổ nói, “Tôi chịu thua rồi. Xin dũng sư hãy lấy bí kíp và tha mạng cho. Tôi sẽ mang ơn tha mạng của ngài. Xin hứa danh dự, tôi sẽ không bao giờ quên món nợ này.”

Hổ gầm gừ nghĩ, thật là dễ dàng nếu nhấn mạnh tay kiếm xuống và cho hồn gã chầu trời. Nhưng lấy đi một mạng sống thì quả là khó hơn nó tưởng nhiều. Gã lính không chỉ đề nghị điều mà Hổ mong muốn nhưng cũng còn là một ơn huệ trong tương lai. Có vẻ như Hổ sẽ được lợi nhiều hơn với việc để cho gã sống hơn là giết gã đi.

Hổ gừ lên, “Nhắm mắt lại đi!”

Gã lính làm theo.

Ngay khi mí mắt gã vừa khép lại, Hổ nắm chặt cả hai chuôi kiếm bằng tay trái và buông tay phải ra. Nó uốn cong cánh tay phải thật mạnh và chồm tới trước, vung cùi chỏ ngang qua thân, trên hai thanh kiếm bắt chéo. Đầu cùi chỏ nện trúng màng tang trái của gã lính, làm gã ngất đi.

Hổ hít một hơi thật sâu và đứng lên. Nó chống chuôi của cặp câu kiếm lên ngực gã, để hai lưỡi dao găm hình bán nguyệt sát vào cổ gã một cách nguy hiểm. Rồi nó giật bím tóc dày của gã ra khỏi dải dây lưng, lấy ba quyển bí kíp rồng. Hổ lấy tiếp quyển thứ tư từ bàn tay mềm oặt của gã lính.

Hổ thận trọng giấu các quyển bí kíp vào trong túi áo bào và ngó xuống cặp hổ câu kiếm vẫn nằm trên cổ họng gã lính. Những thanh câu kiếm đó là vũ khí rất lợi hại, nhưng chúng rất khó mang theo. Hổ quyết định để chúng lại ở vị trí hiện giờ để nhắc nhở gã lính về lời hứa của gã.

Sứ mệnh của nó đã hoàn thành, Hổ chạy ra cổng chính và ngỡ ngàng trước một sự thể bất ngờ tệ hại nhất buổi tối hôm đó.