← Quay lại trang sách

Chương 8

Hổ dừng bước khi gần đến cổng chính. Có điều gì đó không bình thường. Nó ngó chăm chăm qua ánh trăng mờ mờ khói - ngó lên, ngó xuống, nhìn tới, nhìn lui, liếc trái, liếc phải.

Chẳng có gì cả.

Cảm thấy không còn thời gian để hoài phí, Hổ bước lui nhiều bước, rồi phóng nhanh tới trước. Sáu sải chân đầu tiên, nó phóng ở tốc độ nhanh nhất có thể. Ở sải chân thứ bảy, nó liếc thấy có gì đó đang di động. Lúc đó thì đã quá trễ rồi.

Một bóng người vọt ra từ sau một trong những cánh cổng và đâm sầm vào nó. Cả hai ngã lăn xuống cỏ và Hổ cố thoát khỏi cái nắm chặt vào áo bào của mình bằng cách cắn vào tay đối thủ. Hổ vùng đứng lên, đối thủ cũng vậy. Hắn là Ưng.

Gương mặt lạnh lùng của Ưng nhăn nhó vì đau đớn khi hắn tuột cái tay áo rộng quá khổ lên và xoa cánh tay.

Hắn hỏi, “Mi chạy đi đâu mà quýnh quáng lên vậy hả, con mèo ướt kia?”

Hổ đáp, phun lời ra cùng với cái vị gớm ghiếc trong miệng, “Chạy càng xa mi càng tốt.”

Ưng mỉm cười, “Tại sao bỏ cả đời ra để chạy vậy? Theo ta đi. Ta có thể dùng một thằng dễ quạu và dữ tợn như mi đó.”

“Đừng hòng.”

Ưng chồm tới trước và đôi mắt đen của hắn lấp lánh. “Thôi đi nào, Hổ. Theo ta thì bát cơm của mi sẽ luôn luôn đầy vun. Mi sẽ không bao giờ phải quét sàn nhà hay giặt vớ dơ của người khác nữa. Trong thế giới của ta, các dũng sĩ được ưu tiên về thực phẩm, trên tất cả mọi kẻ khác. Mi sẽ làm gì khác nào? Nhất là bây giờ Đại Sư đã tiêu rồi.”

Hổ quắc mắt nhìn Ưng.

Ưng nói, “Đúng vậy, Đại Sư đã chết. Ta vừa cho hồn lão về chầu trời rồi.”

Mắt Hổ nheo lại, “Mi láo toét.”

“Mi có thật sự nghĩ rằng ta đứng được ở đây nếu lão còn thở không?”

Hổ rùng mình như một con mèo bị ném xuống một dòng sông băng giá. Nó nghĩ, Chắc là Ưng đang nói thật. Ưng chẳng bao giờ để dở dang điều gì.

Ưng tiếp tục xoa cánh tay dưới tay áo. “Ta không đùa đâu, Hổ à. Đại Sư đã chết. Và chuyện này cũng là điều tốt. Lão không phải là kẻ thiêng liêng như mọi người nghĩ. Ta đã giải thoát cho mi và những kẻ khác bằng cách giết lão.”

“Hổ! Chạy đi!” có ai đó la lớn xuyên qua làn khói. Hổ ngước lên thấy Đại Sư đang bước khập khiễng về phía chúng. Ông đang kéo lê một chân và một cánh tay treo vô dụng bên hông.

Ưng rít lên với Đại Sư.

Đại Sư la lên, “Hổ! Nhảy đi!”

Hổ nhảy lui lại khi Ưng bất ngờ quất vòng quanh và vung cổ tay ra trong một bóng mờ. Hổ thấy tia phản chiếu lấp lánh của kim khí và cảm thấy một cái gì đó chạm nhẹ vào má phải. Ngay lập tức bên má đó nóng bỏng lên như bị phỏng. Máu chảy ròng ngang hàm của nó, xuống một bên cổ. Đó là roi xích của Ưng quất! Hổ nhớ rằng Ưng đã chế ra những đốt kim loại dài, cứng, móc lại được với nhau để tiện giấu trong tay áo.

Hổ quay lại kịp lúc để thấy Ưng vung cái roi thép quất Đại Sư. Đại Sư cúi đầu xuống tránh ngọn roi nặng và bén. Ưng buông cây roi trong tay giữa chừng và thọc bàn tay kia thẳng về phía Đại Sư. Một tiếng BÙM! kinh hồn và Đại Sư bật té lui, một cái lỗ mở toang hoác trên ngực ông. Ông ngã quỵ xuống, tắt thở.

Hổ rống lên. Cơn đau nhói lên từ khóe miệng bên phải kéo lên tai khi nhát rạch trên má nó tét rộng hơn ra.

Ưng thả cây súng bốc khói mà hắn giấu trong tay áo xuống và quay lại hướng Hổ. Hắn nhe hàm răng nhọn hoắc và thè cái lưỡi chẻ đôi ra.

Một tiếng la thất thanh vang trên tiếng lửa cháy lách tách của khuôn viên chùa.

“Ưng tướng quân! Ngài đến nhanh lên! Có chuyện liên quan đến mấy quyển bí kíp.”

Ưng quay đầu về phía tiếng la và Hổ nhìn theo ánh mắt của hắn qua đám khói. Ngoài xa xa, gã lính mà Hổ đã đánh nhau với hắn - gã có bím tóc dài - đứng trên mái của nhà tắm đang cháy phừng phừng.

Tên lính lại gọi Ưng lần nữa và Hổ lợi dụng sự phân tâm. Nó vọt chạy qua cánh cổng đang mở.