← Quay lại trang sách

Chương 9

Tên lính giỏi nhất của Ưng đứng trên mái nhà tắm chờ Ưng. Hắn tên là Đường Lang, có nghĩa là “bọ ngựa” trong tiếng mẹ đẻ Quảng Đông của hắn. Như con bọ ngựa, hắn nổi tiếng về cả tính kiên nhẫn lẫn tốc độ nhanh nhẹn. Và giống như con bọ ngựa, tính tình hắn rất phức tạp. Võ công của hắn cũng vậy.

Đường Lang hai mươi chín tuổi và là phó tướng trong đạo quân của Ưng. Cái đuôi tóc dài và dày của hắn nổi bật giữa đám lính. Đúng lúc Ưng đến nhà tắm, có gần một trăm năm mươi lính đứng trong sân tối và ngập ngụa khói, đang nhìn lên Đường Lang.

“Có chuyện gì vậy?” Ưng hỏi khi đám đông tách ra nhường đường cho hắn.

Đường Lang cúi xuống những viên ngói đỏ nhặt thanh kiếm của mình lên. Khuất trong những ngọn lửa lung linh, hắn ngó xuống Ưng.

“Một tên sư trẻ đã đoạt lấy mấy quyển bí kíp rồi.” Đường Lang bình tĩnh nói, chỉnh cái bím tóc dài vắt qua vai.

Ưng quát lớn, “Cái gì? Nói lại xem!”

“Một tên sư trẻ đã đoạt lấy mấy quyển bí kíp rồi, thưa ngài. Tôi rất tiếc. Tôi hoàn toàn có lỗi.”

Ưng ngó Đường Lang trừng trừng hỏi, “Sao mi lại bất tài như vậy? Chuyện gì đã xảy ra?”

“Tôi lấy được mấy quyển bí kíp ở tàng thư theo lệnh của ngài.” Đường Lang nói, mặc kệ lửa đang cháy quanh mình. “Nhưng rồi tôi đụng đầu một nhà sư khá to con. Hắn tấn công tôi bằng một cặp hổ câu kiếm và lừa tôi với một chiêu thức rất xảo quyệt. Hắn ném thanh kiếm của tôi lên mái nhà này rồi đánh tôi ngất đi. Tôi nghĩ rằng đó là lúc hắn lấy mấy quyển bí kíp trong dải thắt lưng của tôi. Tôi leo lên đây để lấy lại thanh kiếm và thấy tướng quân ngoài xa. Tôi hi vọng là mình không làm gián đoạn việc gì quan trọng.”

Ưng quan sát mặt đất và thấy cặp hổ câu kiếm của Sinh. Hắn chộp lấy chúng và múa cao khỏi đầu mình.

“Có phải cặp câu kiếm này là thứ gã sư trẻ đã dùng không?”

Đường Lang đáp, “Thưa đúng ạ. Chính chúng đấy ạ.”

Ưng gầm gừ và chạy thẳng đến bức tường ở phía ngoài của nhà tắm. Thân hình hắn vẫn thẳng góc với mặt đất khi hắn bước hai sải chân dài đến bên hông của tòa nhà gạch, đôi chân hắn vận động như đang leo lên một đoạn cầu thang. Các dũng sư thường hoàn tất chiêu thức này bằng việc thực hiện một cú búng ngược ra sau. Ưng thì không. Lòng chân trần và các móng chân dài của hắn bám lấy những mô gồ ghề trên mặt gạch và hắn bắn người thẳng lên không trung. Hắn giơ cả hai tay lên cao hết cỡ, mỗi tay được nối dài thêm bằng một thanh câu kiếm và dùng hai vòng câu để níu lấy bờ rìa ngoài cùng của mái nhà. Rồi hắn tung người lên trên mái nhà, cầm theo hai thanh câu kiếm. Hắn tiến lại phía Đường Lang trên đỉnh tòa nhà đang cháy rừng rực lửa, đôi bàn chân trần bước nhẹ êm trên những viên ngói nóng.

“Đồ ngu!” Ưng thét vào mặt Đường Lang, thè cái lưỡi chẻ đôi ra ngo ngoe. “Mi hi vọng là mình không làm gián đoạn việc gì ư? Mi bị sao vậy? Ta đã nắm được tên sư nhóc ục ịch đó trong tay và ta để cho hắn thoát đi! Tại sao vậy? Vì ta phải qua đây để giúp mi ! Nếu không vì mi thì lẽ ra ta đã bắt được thằng nhóc đó và có mấy quyển bí kíp rồi. AAAAAAAA!”

Ưng giận dữ lao tới Đường Lang, vung cả hai thanh câu kiếm lên. Đường Lang khéo léo lách người né được cú tấn công của Ưng và trườn lên xuống trên những viên ngói cong trơn trượt phủ mái nhà dốc. Những ngọn lửa bốc lên trời qua những lỗ thủng to dần trên mái nhà và Đường Lang lợi dụng những ngọn lửa này. Bằng cách sử dụng chúng như một tấm mộc, hắn cố giữ khoảng cách giữa hắn và cặp câu kiếm. Hắn không phản công.

Ưng dừng tay lại và Đường Lang trượt xuống rìa của mái nhà, ngay trước mặt đám lính. Một bức tường đang cháy ngăn cách hắn và Ưng khi hắn quỳ xuống trên những viên ngói nóng giộp. Đuôi bím tóc dài quét nhẹ trên mái nhà.

Đường Lang nói, “Thưa tướng quân, xin ngài tha tội.”

Thở hổn hển, Ưng buông cặp câu kiếm xuống hai bên hông, chuyển trọng lượng thân thể từ chân này qua chân kia để bàn chân trần không bị phỏng.

Đường Lang cúi đầu, “Tôi biết tội lắm, thưa tướng quân. Thằng nhóc lợi hại không ngờ. Nếu biết hắn không phải là một tên sư tầm thường thì tôi đã phản ứng khác đi rồi. Tôi bất cẩn vì...”

Ưng gào lên, “Đừng BAO GIỜ bất cẩn! Ta đã ra lệnh như vậy mà!” Hắn lại giơ cặp câu kiếm lên lần nữa.

“Thưa tướng quân, tôi sẽ không bao giờ tái phạm nữa! Xin tha lỗi cho sự bất tài của tôi.”

“AAAAAAA...!”

Ưng ném cặp hổ câu kiếm ra xa và nhảy từ mái nhà cao xuống bằng một cú búng người liên hoàn tuyệt đẹp.

Ưng thét lớn, “Bây đâu, theo ta ngay!”

Đường Lang chờ cho Ưng và những người khác đi được một đoạn rồi hắn mới nhét bím tóc dày vào dải khăn thắt lưng và nhảy xuống bằng một cú búng người ba thế thật hoàn hảo.

Ưng dẫn nhóm lính đến cổng chính và ra lệnh cho chúng dàn thành một vòng tròn quanh cái xác mềm oặt của Đại Sư. Hắn bước vào giữa vòng tròn ấy dưới ánh trăng.

Ưng tuyên bố, “Các ngươi nghe đây chúng ta đến hủy diệt chùa Ẩn Chân và toàn bộ sư sãi trong đó. Ta e rằng chúng ta mới thành công phần nào thôi. Ít nhất là có một tên sư trẻ đã thoát được và có thể còn nhiều đứa nữa. Một nhóm các ngươi sẽ thu thập từng xác chết của bọn sư lại và chính tay ta sẽ kiểm tra từng xác một. Một nhóm khác sẽ đếm tất cả số binh sĩ của chúng ta đã bỏ mạng. Ta e rằng chúng ta đã thiệt hại hơn hai ngàn người để hạ một trăm tên sư. Điều này không thể bào chữa gì được và để cải thiện cho tốt hơn, ta phải huấn luyện chuyên sâu thêm cho các ngươi, những kẻ còn sống. Ta không tiếp tục chấp nhận sự bất lực này thêm nữa.”

Đám lính cúi mặt nhìn xuống đất và bồn chồn đổi chân.

Ưng ra lệnh, “Tất cả bọn mi, hãy nhìn ta khi ta đang nói!”

Bọn lính nhìn lên gương mặt cau có giận dữ của Ưng.

“Đường Lang, mang thanh kiếm của mi đến đây cho ta.”

Đường Lang ngần ngại.

Ưng nói, “Đường Lang, hãy chứng minh lòng trung thành của mi đối với ta. Hãy tin rằng ta sẽ làm những điều tốt nhất cho đội quân này và cho Hoàng thượng. Mang kiếm đến cho ta.”

Đường Lang chần chừ thêm một chốc lát, rồi rút từ dải thắt lưng ra thanh kiếm còn trong bao. Hắn trang trọng cúi thấp người trao thanh kiếm gia truyền. Ưng xé toạc cái bao kiếm ra và khinh bỉ ném nó xuống đất. Hắn giơ thanh kiếm cao khỏi đầu bằng cả hai tay.

Bằng một động tác quét ngang, dài, Ưng bổ thanh kiếm xuống thành một đường vòng cung mạnh mẽ. Thanh kiếm lướt qua cái đầu đang cúi của Đường Lang khi Ưng xoay người. Khi đường vòng cung chấm dứt, thanh kiếm cắm sâu xuống đất và đầu của Đại Sư lăn lông lốc rời khỏi cái xác bất động của ông.

Ưng rút thanh kiếm lên khỏi mặt đất bằng một cái giật mạnh và thản nhiên ném nó qua một bên. Rồi hắn nắm lấy tai của cái đầu trọc Đại Sư và ném nó cho Đường Lang. Đường Lang vươn tay ra chụp cái vật xoay mòng mòng đó, mặc kệ máu bắn tưới lên người từ đầu xuống chân. Đường Lang kính cẩn đặt cái thủ cấp xuống đất cạnh bên mình và lau hai bàn tay đẫm máu vào vạt trước của chiếc áo bào lụa xanh.

Ưng nói với Đường Lang “Ta đã hứa mang dâng cái đó cho Hoàng thượng. Mi mang nó về dâng ngài giúp ta ngay lập tức nhé. Mi cũng báo cho ngài biết tin xấu rằng nhiệm vụ của ta chưa hoàn thành và ta không mơ tưởng đến việc nhận chức Đại tướng cho tới khi nào ta hoàn tất phần việc của mình trong sự thỏa thuận giữa chúng ta. Hiểu chưa?”

Đường Lang đáp, “Dạ hiểu, thưa tướng quân.”

“Tốt lắm.”

Ưng quay sang tay đầu lĩnh quan trọng thứ hai của mình, thái úy Vũ. Tay lính tầm thước, mạnh mẽ đứng nghiêm. Gã chỉnh lại chiếc áo giáp.

“Thái úy Vũ, mi và phân nửa toán lính sẽ ở lại đây để rà soát và đếm xác chết. Rồi cởi lấy áo giáp của những tử sĩ của ta. Các ngươi sẽ làm suốt đêm.”

Thái úy Vũ đáp, “Tuân lệnh, thưa tướng quân.”

Ưng quay sang đô úy Du, tay đầu lĩnh quan trọng thứ ba của mình. Đô úy Du thở dài và mân mê với cái mũ lụa to sụ của gã. Ưng ra lệnh, “Đô úy Du! Để ý này! Mi sẽ chia số lính còn lại thành từng toán rồi tỏa ra thông báo cho từng ngôi làng một trong phạm vi một trăm dặm rằng ta đang truy lùng các nhà sư trẻ. Năm tên này trong độ tuổi từ mười một đến mười ba có thể đang ở đâu đó và một đứa trong bọn chúng có giữ bộ bí kíp mà ta muốn lấy lại. Mi phải thông báo cho tất cả biết rằng nếu kẻ nào bị phát hiện che giấu các nhà sư này hay mấy quyển bí kíp kia, thì ta sẽ tử hình kẻ đó, toàn bộ gia đình và tất cả bà con láng giềng của kẻ đó ngay lập tức. Có manh mối bất cứ ai liên lạc với một trong các nhà sư này hay mấy quyển bí kíp thì phải báo ngay cho ta, không được chậm trễ. Cho mọi người trên đường đi biết tên và vị trí của ngôi chùa “bí mật” này, ta sẽ chờ tin cập nhật tại đây. Nghe rõ chưa?”

Đô úy Du gật đầu và kéo mạnh chiếc áo bào lụa không một vết bẩn của mình. Ưng quắc mắt và chồm tới trước, từ từ xoay quanh trong vòng tròn đám lính. Đôi mắt đen của hắn nhìn vào từng người trong nhóm.

Ưng nói, “Hãy luôn nhớ rằng các ngươi, những kẻ đang đứng đây, sẽ lãnh trách nhiệm không dễ dàng chút nào, bởi vì bọn mi phải mở to tai mắt ra cho dù đang ngủ hay thức. Ta tin chắc rằng ít nhất sẽ có một nhà sư trẻ mủi lòng mà quay lại. Giờ thì chia thành nhóm và bắt tay vào việc đi! Bọn mi có thể tìm ta ở cái nơi tồi tệ này cho tới khi có thông báo mới.”