← Quay lại trang sách

Chương 10

Hổ chạy một mạch. Mặt đất kêu thình thịch dưới chân khi nó phóng qua những tảng đá và lao đi giữa những thân cây già to khổng lồ. Đôi mắt nó thu nhận lấy ánh trăng thảng hoặc chiếu bằng sự thành thạo của loài mèo, đôi chân trần của nó khéo léo tránh vô số rễ cây chằng chịt nằm ẩn dưới những hố sâu. Tim Hổ đập thình thịch, làm bật ra dòng máu nóng, dính dáp từ vệt cắt trên má. Nó nghiêng đầu qua một bên để cho máu chảy xuôi xuống cổ và lên trên cổ áo của chiếc áo bào thay vì nhỏ xuống đất, tránh để lại dấu cho Ưng và đồng bọn đuổi theo.

Chỉ một mình nơi này, tâm trí của Hổ vận động còn nhanh hơn cả đôi chân. Làm sao mà Ưng có thể làm chuyện này?

Hổ thường nổi giận vì những chuyện xảy ra với nó ở chùa Ẩn Chân. Nhưng nó chẳng bao giờ trả thù bằng việc giết người. Chuyện đó thật là điên rồ. Nó chưa bao giờ mơ tới chuyện giết Ưng là kẻ luôn luôn chọc ghẹo, sinh sự với nó. Một trong những người anh của Hổ có lần đề nghị giết Ưng để trả thù cho việc hắn công khai đổ lỗi cái chết của người bạn duy nhất của hắn cho Đại Sư; nhưng ông anh này chỉ nói đùa thôi. Mọi người đều biết những lời oán trách của Ưng là do buồn đau và sự phủ nhận. Nhiều nhà sư cũng cảm thấy hối tiếc cho Ưng vì họ biết chắc rằng nếu có ai đó để chịu lỗi cho cái chết thì đó chính là bản thân Ưng. Vì thế, thay vì trừng phạt Ưng vì những lời oán trách của hắn, thì các vị sư huynh lớn tuổi đã hài lòng khi Ưng tuyên bố sẽ rời xa khỏi ngôi chùa mãi mãi để lãng du trong những khu rừng quanh đây. Họ hiểu hắn sẽ cô đơn lắm và họ đồng ý rằng sự cô độc vĩnh viễn là hình phạt xứng đáng cho những hành vi của hắn.

Ban đầu Hổ không đồng ý và nghĩ rằng Ưng nên nhận ít nhất là bốn mươi hèo tre. Tuy nhiên, giờ đây chính nó đang đào thoát một mình giữa chốn vô danh, thì Hổ lại nghĩ có lẽ các vị sư huynh nói đúng. Có lẽ sự cô độc giáng xuống còn mạnh và đau hơn hèo tre.

Hổ bắt đầu thấy đau buồn sâu sắc. Nó nhận ra rằng từ hồi nào đến giờ mình chưa bao giờ cô đơn. Nó luôn làm việc, luyện tập, học hành, ăn và ngay cả ngủ cũng với ít nhất là một trong bốn người anh em bên mình. Nó từng phàn nàn về việc chưa bao giờ được ở một mình và Đại Sư luôn nói với nó là nó nên thận trọng về những gì nó ao ước. Hổ bắt đầu nghĩ không có lời nào chân thật hơn đã từng được nói ra. Các anh em nó có thể làm bực mình, nhưng ít ra là nó luôn có một ai đó để cãi với nhau.

Hổ nhận thấy rất rõ rằng thỉnh thoảng nó và các anh em hòa thuận với nhau. Một điều mà chúng cùng nghĩ giống nhau là những cảm nhận tiêu cực về thời khóa biểu hàng ngày của chúng. Chúng đều theo những hoạch định nghiêm khắc mà Đại Sư đặt ra cho chúng từng giờ một và chúng chẳng bao giờ có thời gian rảnh. Hổ đã cảm nhận mạnh mẽ nhất về cái ước muốn được ở một mình, điều đó là lý do tại sao nó ngạc nhiên khi giờ đây khám phá ra rằng dường như nó có tất cả thời gian trên cõi đời này, thì nó lại không biết rõ mình nên làm gì với cái thời gian đó.

Tâm trí Hổ tiếp tục chạy đi càng lúc càng xa khỏi cái công việc sắp tới, đó là việc chạy càng nhanh càng tốt xuyên qua khu rừng tối mà không để mình bị thương; cho tới khi một cái rễ cây to vươn lên chộp lấy chân nó. Nó ngã thật mạnh.

Hổ nằm trên thảm lá khô, lấy lại sức. Nó tự mắng mình về tội mải mê suy nghĩ rồi nhấc đầu lên thì một giọt nước mằn mặn rơi ra từ con mắt phải, thấm sâu vào vết rách ngang má. Nó chống lại được nỗi thôi thúc được òa khóc và nhắm chặt hai mắt lại, cắt đứt dòng nước mắt chực tuôn trào. Rồi nó đứng dậy. Không có cái xương nào gãy và không có cái khớp nào bị trật. Nó thò bàn chân phải vào một vũng ánh trăng nhỏ và thấy rằng phần trên cùng bắt đầu bầm. Bàn chân nó đau lắm, nhưng không đau nhiều như trên má, nhưng cái đau trên má cũng chỉ bằng nửa cái đau đang lớn dần lên nơi sâu thẳm tâm hồn.

Gió dấy lên một lát và Hổ cảm thấy đêm có vẻ lạnh dần lên. Hẳn là do độ cao so với mặt biển. Nó đã cố ý chạy về phía ngọn núi thấp gần nhất, hiểu rằng nếu leo lên đủ cao thì có thể tìm được thứ sẽ giúp giữ cho tình cảnh tệ hại của nó không trở nên tệ hơn nữa: đó là rêu-máu.

Giống như việc tự vệ, thảo dược là chuyện sống còn, do đó tất cả các dũng sư đều học nó. Hổ quẹt ngón tay trỏ ngang qua vết rách trên má. Những vết cắt trên mặt vẫn rỉ máu và vết cắt đó rất dài và sâu. Nếu mất máu nhiều quá thì nó sẽ ngất và lúc đó thì ai mà biết được chuyện gì có thể xảy ra với nó chứ? Loại rêu-máu có tác dụng cầm máu. Loại rêu này không công hiệu với tất cả mọi người, ngay cả với bất cứ một anh em nào của nó, nhưng lại rất tuyệt với nó. Khó mà tìm thấy rêu trong bóng tối, nhưng nó không thể chờ cho tới khi mặt trời mọc. Hổ thấy ngoài xa xa ánh trăng chiếu sáng hơn lên mặt đất, điều đó có nghĩa là tán lá trên đầu mỏng dần đi. Đó là dấu hiệu tốt. Nó đi tới đó.

Chẳng bao lâu Hổ tìm thấy cái nó cần: một mảng rêu-máu nhô ra từ bên dưới một khúc cây đổ. Khi vơ được một nắm rồi, nó tìm ra một hòn đá trơn láng bằng cỡ nắm tay để dùng như một cái chày giã và một tảng đá phẳng lớn để dùng tạm làm mặt cối. Sau khi phủi bớt bụi đất và những phần úng vữa của mớ rêu đi, Hổ bắt đầu giã nát chỗ rêu. Nó làm thật nhanh, cố không gây ra tiếng động. Mọi việc không như ý nó muốn cho tới khi nó nhớ ra rằng thiếu mất một thành phần chính yếu, đó là nước. Để có được độ đặc như hồ thích hợp để đắp lên vết thương, thì người ta cần cho thêm một ít chất lỏng. Hổ phải ứng biến thôi. Nó nhổ nước bọt lên cái mớ rêu được nghiền nát đó.

Sau khi giã và nghiền thêm một ít nữa, Hổ múc mớ hồ nhão đó lên một bàn tay và đắp lên vết thương bằng bàn tay kia. Gần như máu ngừng chảy ngay lập tức. Cái cảm giác nhức nhối ghê gớm mà nó cảm thấy khi gió thổi vào vết thương cũng ngưng lại. Tuy nhiên, gió lại làm nó rát lên bằng những cách khác. Gió làm lạnh chiếc áo bào vẫn còn ướt vì nằm trong chum và làm cho vải dính sát vào thân thể. Hổ rùng mình. Nó cần một chỗ trú thân. Thật là may mắn, một thứ mà vùng rừng núi không bao giờ thiếu là đá. Đủ các cỡ đá. Nó tìm được một mô đá trồi lên có mặt cản gió, rồi lăn vào nằm co ro bên trong.

Hổ không thể nhớ được có bao giờ nó cảm thấy mệt đến kiệt sức như vậy chưa. Giáo trình huấn luyện ở chùa Ẩn Chân rất khắc nghiệt, nhưng nó chưa từng cố sức nặng nhọc trong thời gian dài như thế này và trước đây chưa từng có quá nhiều chất adrenaline được chảy trong cơ thể. Hổ chịu thua cơn mệt lả. Nhưng ngay cả khi thân thể thư giãn và thở chậm lại thì tâm trí nó vẫn suy nghĩ miên man.

Nó băn khoăn, Các huynh đệ của mình chạy đi đâu rồi? Tại sao họ không ở lại hòng làm một điều gì đó? Và giờ thì họ đi mất rồi, chỉ còn một mình mình với mấy quyển bí kíp thôi, mình nên làm gì với chúng đây?

Hổ bối rối quá. Nó bị bản năng dẫn dắt, không nguyên cớ gì cả. Bản chất của nó không quen suy nghĩ nhiều.

Mệt lả, lạnh và cô đơn, nó nhắm mắt lại.