Chương 11
Tên lính hỏi, “Ông nghĩ ông ta sẽ ở dưới đó trong bao lâu?”
Thái úy Vũ đáp, “Ta không biết, chỉ mới một vài giờ thôi, nhưng như ta biết thì Ưng tướng quân có thể ở lại dưới đó mãi mãi.”
“Ông nghĩ là ông ta đang làm gì?”
“Ta chẳng muốn biết làm gì. Thôi im đi, tiếp tục đào đi. Nếu ông ta gặp mình trước khi mình kết thúc thì ông kết liễu mình luôn đó. Ta chưa hề xin phép ông để làm chuyện này.”
Ưng nằm ngủ trên nền đất lạnh bên trong đường hầm thoát thân của chùa Ẩn Chân, quên đi những việc bộ hạ của hắn đang làm trên mặt đất. Chẳng bao lâu sau khi hắn kiểm tra những nhà sư đã chết và xác định rằng Hổ và bốn cậu nhóc khác đã trốn thoát thì hắn đi xuống dưới đất. Ưng cô độc tự bản chất và thường cần những lúc một mình.
Thời gian một mình cũng rất quan trọng đối với Ưng khi hắn còn sống ở chùa Ẩn Chân; và hắn từng lén lút chuồn đi mỗi khi có cơ hội. Trong nhiều năm, cái đường hầm thoát thân đã là nơi ẩn náu ưa thích của hắn. Đó là một nơi mà hắn có thể ở một mình. Một nơi mà hắn có thể là chính mình. Mặt dù trần gian xem hắn như là một con chim ưng, trong tim hắn thì hắn nghĩ mình là một con rồng hoàn toàn uy dũng. Qua nhiều năm, cái đường hầm đã trở thành hang ổ riêng của Ưng. Chẳng ai thèm xuống đó vì những cái bẫy ngầm. Không một ai, thật vậy, ngoại trừ Hổ.
Thỉnh thoảng, Ưng thả mình vào giấc ngủ trong đường hầm. Khi hắn không lên ăn cơm hay bỏ buổi tập thì ai đó sẽ phải xuống đó đánh thức hắn dậy. Ưng ghét bị đánh thức và ngay lập tức sẽ nổi đóa mắng chửi bất cứ kẻ nào phá bĩnh hắn. Do vậy không có vị sư nào thích đến gần hắn khi hắn ngủ. Không có vị sư nào, đúng vậy, ngoại trừ Hổ, kẻ dường như tìm thấy niềm vui đặc biệt trong việc chọc tức Ưng. Hổ háo hức xung phong mỗi khi cần đánh thức Ưng dậy, nhất là dưới đường hầm tối om, nơi không có ai trông chừng. Hổ sẽ dùng thị giác tốt kỳ lạ trong điều kiện ít ánh sáng của mình để từ từ theo dõi Ưng, lặng lẽ, trước khi đánh thức hắn dậy bằng một cú đấm hay cú đá mạnh hết sức.
Và do đó có một mối quan hệ đặc biệt hình thành giữa Ưng và Hổ. Ưng hành hạ Hổ vào ban ngày và Hổ sẽ chơi lại khi Ưng ngủ. Những cảm nhận về Hổ của Ưng là một phần lớn của cái nguyên cớ mà hắn cần có đôi chút thời gian một mình trong lúc này. Hắn buồn bực vì mấy quyển bí kíp bị lấy mất, nhưng đặc biệt buồn bực vì Hổ lại là kẻ làm chuyện đó. Trong khi nằm ở đó, Ưng mơ thấy hắn đang trên đường theo đuổi truy lùng Hổ. Ưng thích cái cảm xúc mạnh của cuộc săn đuổi và nó làm cho hắn thấy đau đớn vì hắn không thể săn đuổi nữa. Bây giờ trách nhiệm của hắn là điều khiển nỗ lực của người khác. Tất cả những gì hắn có thể làm là ngồi yên và quan sát.
Ưng cảm thấy có cái gì đó lướt nhẹ qua mũi làm hắn tỉnh dậy và ngay lập tức nổi đóa. Nhưng không có ai ở đó cả. Mấy viên đá nhỏ và một ít bụi rơi lên đầu hắn, một dòng đều đặn rồi nhanh chóng trở thành một con sông tuôn ào ạt. Ưng cố lăn qua một bên và cuộn mình lại như một trái bóng khi con sông trở thành con sóng triều đầy mảnh vụn và bầu trời mở toang trên đầu hắn.
Thái úy Vũ chồm thân hình to bè, mạnh mẽ của hắn tới và ngó xuống cái lỗ to đùng. Tên lính giúp hắn đào nằm trên nền của đường hầm thoát thân, trên ngọn một đống đất. Tên lính ném cái xuổng bị gãy qua một bên và ngó lên thái úy Vũ đóng khung trong ánh nắng sớm.
Thái úy Vũ hỏi tên lính, “Dưới đó mi sao rồi?”
Tên lính rên lên, “Vâng, vâng. Tôi đã bảo ông là mình không nên đào trong cái chỗ này! Tôi có cảm giác cái đường hầm...”
“Suỵtttt!” Thái úy Vũ gằn giọng thì thầm, “Đừng nói lớn! Ưng tướng quân chắc vẫn còn đâu đó bên dưới này. Ta không muốn ông nghe tiếng mình.”
Tên lính nói, “Yên tâm đi. Nếu tướng quân là...”
Một phần của đống đất kế bên đầu của tên lính đột nhiên nổ tung, nhường chỗ cho một cái nắm tay được chuyển thành một ưng trảo tuyệt hảo. Nắm tay vồ xuống cổ họng tên lính. Bốn cái móng tay dài ngập sâu dọc theo một bên thanh quản của hắn. Móng ngón tay cái sắc như dao cạo cắm ngập vào phía bên kia. Nắm tay xiết chặt cho tới khi không còn âm thanh nào thoát ra từ miệng tên lính. Rồi bàn tay trảo đột ngột buông ra. Tên lính đổ nhào khỏi đống đất, tuyệt vọng gào lên cầu cứu. Chẳng ai đoái hoài.
Cả đống đất nhúc nhích, rồi Ưng tướng quân trồi lên từ đống xà bần đổ nát như một con phượng hoàng bám đầy bụi đường. Hắn nhảy lên ngọn đống đất, rồi nhảy tiếp và bay vút lên qua cái lỗ hổng, hai tay dang rộng ra. Hắn đáp xuống trước mặt thái úy Vũ đang bước lùi lại nhiều bước. Ưng lắc mạnh đầu giận dữ, “Mi nghĩ mi đang làm gì đây?” Bụi đất bay mù mịt.
Thái úy Vũ nuốt nước bọt, “Đào cái hố, thưa tướng quân.”
“Ta hiểu vậy rồi, thằng ngu. Tại sao mi lại đào?”
“Chúng ta cần chôn người chết, thưa tướng quân.”
“Chôn người chết ư?” Ưng hỏi, chồm tới thái úy Vũ.
Thái úy Vũ đáp, “Vâng, thưa tướng quân. Mình nên chôn các tử sĩ. Mình cũng nên chôn các nhà sư nữa. Chúng ta cần phải tôn trọng người chết.”
Ưng hỏi, “Và khi nào mi nghĩ là mi có thời gian cho vụ này?”
“Thưa tướng quân, chúng tôi đã bắt đầu làm.”
“Ta thấy điều đó! Sẽ mất cả mấy ngày để mi và bọn lính đào cho đủ hố.”
Thái úy Vũ ngần ngại đáp, “Chúng tôi biết, thưa tướng quân. Nhưng bọn lính nghĩ cũng đáng công. Chúng sẵn sàng nỗ lực nhiều hơn nữa nếu cần. Chúng sợ.”
Ưng cau mặt và những vết nhăn trên mặt hằn sâu. “Sợ cái gì?”
“Lúc nãy chúng tôi phát hiện ra một chuyện. Một chuyện rất kỳ quái.”
Ưng hỏi, “Chuyện gì?”
Thái úy Vũ hoang mang đáp, “Một cái xác bị mất. Một trong những nhà sư bị chết. Thật ra, không phải là nhà sư bất kỳ nào, mà là Đại Sư của chùa Ẩn Chân.”
Ưng thét lên, “CÁI GÌ?”
Thái úy Vũ đáp, “Tôi biết, thưa tướng quân. Thật là khó tin, nhưng thật là vậy. Bọn lính tin là xác chết đi tìm cái đầu của nó.”
Ưng nạt, giọng giễu cợt, “Chuyện đó thật lố bịch. Không có chuyện xác chết không đầu đứng dậy bỏ đi.”
“Tôi cũng bảo bọn lính đúng y như vậy! Nếu ngài hỏi, thì tôi nghĩ là mấy con ma khác đến mang nó đi.”
Ưng lại thét lên, “CÁI GÌ? Mi khùng rồi à?”
Thái úy Vũ đáp, “Thưa tướng quân, không có cách giải thích hợp lý nào khác. Chúng ta có ít nhất hai tên lính gác ở mỗi cổng từ trước khi ngài xuống đường hầm. Chính Đường Lang bố trí lính gác trước khi ông ấy đi. Không có một kẻ nào có thể xâm nhập vào rồi trở ra mà chúng ta không phát hiện được. Nó phải là hồn ma thôi. Không được chôn cất tử tế thì linh hồn của tất cả những kẻ này sẽ trở thành ma đói trên trần gian này thay vì hồi sinh qua kiếp khác. Chúng ta phải tôn trọng họ. Ai mà biết được họ sẽ làm chuyện gì đây?”
Ưng vung tay xô thái úy Vũ ngã xuống đất và bước qua người hắn, đứng dạng hai chân trên thân thể to mập của Vũ. Bình thường thái úy Vũ chẳng sợ một ai, nhưng hắn nhắm mắt lại khi thấy Ưng cong môi lên và thè cái lưỡi chỉa ngọn ra.
Ưng rít lên, “Nghe ta nói này, bọn lính phải sợ ta hơn bất kỳ con ma nào. Bảo chúng ngưng đào ngay lập tức. Tất cả bọn chúng phải lột áo giáp của xác lính chết ra như ta đã ra lệnh. Rồi mi và bọn lính làm mấy cái xe đẩy để chở chúng. Sẽ mất khá nhiều thời gian để bọn mi làm xong chuyện này. Không chôn cất ma nào nữa.”
“Nhưng...”
Ưng hỏi, “Nhưng cái gì?”
Thái úy Vũ nói, hai mắt mở to, “Thưa tướng quân, còn chuyện khác nữa. Bọn lính tin rằng chúng đang bị theo dõi. Bọn chúng đều nói về chuyện đó. Tôi cũng tin chúng. Chính tôi cũng cảm thấy điều này. Bọn lính nghĩ rằng một số người chết đã trở thành ma đói rồi và chúng đang theo dõi... chờ chúng ta đi ngủ thì chúng có thể ăn tươi nuốt sống hồn của chúng ta.”
Ưng gào lên, “Vậy thì bảo bọn chúng hãy thức! GIỜ THÌ ĐI LÀM VIỆC ĐI!”
Ưng quay đi, lắc đầu ngao ngán. Hắn nghĩ, mấy thằng ngu mê tín. Trong một thoáng, Ưng phân vân định nói với thái úy Vũ rằng gã đúng khi tin rằng có cái gì đó đang theo dõi vì hắn cũng cảm nhận điều ấy; và hắn biết chắc rằng hắn biết đó là cái gì. Tuy nhiên, sau cùng Ưng quyết định chống lại điều đó. Hắn không muốn bộ hạ của mình trở nên phân tâm hơn nữa.