Chương 12
Hổ trằn trọc trên nền đất lạnh giá và ẩm ướt, mơ màng nửa thức nửa ngủ. Mỗi khi tâm trí nó chìm xuống bên dưới những ngọn sóng của sự tỉnh thức, thì cùng ba câu hỏi như cũ trồi lên và bộ óc của nó lại bập bềnh trôi nổi trên mặt nước.
Tại sao Ưng lại làm chuyện này?
Các anh em mình ở đâu?
Làm gì đây với mấy quyển bí kíp?
Các câu hỏi cứ tàn nhẫn lặp lại. Trong sự tập luyện trước đây của nó không có điều gì giúp nó về chuyện này. Hắn đã luôn luôn dựa vào bản năng, phản ứng lại các nguồn lực từ bên ngoài. Hồi nào đến giờ nó chưa hề chống lại những nguồn lực từ chính bên trong con người mình. Và trước đây chưa bao giờ nó rơi vào hoàn cảnh phải chọn đường đi cho chính mình. Cho dù nó ghét chuyện đó, Đại Sư luôn luôn đặt ra đường đi trước mặt nó. Nhưng Đại Sư qua đời rồi. Hổ phải tự chọn đường cho mình để tiến lên thôi.
“Luôn luôn nhớ rằng con đại diện cho chùa Ẩn Chân.” Đó là điều mà Đại Sư đã dạy ở chùa trong cuộc tấn công. Hổ hiểu rằng Ẩn Chân có nghĩa là “sự thật được ẩn giấu” và rằng có thời những người sáng lập nên chùa Ẩn Chân là những kẻ lang bạt như nó bây giờ. Bất cứ nơi nào những người sáng lập đi qua, thì họ là những kẻ bảo vệ chân lý và cứu khốn phò nguy. Hổ nhận ra rằng mình cũng phải làm y như vậy.
Nhưng mình sẽ đi đâu đây? Hổ tự hỏi. Mình nên làm cái gì nữa đây?
Hổ khẩn cầu các vị tổ sư cho nó một thứ dấu hiệu nào đó và trong khi tâm trí chìm xuống vùng vô thức một lần nữa thì nó nghĩ rằng nó nghe một lời đáp.
Từ đâu đó xa xăm, một con cọp gầm lên và tiếng người ta reo hò vang rần. Hổ thức ngay, bật dậy, cái đầu to trọc lóc suýt va trúng cái gò đá thấp đã cho nó trú khi nó cố dỗ giấc ngủ. Ai đó đang hành hạ một con cọp. Nó nghe được như vậy. Nó cảm nhận được. Và nó sẽ không cam chịu điều đó. Dù thế nào đi nữa thì nó là một dũng sư của chùa Ẩn Chân. Nhiệm vụ của nó là bảo vệ chân lý và cứu khốn phò nguy. Khi mặt trời vừa bắt đầu nhô lên trên những ngọn cây phía Đông, Hổ kiểm tra lại mấy quyển bí kíp an toàn trong túi áo bào rồi phóng mình xuống sườn núi đá đi trở vào khoảng rừng già.
Hổ ý thức rất rõ rằng việc hiểu rõ kẻ thù của mình thường là yếu tố then chốt dẫn đến chiến thắng. Trong khi chạy, nó cố nhớ lại những điều ít ỏi mà nó biết về những tay thợ săn cọp. Thợ săn - nếu có thể gọi họ như vậy - sẽ đào một cái hố lớn trên khoảng giữa đường đi của cọp, sắp hàng những cây chông tre sắc lẻm chôn chặt dưới đất, rồi phủ sơ cây lá lên trên. Rồi họ sẽ sắp xếp một “cuộc dồn đuổi”. Vũ trang bằng những cây thương dài, họ la hét náo động lên. Cọp muốn tránh xa người, vì thế con cọp bị săn sẽ chạy trước nhóm người để cố tránh xa họ ra, thường thường nó theo con đường quen thuộc của nó. Nếu không thận trọng, nó sẽ rơi xuống cái hố, bị trúng chông xuyên thân và mắc kẹt ở đáy hố mà không thể nhúc nhích gì được. Bọn thợ săn ập đến, nhưng không phải để kết thúc nỗi đau khổ của con vật. Thay vì vậy, họ sẽ quất nó liên tục bằng mũi kim loại sắc lẻm của cây thương dài, hành hạ nó hàng giờ để máu chảy ra từ từ cho đến chết.
Người ta làm điều này chỉ để cảm thấy mình có quyền lực mạnh mẽ. Họ tự xưng là những thợ săn “thể thao”. Hổ sẽ không để kẻ nào cảm thấy mạnh mẽ bằng sinh mệnh của một con thú. Nhất là khi con thú đó lại là một con cọp.
Trước một lúc lâu, Hổ đủ gần để nghe tiếng người nói chuyện. Nó đi chậm lại. Dường như có ba người đàn ông và một đứa bé, một trong những giọng nói khá nhỏ. Hai giọng nói thì rất to và thô lỗ, Hổ nghĩ rằng chắc cả nửa nước Trung Hoa nghe họ khoác lác. Chắc hẳn hai kẻ đó là thợ săn.
Tay thợ săn thứ nhất nói, “Thưa ngài, ngài mạnh mẽ quá, thật là bình tĩnh khi đứng trước con của một con dã thú.”
Tay thợ săn thứ hai nói, “Còn con của ngài thì can đảm ghê, cầm cây thương của nó đứng cạnh ngài.”
Hổ nổi giận. Can đảm? Mạnh mẽ? Mấy tay này đào cái hố lừa bẫy một con cọp. Họ biết quái gì về lòng can đảm và sức mạnh chứ? Hổ nheo mắt lại. Hai lỗ mũi nó hỉnh lên. Nó sẽ dạy mấy tên khoác lác này biết thế nào là lòng can đảm và sức mạnh.
Ngay lúc đó, có tiếng rên rỉ. Ban đầu nho nhỏ, rồi lớn dần lên. Tay thợ săn thứ hai nói, “Đâm nó nữa đi, chàng trai can đảm!”
“Không, không!” tay thợ săn thứ nhất hào hứng nói, “Đừng đâm nó, kết liễu nó đi! Kết liễu con quái thú nhóc đi, còn tôi thì kết liễu mẹ nó kẹt dưới hố.”
Tay có giọng nói nhỏ cất tiếng làu bàu, rồi thêm một tiếng rên rỉ nữa, theo sau một tiếng rống thật to. Vậy là có hai con cọp cả thảy! Con mẹ ở dưới hố, còn con của nó ở một bên kia. Hổ lao nhanh về phía tiếng nói, nhìn xuống mặt đất khi đang chạy. Không ngưng bước, nó cúi xuống chụp lấy một nhánh cây gãy dài chừng bằng với chiều cao của nó. Vặt đi những nhánh con nhỏ ra khỏi cành cây khô giòn, ném chúng xuống đất. Nhánh cây trở thành một cây côn để dùng tạm, vừa già vừa khô xem chừng nó sẽ gãy ngay trong cú va chạm đầu tiên. Nhưng nó chỉ cần một cú một thôi. Hổ cúi đầu thấp xuống và nhảy vọt qua một hàng cây dương xỉ cao, đẫm sương. Khi tuôn qua phía bên kia, nó chạy nhanh hết cỡ.
Quá sức ngạc nhiên, bọn thợ săn thấy một cậu bé to con, cường tráng, trong chiếc áo bào màu cam chạy về phía mình, tay cầm một khúc cây dài, cong queo. Đầu nó trọc lóc và những giọt sương to bám vào lấp lánh trong nắng sớm. Cổ chiếc áo bào bị máu khô đóng vảy kéo thành sọc ở một bên và má bên đó của nó dường như có một miếng rêu mọc ra. Lửa cháy ngun ngút trong mắt nó khi ban đầu nó lao thẳng một mạch đến, rồi đổi hướng một chút và phóng thẳng đến tay thợ săn đứng gần cái hố nhất.
Nhiều khi một sự đổi hướng nhỏ thôi lại có thể làm mọi thứ thay đổi, thành tốt hơn hay xấu hơn. Khi ban đầu Hổ phóng vào khoảng rừng trống, nó thấy một con cọp con phía tay phải, bị một nhà quý tộc, mặc lụa xanh sáng lung linh từ đầu đến chân, dồn vào một vách đá. Một thằng bé mặc tương tự như thế, trạc tuổi của Hổ đứng kế bên tay đó, cầm một cây thương được trang trí màu mè. Thằng bé rụt rè thọc con cọp con trong khi tay đàn ông lạnh lùng đứng im lặng, tay hắn khoanh lên mặt trước của chiếc áo bào lịch lãm. Hổ định ngăn thằng bé lại thì nó thấy hai tay thợ săn đứng trên một cái hố lớn. Một kẻ đang ở tư thế sẵn sàng phóng cây thương bằng cả hai tay. Hổ nhận ra tư thế đó. Đó là thế đâm mũi cuối cùng. Tay thợ săn đó sắp kết liễu con cọp mẹ. Hổ đổi hướng giữa khi đang sải bước. Không dứt khoát nên ra tay hay phản ứng lại với kẻ tấn công đang lao đến, tay thợ săn cầm ngọn thương giơ cao chần chừ khi Hổ tiến đến gần. Hổ thấy được sự chần chừ của hắn và lăn mình xuống đất. Hổ lăn tới nhanh và mạnh trên vai phải, rồi bật đứng dậy và phóng tới, dũng mãnh đâm đầu gậy thẳng tới bằng cả hai tay. Hổ lường trước được lực đề kháng đáng kể khi đầu gậy chạm vào phần giữa của tay thợ săn, đẩy hắn bắn ra sau vào trong cái hố. Không thể tưởng tượng được nỗi ngạc nhiên của Hổ khi cây gậy không gặp sức đề kháng nào cả.
Tay thợ săn thứ hai cố hạ mục tiêu của Hổ ngay cái lúc Hổ bắt đầu lăn. Không có gì ở đó để nhận chịu lực từ cú đâm dũng mãnh của nó, đà đẩy không kiểm soát của Hổ đưa nó rơi thẳng xuống hố.