← Quay lại trang sách

Chương 13

Cọp mẹ nằm nghiêng dưới đáy hố, một cây chông tre dài từ dưới đất đâm lên xuyên qua một chân sau của nó. Cây chông thứ hai từ bụng nhô ra, thẳng đứng, còn làn da bụng của nó cứ nhấp nhô lên xuống mỗi khi nó cục cựa đổi thế nằm hay thở sâu. Mũi một cây thương được trang trí bị gãy xuyên vào vai nó.

Không báo trước, đột nhiên một gã trai trẻ lao xuống hố, đầu xuống trước, hai tay dang ra trước mặt. Con cọp giận dữ gầm lên và ngoái đầu lại, sẵn sàng tìm hiểu vật thể lạ đó bằng hàm răng hung bạo. Khi nó thấy cái tay áo của gã lướt nhẹ qua mõm, nó ngoạm phập lại với tất cả sức mạnh. Một tiếng nghiến răng rắc dữ dội và gã trai trẻ quằn mình trong khoảng không. Cánh tay áo của gã rời khỏi thân thể, tan thành hàng ngàn mảnh. Đôi chân trần giậm mạnh xuống xương sườn con cọp và gã văng ngược lên không trung, đẩy vào cạnh ngực của nó. Gã trai không hề thốt ra được lời nào. Điều đó thật lạ. Gã gần như văng lên nửa đường đến mép trên của cái hố trước khi nó hiểu ra vì sao. Nó chưa dứt được cái cành cây ra khỏi người của gã. Nó đã đập tan thứ cành lá cây gì đó. Nó gầm lên khi gắng hết sức nhấc toàn thân lên và nhảy vồ tới gã trai trẻ đang tháo chạy bằng bàn chân đầy vuốt sắc tàn độc. Lần này, gã trai trẻ rú lên đau đớn.

Hổ rơi xuống góc rìa xa của cái hố, chồm hổm như cóc. Nó cố nhảy tới trước hai lần để có được một khoảng không gian giữa nó và cái hố, mông nó đau nhói với mỗi cú đẩy của đôi chân. Nó đứng dậy xoay người kiểm tra. Đầu mút của một trong những cái vuốt sắc lẻm của con cọp đã xé toạc một lỗ lớn ở phía sau của chiếc áo bào và quần của nó và hớt lướt qua trên mặt làn da nó. Dường như nó không chảy máu, nhưng khó mà biết được rõ; nó không thấy được gì chung quanh mình. Trong khi duỗi người và xoay quanh khắp mọi hướng, cố xem xét mọi chuyện, thì nó nhận ra rằng những tay thợ săn đang ở phía bên kia của cái hố đang cười ồ lên ầm ĩ. Hổ trừng mắt nhìn chúng.

Tay thợ săn thứ nhất cười rộ, “Cóc Sắt Thoát Móng Vuốt Thần Chết Bằng Cái Đũng Quần! Quả là một chuyện độc đáo!”

Hổ gầm gừ, “Ta không phải là cóc. Ta là cọp.”

Tay thợ săn thứ nhất nói, “Mi đúng là vậy mà, nhóc. Này, điều mi vừa làm thật là tuyệt. Do đó, vì tôn trọng tài năng của mi và vận may quá lớn của mi, ta bỏ qua chuyện mi suýt nữa giết ta. Đồng ý chứ? Đây này, để ta tặng mi một ít thảo dược khử trùng mà ta có mang theo... NHƯNG, mi phải tự tay đắp thuốc nhé!”

Tay thợ săn thứ nhất cười rú lên. Tay thợ săn thứ hai cũng rú lên theo gã.

Hổ quát lên, “Ta không cần gì từ cái thứ người như bọn mi.”

Cả hai tay thợ săn ngưng cười.

Tay thứ nhất hỏi, “Mi nói lại xem? Cái thứ người như bọn ta, mi nói vậy phải không? Và cái thứ đó là thứ gì?”

“Bọn nhà quê hèn nhát không biết tôn trọng lẽ sống!”

Tay thợ săn thứ nhất nhướng mày, “Này, thằng nhóc. Ta chỉ muốn giúp mi sau khi mi vô cớ tấn công ta. Nếu mi cứ như thế, mi là...”

Hổ gào lên, “Đủ rồi!”

Hai tay thợ săn ngó nhau, mặt chúng lộ vẻ hoài nghi. Tay thợ săn thứ nhất dộng cán cây thương xuống đất và đi quanh cái hố về phía Hổ. Thấy vậy, vị quân tử từ phía sau mấy tay thợ săn thốt lên.

“ĐỨNG LẠI! Đừng bước thêm nữa.”

Tay thợ săn thứ nhất dừng chân và vị quân tử quay sang đứa con trai đứng bên cạnh, “Đừng để con cọp con này chạy mất nhé. Hiểu không?”

Thằng bé lặng lẽ gật đầu, rồi vị quân tử quay sang Hổ.

“Này chàng trai. Cậu nghĩ mình là ai mà nói chuyện với những người này bằng cái giọng như vậy chứ? Cậu nên tôn trọng người lớn tuổi hơn mình.”

Hổ cười khẩy khinh bỉ, “Ta không tôn trọng loại người như chúng, hay như mi. Thật ra, ta chắc rằng ta còn ít tôn trọng mi hơn nữa kìa.”

Vị quân tử hỏi, “Tại sao mi nói những lời như vậy?”

“Tại sao à? Bởi vì bọn mi định giết những con cọp này! Đó là lý do! Và bởi vì mi ép con trai mi làm những điều mà nó không muốn làm. Con cọp con đó đã làm gì nó chứ? Hay làm gì mi? Hay làm gì với ai khác?”

Vị quân tử đáp, “Không phải là điều con cọp con đó đã làm. Mà là điều nó có thể làm.”

Hổ hỏi, “Điều nó có thể làm ư? Thật là điên rồ!”

“Chàng trai, mi không hiểu đâu. Nếu mi chỉ..”

Hổ đã nghe đủ rồi. Nó gầm lên và chạy thẳng đến cái hố, vọt cao lên không khi nó đến miệng hố. Nó rơi xuống mảnh đất trống bên kia cái hố và xoay lại để đối diện với đối thủ gần nhất: tay thợ săn thứ hai. Tay đó đứng cách vài bước, tay cầm cây thương thủ thế.

Liếc mắt qua, Hổ thấy tay thợ săn thứ nhất đã chạy vòng qua phía đối diện cái hố. Gã bước tới miệng hố, nắm chặt cây thương bằng cả hai tay và giơ cao nó lên như gã đã làm lúc trước. Con cọp lại gầm gừ và nhấc đầu lên, nhe răng ra.

Hổ la lớn, “Mi làm gì vậy?”

Tay thợ săn thứ nhất nói, “Lo chuyện của mi đi, thầy chùa. Cuộc săn này không dính líu gì tới mi.”

Hổ đáp, “Ta đang biến nó thành chuyện của ta!”

“Vậy thì mi sẽ ân hận đó.” Gã đáp, rồi đâm cây thương vào cái cổ to của con cọp. Con cọp không gầm nữa.

Một điều gì đó trong đầu của Hổ nổ bùng. Trần gian trở nên tối đen trước mắt nó và đôi tai đóng lại với mọi chuyện chung quanh nó. Với cuộc đời còn lại của mình, Hổ sẽ không bao giờ nhớ mọi chuyện xảy ra kế đó. Với cuộc đời còn lại chúng, những kẻ kia sẽ không bao giờ quên.

Hổ tấn công nhanh như chớp giật. Nó lao đến tay thợ săn thứ hai quá nhanh, gã chỉ kịp thúc cây thương ra trước mặt bằng cả hai tay dang rộng, cây thương song song với mặt đất. Nó là một nỗ lực đáng thương ở một chiêu phòng thủ. Hổ gập hai khuỷu tay và co hai bàn tay vào ngực với hai cổ tay uốn lên và sấp lại. Nó giương các ngón tay mở rộng ra, cuốn chúng xuống và vào trong, như những vuốt Hổ, rồi thở ra thật mạnh khi đẩy cả hai bàn tay ra trước, cạnh bên nhau. Lòng bàn tay của Hổ chạm giữa cán của cây thương mạnh hết cỡ khiến nó gãy làm đôi. Hai bàn tay hình vuốt tiếp tục đi tới, chộp mạnh xuống cổ họng tay thợ săn khi trọng lượng và đà đẩy của nó hất cả hai ngã xuống đất. Hổ buông bàn tay phải ra - bàn tay mạnh nhất của nó - và nắm lại thành một nắm đấm. Nó nện nắm đấm vào bên đầu của đối thủ, hạ gã bất tỉnh. Hổ ngó qua tay thợ săn thứ nhất.

Tay thợ săn thứ nhất giật cây thương ra khỏi xác cọp, mũi thép của nó nhỏ máu ròng ròng, rồi chạy vòng cái hố về phía Hổ. Hổ bật dậy, nhặt hai nửa cây thương gãy của tay thợ săn thứ hai lên, mỗi tay cầm một đoạn, rồi lao nhanh về phía trước để chạm mặt với đối thủ kế tiếp.

Cách Hổ ba bước chân, tay thợ săn thứ nhất phóng người lên không. Đó là một sai lầm. Hổ giữ thăng bằng, gập khuỷu tay lại và giơ cao ngang tai, rồi vung cả hai nửa cây thương thẳng lên vào háng của tay thợ săn thứ nhất. Mắt gã lồi ra và gã thét lên, co hai đầu gối lại trong lúc vẫn còn trên không. Gã rơi xuống nằm nghiêng một đống, bất động. Hổ sắp sửa đập tiếp thì nó nghe tiếng nhà quý tộc.

“Thôi được rồi, con trai. Ta hiểu những ngại ngùng của con. Bỏ qua đi, nếu ý con muốn vậy.”

Thằng bé quay mặt khỏi cha mình, rồi nó ngó Hổ chằm chằm. Lạnh lùng nhìn thằng bé, Hổ thả hai đoạn thương gãy xuống và nhặt cây thương còn nguyên vẹn, dây đầy máu mà tay thợ săn thứ nhất để rơi cạnh mình khi ngã xuống đất. Thằng bé thét lên.

“Cha ơi!”

Hổ nhanh chóng lao tới nơi mà nó muốn đến. Nó vung phần cán của cây thương mạnh hết sức bằng cả hai tay, trúng vào tai bên trái của thằng bé. Thằng bé quỵ gối và đầu nó gục xuống. Máu bắt đầu rỉ ra tai. Thấy con mình ngã, vị quân tử mất hết sự điềm tĩnh.

“Đi đi, gã thầy tu ác độc!” vị quân tử gào lên, “Chắc mi thấy mình dũng mãnh lắm, đi tấn công một đứa trẻ tay không!”

Lời của gã làm Hổ bừng tỉnh. Trong tình trạng mê mụ, nó thấy con cọp con bỏ chạy mất.

Vị quân tử nói, “Nhìn kìa! Mi đã hoàn thành sứ mệnh rồi đó! Con cọp con đã tự do! Giờ thì để mặc ta chăm sóc cho con trai ta.”

Hổ không biết nói gì.

“Ta buông vũ khí đây.” vị quân tử nói và đặt cây thương được trang trí mà gã đã lấy từ thằng bé xuống. “Vui lòng, để mặc chúng ta. Ta không biết mi học cái trò tàn bạo đó ở đâu, nhưng nơi ta sống, chúng ta chăm sóc cho nhau. Chúng ta không đánh đập nhau. Giờ thì ta mong được chăm sóc cho con ta. Mi để ta làm chứ?”

Giọng của vị quân tử mạnh mẽ, nhưng ánh mắt ông ta thì yếu đuối. Không biết nên làm hay nói gì đây, Hổ phải sử dụng đến điều nó luôn làm khi hoang mang. Nó bỏ đi.