← Quay lại trang sách

Chương 14

Hổ cúi người trên một vũng nước suối trong vắt, nghiêng đầu qua một bên cho tới khi thấy bóng mình phản chiếu trên mặt nước. Nó trông thật ghê sợ. Nó thò cả hai tay xuống nước lạnh và xoa chúng với nhau, cố kỳ cọ cho hết lớp máu khô và ghét bẩn. Rồi nó bụm hai bàn tay lại vốc một vốc nước trong để làm dịu cơn khát. Cổ họng nó khô rát và khi đang uống Hổ nhớ lại rằng nó chưa uống chút nước nào kể từ đầu đêm hôm trước đến giờ, tuy nhiên nó đã cố sức hơn bao giờ hết. Nó thấy mình mê mụ và cái cảm giác đó ở lại với nó một lúc lâu. Hẳn đó là lý do khiến nó chỉ nhớ được những mảnh rời rạc về chuyện đã xảy ra với mấy tay thợ săn. Dường như nó nhớ lại rằng bọn thợ săn là rất đáng đời và vài điều khác, nhưng Hổ không biết chắc về thằng bé. Nói cho cùng thì thằng bé chưa làm gì với nó hay với con cọp kẹt dưới hố và thằng bé chỉ đâm chọt con cọp con vài lần sau khi bị bọn người lớn ép làm. Là một dũng sư của chùa Ẩn Chân, nhiệm vụ của nó là thực hiện công lý; nhưng nó phải thật cẩn trọng để thực hiện đúng cái lượng của công lý. Quá nhiều sẽ làm cho nó và tất cả các nhà sư chùa Ẩn Chân trở thành xấu. Cha của thằng bé có vẻ như nghĩ rằng nó đã ra tay quá nặng. Có lẽ đúng vậy.

Hổ lại thòng tay xuống nước và ngắm những gợn sóng lan tỏa ra xa rộng trên mặt vũng nước. Nó đã làm điều gì vậy? Quan trọng hơn, nó sẽ làm điều gì tiếp theo đây?

Quá mệt để suy nghĩ, Hổ uống thêm một ngụm lớn và kiểm tra vết rách trên má. Có cảm giác như phần lớn rêu-máu đã rớt ra hết. Nó liếc lại hình ảnh phản chiếu của mình và thấy rõ điều đó. Một ít rêu-máu còn sót lại bị kẹt dính trong vết thương, hòa lẫn với máu khô. Nó không có vẻ nhiễm trùng, nhưng làm sao biết chắc được với rêu-máu. Chỉ có một cách duy nhất để biết thôi. Hổ cúi xuống vũng nước và vốc một bụm nước lạnh và sạch. Nó nghiêng cái má bị thương vào lòng tay ướt để làm mềm khối máu đông. Rồi sau một lúc có vẻ đủ mềm, nó thấy ghét cái phần này. Thế là, Hổ cạy một góc vết thương cho tới khi một miếng nhỏ rêu-máu và vảy máu khô bong ra, rồi nó nhanh tay xé cái khối máu đông ra. Hổ rùng mình, chảy nước mắt một lúc.

Hổ lại kiểm tra cái bóng một lần nữa. Vết rách trên má hơi chảy máu một chút, nhưng là máu sạch. Không bị nhiễm trùng và có vẻ như nó sẽ lại đóng vảy rất nhanh. Cũng có vẻ như nó sẽ để lại một cái sẹo rất ghê. Cái hình ảnh gương mặt sẹo gớm guốc của Ưng vụt hiện ra trong trí nó. Nó biết má của mình đau như thế nào và nó không thể tưởng tượng ra chuyện mà Ưng đã chịu đựng - một cách cố ý, không kém chút nào. Hổ nghĩ, thật là đồ ngốc.

Chính ngay lúc đó tim của Hổ hẫng đi một nhịp. Mấy quyển bí kíp đâu mất rồi?

Hổ vội vã kiểm soát các túi áo bào đã bị sổ ra trong lúc đánh nhau. Nó thở phào nhẹ nhõm, cả bốn quyển vẫn còn nguyên ở đó. Lau mồ hôi mới đọng trên chân mày, nó đứng lên, cảm thấy mông đít đau nhức nhối. Nó đã biết chắc mặt không sao, nhưng có lẽ hai cái má kia thì đã bị nhiễm trùng. Mông nó đau thốn. Mấy con cọp thì nổi tiếng về chuyện có thịt thối kẹt dưới những cái vuốt của chúng và mọi thứ chúng cào phải thì rất dễ bị nhiễm trùng. Hổ cố gắng như đã làm trước đây để xem quanh thân bị thương tổn như thế nào. Sau cùng, nó quyết định sử dụng sự phản chiếu của mặt nước. Nó lội ra ngoài vũng nước một đoạn và ngồi xổm xuống, cố nhìn cho rõ. Trong khi cố nhìn, nó nghe thấy tiếng sột soạt trong bụi cây thấp gần rìa vũng nước. Ngạc nhiên, Hổ trượt vội trên một tảng đá phủ rêu và lao xuống vũng làm nước bắn tung tóe.

Cố gắng giữ yên để không bị phát hiện, Hổ lật sấp người nằm im ru, chỉ nhô cái đầu trọc lên khỏi mặt nước. Nó thấy một vật gì động đậy khe khẽ trong bụi cây. Nó cố tìm hiểu xem kẻ nào đang rình rập mình. Hóa ra là con cọp con.

“Mi ngó cái cóc khô gì vậy?” Hổ đứng dậy, giận dữ la lên, tin rằng sẽ làm cho con cọp nhỏ hoảng kinh bỏ chạy mất. Nhưng không, con cọp con tò mò nghếch nghiêng một bên đầu lắng nghe.

“Ngó hả, mi làm ta thành như vầy đấy! Áo quần ta không kịp khô vì đêm qua nằm co quắp trong cái chum khốn nạn đó, giờ thì mấy quyển bí kíp cũng ướt mèm luôn!”

Con cọp con ngoảnh đầu qua hướng khác.

“Ta cứu mạng mi, giờ mi cám ơn ta như thế đấy hả?”

Con cọp con bước tới gần cái vũng nước hơn và lần đầu tiên Hổ thấy hai vết sưng tấy đỏ ở một bên sườn nó. Rõ ràng cả hai vết là máu và chúng trông thật tệ. Các vết thương do cây thương đâm hẳn là sâu lắm. Con cọp con vẫn đang chảy máu. Nó bước thêm một bước về phía cái vũng, hơi loạng choạng, rồi cúi đầu uống nước.

Nhìn con cọp con chậm rãi tợp nước, Hổ thắc mắc nó ăn cái gì. Hổ chưa ăn gì cả kể từ bữa ăn tối đêm qua và nó dấy lên cơn thèm ăn dữ dội. Giờ thì nó đã dịu cơn khát, nó cần tìm một ít thức ăn. Có lẽ bọn thợ săn có dựng một cái trại đâu đó và chúng để lại thực phẩm ở đó chăng. Hổ quyết định đi tìm.

Sau một lúc cúi người và xoay trở, Hổ tin rằng vết cào dài của con cọp mẹ không bị nhiễm trùng. Nó nhúng đít xuống làn nước mát và lắc qua lắc lại để rửa vết thương nhằm phòng ngừa, rồi bì bõm lội lên đất ráo.

Hổ rùng mình. Lúc này là mùa đào nở, không khí rét lạnh. Ít ra thời gian đang trở nên ấm áp hơn. Nếu trong mùa đào rụng, thì nó không thể trông đợi gì khác ngoài những ngày lạnh hơn, còn đêm thì rét cóng. Hổ gật đầu với con cọp con rồi nhắm hướng đi trở lại khoảng rừng thưa mà nó đã đụng đầu với bọn thợ săn. Vì lý do nào đó, con cọp con khập khiễng đi theo. Tò mò, Hổ gọi nó nhiều lần, nhưng con cọp con không đến gần nó. Thật ra, từng bước từng bước, càng lúc nó lại càng tụt lại xa phía sau. Chẳng bao lâu sau, Hổ chịu thua.

Hổ đi trở lại khoảng rừng thưa và con cọp con không còn trong tầm mắt nữa. Nó phải đi một mình rồi. Hay có lẽ nó chỉ không muốn đến gần xác mẹ nằm trong cái hố. Hổ cũng quyết định tránh xa cái hố ra. Nó đã có quá nhiều hồi ức tệ hại rồi.

Trong khi băng chéo qua khoảng rừng thưa, Hổ thấy được cái túi đựng thảo dược khử trùng mà tay thợ săn thứ nhất đã nói đến. Chắc hẳn là nó đã rơi ra trong lúc đánh nhau. Nó nhặt túi lên. Nó đi loanh quanh khoảng rừng thưa nhưng không thấy thêm cái gì nữa.

Hổ quyết định việc kế tiếp là tìm cho ra vị trí cái trại của bọn thợ săn. Khi nó tìm những đường mòn trên mặt đất cứng do bọn thợ săn để lại, nó nghĩ rằng mình vừa nghe tiếng động gì đó. Không, thật ra giống như nó cảm nhận được cái gì đó thì đúng hơn. Giống như là có ai đang gọi nó. Hổ ngó quanh, nhưng không một ai ở đó cả. Tuy nhiên, cái cảm giác càng lúc càng trở nên rõ rệt hơn. Nó chưa từng cảm thấy một điều gì như thế này. Nó nhắm mắt lại, cố tìm hiểu cho ra lẽ. Hình ảnh con cọp con đột nhiên hiện ra trong trí nó. Một hình ảnh trong hồi tưởng. Con cọp con đứng loạng choạng kế bên vũng nước, rồi lảo đảo đi theo nó một lúc cho tới khi Hổ không còn thấy nó nữa. Có chuyện gì xảy ra với con cọp con rồi chăng? Hổ quyết định quay trở lại xem sao.

Hổ chỉ phải đi trở lại một đoạn ngắn thôi thì thấy con cọp con nằm xuội trên mặt đất trong rừng. Nó thở hổn hển khó nhọc, đôi mắt nó trợn ngược lên. Hổ thận trọng tiến lại gần, nhưng ngay lập tức thấy rằng gần như việc thận trọng không còn cần thiết. Con cọp con có vẻ như không ý thức được sự có mặt của Hổ ở đó.

Hổ thấy mình vẫn đang cầm cái túi thảo dược. Nó cởi sợi dây cột cái túi và đổ những thứ bên trong ra thảm lá ẩm kế bên đầu con cọp con. Hổ không nhận biết được tất cả các món, nhưng có một thứ nó tức khắc nhận ra: rêu-máu. Nó không biết rằng loại rêu này có công hiệu với cọp không, nhưng nó nghĩ rằng có dùng thử cũng không hại gì.

Hổ nhìn vội chung quanh và tìm thấy hai hòn đá giúp cho mục đích của mình. Nó vội làm ngay, nghiền ra, trộn lại, đắp thuốc lên. Nó ngạc nhiên thấy rằng tiếng thở hổn hển của con cọp con chậm dần lại sau khi nó đắp thuốc lên vết thương đầu tiên. Có vẻ như rêu-máu công hiệu với con cọp con, cũng như đã công hiệu với nó. Sau khi nó đắp thuốc lên vết thương thứ hai, đôi mắt con cọp con bình thường trở lại và con cọp con nhìn nó đăm đăm như muốn nói điều gì. Hổ cúi mặt xuống gần với mặt con cọp con, mũi của hai đứa gần như chạm vào nhau. Cái lưỡi nhám của con cọp con từ từ lè ra khỏi miệng và Hổ thấy một đường máu mỏng chảy chầm chậm ở một vết cắt nhỏ gần đầu lưỡi. Hổ cố gắng hết sức để không ngần ngại e dè khi cái lưỡi nhám liếm lên bên má phải của nó, xé ra một miếng nhỏ trên vết rách dài bởi nhát roi của Ưng. Hổ thật tâm hiểu rằng lời cám ơn của con cọp con đã biến hai đứa chúng nó thành anh em ruột. Con cọp con có vẻ cũng hiểu điều đó, nó chớp mắt ba lần liên tiếp thật nhanh, rồi nhắm mắt lại và buông theo giấc ngủ.

Hổ nghĩ, Giờ thì sao đây? Nó không thể để mặc con cọp con ở giữa rừng như vậy. Nhưng cùng lúc, nó không thể ở lại đó mà không có thực phẩm và chỗ trú. Nó quyết định mang con cọp con theo đi tìm trại của bọn thợ săn. Nó nghĩ rằng con cọp con cũng có thể ăn một ít lương thực. Hổ cúi xuống nắm lấy cả hai chân trước của con cọp bằng một tay. Con cọp con không thức giấc, nên nó nắm luôn hai chân sau bằng tay kia, ngồi xổm xuống và nhấc bổng con cọp con đang ngủ lên vai. Rồi đứng dậy.

Con cọp con to hơn nhiều với khi nhìn nó từ xa, nhưng nó lại nhẹ hơn như là Hổ tưởng. Nó vác con cọp con đến khoảng rừng thưa có cái hố không khó khăn gì. Khi đến đó, nó đi theo những vòng tròn đồng tâm tìm các đường mòn của bọn thợ săn, rốt cục tìm thấy hai hướng: một hướng cũ hơn dẫn đến khoảng rừng thưa và một hướng mới hơn dẫn đi ra khỏi đó. Hổ chọn hướng cũ hơn và bắt đầu đi lần ngược trở lại theo bước chân của bọn thợ săn. Sau một lúc, chúng đến được cái trại bỏ hoang của bọn thợ săn trong một vùng cỏ rậm. Dường như bọn thợ săn đã rời cái hố và đi thẳng về làng luôn mà không trở lại trại. Tuy nhiên chúng không bỏ lại gì nhiều ở trại. Đúng ra, vật duy nhất mà chúng bỏ lại là một bếp lửa đang còn âm ỉ cháy.

Nhưng những đốm than hồng cháy lập lòe gợi cho Hổ một ý. Nó đặt con cọp con say ngủ xuống một vạt cỏ mềm gần bếp lửa và tìm quanh cho tới khi nhặt được đủ củi khô để nhen lại lửa. Có thể giờ đây nó và con cọp con không ăn, nhưng ít ra nó có thể làm cho khô người và cả hai nghỉ ngơi được chút ít. Sau khi nhóm lại bếp lửa, Hổ cởi chiếc áo bào ướt sũng và quần ra rồi treo chúng lên trên nhiều nhánh cây chẻ gần bếp lửa. Nó ngồi xuống cạnh bên con cọp con và trải mấy quyển bí kíp ướt ra hong cho khô. Nó để chúng ngược lại, phần giữ chúng khỏi cuộn ngược trở lại và phần giữ cho mình khỏi xem lại chúng. Nó háo hức xem chúng, nhưng nó hiểu nó thật sự cần nghỉ ngơi một lát. Sau này nó sẽ có thì giờ để xem mấy quyển bí kíp.

Hổ làm phẳng mấy quyển bí kíp xong, rồi nó nằm xuống bên con cọp con, kế bên bếp lửa ấm. Con cọp con bắt đầu ngáy, như Hổ thường ngáy. Hổ ngó qua thấy con cọp con ngủ miệng há hốc, nước dãi chảy dài. Nó cũng thường chảy dãi như vậy. Khi nằm đó, nó nhận ra rằng không phải nó và con cọp con chỉ giống nhau những điều đó mà thôi. Mà còn võ thuật nữa. Võ theo kiểu của cọp là thứ hỗn hợp giữa kỹ năng của con người và kỹ năng của loài cọp. Điều đó làm cho nó và cọp thành những thành viên của cùng một nhánh phả hệ về mặt tinh thần.

Và còn có một điều khác nữa. Một điều rất quan trọng. Nó và con cọp con đều mồ côi. Cả hai đều không có gia đình. Cả hai đều cô độc.

Hổ nhớ lại thằng bé mà nó tấn công khi trước. Thằng bé đó may mắn. Có thể cha nó ép nó giết con cọp con đi, nhưng rốt cục cha nó đã không bắt nó làm điều đó. Cũng có vẻ như cha nó lo cho nó lắm. Nói cho cùng thì có lẽ cha thằng bé là một người tốt. Hổ lại bắt đầu suy nghĩ mông lung.

Nó đã làm gì thằng bé? Các hành động của nó không hay ho hơn hành động của một con vật. Nó đã để cho phần con trong một nửa bản thân nó dành quyền điều khiển. Cách duy nhất để làm mọi chuyện đúng đắn là để cho cái nửa kia của nó tham dự vào. Cái nửa thuộc về con người. Cái nửa người. Một người chân chính nhận lỗi khi phạm lỗi và xin lỗi, bất kể đến hậu quả. Hổ đã học được điều này theo cách khó khăn.

Nhiều lần nó đã đánh với những người anh em của nó sau khi họ làm nó bực mình hay chơi khăm nó một cú. Các phản ứng của nó luôn luôn dữ dội hơn những phản ứng đầu tiên rất nhiều, thường là làm cho các anh em của nó u đầu mẻ trán. Sau đó, Đại Sư luôn buộc Hổ nuốt nỗi kiêu hãnh của nó vô bụng và xin lỗi. Các anh em của nó luôn luôn chấp nhận lời xin lỗi của nó và rồi đâu lại vào đó. Mọi chuyện đều bị quên đi. Có lẽ nếu nó xin lỗi thằng bé thì được tha lỗi rồi. Và có lẽ nếu nó công khai tha lỗi mấy tay thợ săn tội giết con cọp thì mấy tay đó sẽ tha lỗi cho nó đã tấn công họ. Nếu họ là những người tốt, thì họ sẽ tha lỗi cho nó. Đại Sư đã bảo nó tìm người tốt giúp để chống lại Ưng. Nếu những tay thợ săn là người tốt, thì họ sẽ giúp. Và nếu họ là những người rất tốt, thì họ còn cho nó một ít thực phẩm nữa. Tệ lắm thì nó có thể hỏi bọn họ chỉ đường cho đến bãi rác của làng, nơi nó có thể được phép bới tìm thức ăn thừa. Nó đói đến vậy rồi.

Co ro cạnh bếp lửa kề bên đứa em ruột mới, Hổ ngủ khì.