← Quay lại trang sách

Chương 15

Thưa tướng quân, tôi đã về.” Đô úy Du trang trọng báo cáo.

Ưng lấy đầu ra khỏi chum chứa nước mưa đặt gần cổng chính và lau mặt vào tay chiếc áo bào sạch mà hắn vừa mặc vào. Đô úy Du cưỡi trên lưng con ngựa giống màu nâu của hắn, phi nhanh đến phía đối diện với chum nước mưa, chiếc áo bào lụa tuyệt đẹp của hắn lấp lánh trong ánh nắng chiều.

Tay đầu lĩnh đứng thứ ba của Ưng là một người cao khòng nhưng mảnh dẻ, do đó hắn thường mặc áo bào rộng thùng thình để trông có vẻ to lớn hơn. Hắn đội cả mũ to, không thiết thực lắm, để làm cho mình có cảm giác quan trọng. Hắn không giống gì một người lính, nhưng dù sao hắn khiến người khác phải kính trọng. Hắn là cháu của Hoàng đế.

“Tại sao mi trở về rồi?” Ưng cau mày khi đang làm sạch đôi tai bằng một cái móng tay dài.

“Tôi hân hoan báo cáo rằng tôi đã hoàn tất nhiệm vụ của mình.” Đô úy Du hãnh diện nói, chỉnh lại cái mũ.

Ưng lấy ngón tay ra khỏi tai. “Mi mới nói gì vậy?”

“Tôi hân hoan báo cáo rằng tôi đã hoàn tất nhiệm vụ của mình... thưa tướng quân.”

Mắt của Ưng sáng lên lấp lánh và hắn bật cười to, “Mi làm ta ngạc nhiên, đô úy Du à. Thật là nhanh quá! Lính của mi đâu?”

Đô úy Du hãnh diện nói, “Chúng vẫn còn trên đường, thưa tướng quân. Tôi chạy vội về đây để đích thân báo tin với ngài. Phải nói quả thật là một ngày vất vả với tôi.”

Ưng đáp, “Ta có thể hình dung được. Ta nghĩ rằng lính của mi đang giải tên sư trẻ. Mi có lấy mấy quyển bí kíp đó theo không? Hay lính của mi cũng giữ chúng?”

Đô úy Du khựng lại. Hắn đổi thế ngồi trên yên ngựa.

“Tôi... aaaa... nghĩ rằng nhiệm vụ của mình đơn giản là đi tìm một cái làng và thông báo với viên chức cao cấp nhất của họ về cuộc truy tìm những tên sư trẻ và mấy quyển bí kíp.”

Gương mặt của Ưng tối sầm lại. Đôi mắt hắn không còn lấp lánh. Giờ chúng rực lên.

“Mi chỉ làm như vậy thôi hả?” Ưng thét lên, “Và mi hân hoan báo cáo nó? Mi đúng là một thằng ngu!”

Đô úy Du ấp úng, “Ngài nói đúng, thưa tướng quân. Tôi hoàn toàn là một thằng ngu. Tôi xin lỗi. Tuy nhiên, có lẽ, ít ra, ngài sẽ hài lòng khi biết rằng cái làng mà tôi tìm được là quê của quan tổng trấn của toàn vùng này.”

“Quan tổng trấn ư?” Ưng hỏi, bước đến bên hông chum nước mưa. “Mi nói thế nào? Hắn đáp lại với sắc lệnh của ta như thế nào?”

Đô úy Du ho khan, “Ông ấy... à à à... ông ấy...”

Ưng gầm gừ, “Mi không nói với hắn à? Mi, đồ ngạo mạn, chẳng được cái tích sự gì...”

“Tôi xin lỗi, thưa tướng quân! Tôi không thể nói với ông ấy. Ông ấy không có ở đó. Ông ấy đang đi săn cọp. Tôi ra lệnh cho một người dân làng thông báo cho ông ấy khi ông ấy trở về.”

Ưng hỏi, “Hắn đang săn cọp? . Và mi không đi tìm hắn? Này đô úy Du, chính chúng ta cũng đi săn cọp đây.”

Đô úy Du thở dài, “Phải mất nhiều ngày để tìm ra quan tổng trấn trong khu rừng này, thưa tướng quân.”

Ưng bẻ khớp tay, từng cái một. “Lẽ ra mi nên thử tìm khói từ bếp lửa của trại.”

“Tôi có tìm, thưa tướng quân. Tôi đã nghĩ đến điều đó. Nhưng chúng tôi chỉ thấy khói từ một bếp trại thôi và đó là vào lúc trưa.”

Ưng hỏi, “Và mi không điều tra à?”

Đô úy Du lộ vẻ bối rối, “Không, tất nhiên là không. Thợ săn cọp săn suốt ngày, thưa tướng quân. Tới bữa ăn tối họ mới đốt lửa. Ai cũng biết điều đó.”

Ưng rít lên, “ĐỒ NGU! Mi nghĩ ai lại đốt lửa ở giữa rừng vào buổi trưa?”

Đô úy Du ngửa ra sau trên yên ngựa, “Tôi xin lỗi, thưa tướng quân. Tôi không biết.”

“Có lẽ đó là nhà sư trẻ nằm hồi lâu trong chum nước đốt lửa để hong khô quần áo, phải không nào? ĐỒ NGU!”

Ưng phóng đến, hai tay dang rộng như một con chim vồ mồi. Giữa không trung, hắn xoay hông và hất chân phải ra sau, chuẩn bị trút cơn thịnh nộ lên đô úy Du. Nhưng con ngựa của đô úy Du cảm thấy điều sắp xảy ra. Con ngựa giận dữ lồng lên trên hai chân sau và quào tát dữ dội vào khoảng không bằng hai móng trước sắc ngót ác hiểm. Ưng tức thì dừng thế tấn công và buông mình xuống đất lại. Ngay khi chạm đất, hắn chạy quanh ra sau con ngựa và nhảy lên lần nữa. Nhưng một lần nữa con ngựa lại hiểu được điều Ưng đang làm. Ngay đúng vào lúc đó, con ngựa phóng một cú nghịch hậu dữ dội bằng cả hai chân sau. Ưng xoay nghiêng, thoát được cú chấn thương vĩnh viễn trong gang tấc. Hắn đáp người xuống và lui lại một bước, mắt tóe lửa nhìn con ngựa.

Có ai đó la lớn, “Ưng tướng quân!”

Người đó là Đường Lang. Ưng nhìn con ngựa của đô úy Du không rời mắt, nói với giọng gay gắt mà không quay lại.

“Đường Lang! Mi quay lại làm gì vậy? Tất cả các tay đầu lĩnh của ta đều bất lực rồi sao?”

Đường Lang trên lưng ngựa phóng nước kiệu đến, “Tôi trở về vì đã hoàn thành nhiệm vụ.”

“A ha!” Ưng cười gằn chế giễu, quay lại đối diện với Đường Lang. “Đô úy Du cũng nói y như vậy! Nhưng hắn chứng tỏ mình là một thằng ngu không thể làm theo những chỉ dẫn rất đơn giản. Điều mi tuyên bố là không thể làm được. Lẽ ra phải mất nhiều ngày chứ không phải chỉ một ngày là xong.”

Đường Lang vỗ nhẹ lên cái cổ vạm vỡ đen tuyền của con ngựa, “Tôi có con ngựa chạy nhanh nhất Trung Hoa. Vả lại, tôi không phải chạy suốt đến cung điện của hoàng thượng.”

Ưng nheo mắt lại, “Mi không dám nói với ta rằng mi không trực tiếp tâu với hoàng thượng chứ?”

Đường Lang đáp, “Tất nhiên tôi trực tiếp tâu với hoàng thượng. Ngẫu nhiên hoàng thượng đang trên đường đi săn về hướng của chúng ta. Hoàng thượng hầu như hài lòng với thành công của ngài, thưa tướng quân.”

“Thành công à? Nhiệm vụ của chúng ta chưa hoàn tất! Ở đây chưa có gì hoàn tất cả. Giờ thì để yên cho ta kết liễu con ngựa này. Ít nhất là có một việc mà ta sẽ hoàn tất trong hôm nay.”

Đô úy Du cất tiếng ho khan. Con ngựa của hắn khịt mũi.

Đường Lang chỉnh lại bím tóc dài của hắn. “Thưa tướng quân, có lẽ tôi mạo muội cả gan... Tôi đã hoàn tất thành công nhiệm vụ của mình hơn cả mong đợi. Có lẽ đây là sự hoàn tất đủ cho tất cả chúng ta trong một ngày. Xin ngài đừng giết con ngựa. Ngài biết rằng ở ngoài này ngựa đáng giá bằng vàng tính bằng trọng lượng của chúng. Nhất là con ngựa trước mặt ngài. Nó là một chiến mã thật sự. Tôi đề nghị ngài cho phép đô úy Du mang nó đi cho khuất mắt ngài nếu nó đã làm ngài bực mình sao đó.”

Ưng liếc qua Đường Lang và lầm bầm gì đó. Rồi hắn quay lại nhìn con ngựa của đô úy Du. Nó lại lồng lên. Ưng nhổ nước bọt vào nó rồi thối lui.

Ngó nghiêng qua cánh cổng để ngỏ, Ưng nhác thấy cái gì đó di động. Ngang qua vạt cỏ trống, một chiếc lá rung rinh trên một bụi cỏ gần hàng cây. Không gian không gợn chút gió thoảng.