Chương 16
Thôi nào! Mặt trời sắp lặn rồi.” Hổ nói với con cọp con.
Con cọp con không nhúc nhích. Nó ngó lên con đường mòn xơ xác.
Hổ càu nhàu, “Phải tiếp tục đi thôi. Ta biết mi mệt lắm rồi, nhưng mình đã ngủ mất nhiều thì giờ lắm rồi.”
Con cọp con hếch mũi lên không.
“Sao mi kiêu căng quá vậy hả? Nếu mi...?” Giọng của Hổ trượt đi. Nó cũng ngửi thấy. Rác. Và có rác có nghĩa là có con người.
Cái mũi của con cọp con rút lại.
Hổ thì thầm, “Đi nào! Ta biết nó thối, nhưng biết đâu mình gặp may và có chút đồ ăn thừa hay thứ gì đó. Ta đói lả rồi.”
Đột nhiên đôi tai con cọp con vểnh lên. Rồi Hổ cũng nghe tiếng động gì đó. Giọng người. Con cọp con gầm gừ.
“Suỵt, yên nào!” Hổ nói. Nó tạt ra khỏi con đường mòn.
Hổ bước vài bước về phía tiếng nói rồi ngoái nhìn thấy con cọp con vẫn ngồi trên con đường mòn. Ngó thẳng vào Hổ, con cọp con nháy mắt ba cái, rồi bước quay trở lại lối mà chúng đã đi.
Hổ thở dài. Nó thất vọng, nhưng nó hiểu. Con cọp con không muốn dính líu gì đến bọn thợ săn mà chúng đang theo dõi. Nó sẽ nhớ con cọp con. Nó hi vọng sẽ gặp lại đứa em ruột mới của mình.
Hổ sửa lại chiếc áo bào rồi bò thụp xuống. Nó cảm nhận một ngọn gió thổi mát trên mông đít và đầu nó thụp xuống. Hổ nghĩ, Mình đã làm gì mà phải chịu tình cảnh này? Nó cố sửa lại cái quần rách cho đàng hoàng rồi bò đi xuyên qua bụi cây thấp, theo hướng mũi đánh hơi.
Sau một lúc, Hổ đến được bên hông của một đống rác thật to. Các tiếng nói cất lên từ phía bên kia. Đống rác này to gấp năm lần đống rác ở chùa Ẩn Chân và nó thối hơn gấp trăm lần. Ở chùa Ẩn Chân, rác đa phần là những thứ rau củ bị gọt bỏ. Hổ thắc mắc thứ gì bị vất bỏ đi ở cái đống này. Nó ngờ rằng nó có thể ăn bừa cho đỡ đói bất cứ thứ gì bị bỏ ở đây, bất kể những thứ đồ thừa đó sạch dơ như thế nào cũng mặc.
Hổ quỳ xuống phía sau một cái cây lớn, bịt mũi lại trong khi hai người đàn ông đang tiếp tục câu chuyện ở phía bên kia đống rác. Một trong hai người cắn một món gì đó. Xem chừng như là một trái táo.
Tay đó nói lúng búng trong miệng, “Bỏ phí hết mớ thực phẩm còn tốt này thật là uổng. Nhưng mình có thể làm gì khác được? Ông ta bảo mình đổ nó đi thì mình phải đổ. Tôi không cãi nhau với ông ấy đâu.”
Tay thứ hai nói, “Tôi cũng không cãi đâu. Đổ đi, đổ đi.”
Hổ ngồi thẳng lên. Nó thò đầu vòng qua cái cây.
“Đúng vậy.” tay thứ nhất nói, miệng nhai ràu rạu, “Chẳng việc gì phải làm cho ông ấy buồn lòng thêm nữa. Nếu tôi là ông ấy, thì tôi cũng dẹp cái lễ luôn. Thử tưởng tượng xem, đứa con trai độc nhất của mi bị một thằng thầy chùa ác độc vô cớ đánh cho. Và trên hết mọi chuyện khác là điều đó đã xảy ra rồi.”
Tay thứ hai đáp, “Đúng, đúng. Đúng là vậy, đúng là vậy.”
Tay thứ nhất nuốt đánh ực, rồi cắn thêm một miếng. Hắn lúng búng nói tiếp, “Chuyện đó lẽ ra cũng không xảy ra với một thằng bé dễ thương hơn. Người ta nói bây giờ nó bị điếc bên tai đó. Mi tưởng tượng được không nào?”
Tay thứ hai đáp, “Thật đáng tiếc, thật đáng tiếc!”
Mắt của Hổ mở to. Nó bò ra từ phía sau cái cây và tiến đến mặt sau của đống rác.
Tay thứ nhất nói, “Đúng vậy, chuyện này thật là đáng tiếc.” Hắn nuốt, “Mi không nghĩ thằng thầy chùa giết người này là bạn của Ưng tướng quân chứ? Tôi nghe nói có thời ông ta cũng là một nhà sư và ta biết chắc là ông ta là kẻ ác độc nhất đi qua miền quê mình trong nhiều thế hệ.”
Tay thứ hai nói, “Mi chẳng biết được đâu, mi chẳng biết được đâu.”
“Tôi cá họ là bạn. Tay nhà sư giết người này chắc chắn đang tạo danh tiếng cho mình, cũng như Ưng tướng quân đã làm. Trần gian này rồi sẽ ra sao đây trời? Ta sẽ làm bất cứ điều gì để ngăn tay Ưng tướng quân đó lại. Hắn là tên hung ác mà ta từng gặp trên đời này.”
“Đúng vậy, đúng vậy.”
Mặt Hổ đỏ bừng lên. Nó không tin nổi chuyện nó đang nghe. Nó thận trọng di chuyển quanh đống rác.
Tay thứ nhất hỏi, “Thôi, mi sẵn sàng giúp ta đổ cái mớ này chưa? Hay là đứng đó mà huyên thuyên suốt cả ngày? Ta còn việc phải làm và...”
Hổ tiến đến phía họ. Nó phải nói một điều gì đó.
Tay thứ nhất co rúm lại, buông rơi trái táo. Nó rơi xuống một chiếc xe đẩy to chất đầy thực phẩm. “Ai... ai... mi là ai?” Hắn hỏi, ngó trừng trừng cái áo bào màu cam của Hổ.
Hổ liếc nhìn cái xe đẩy, rồi ngó thẳng vào mắt hắn. “Ta là Hổ.”
“Hổ...?” gã hoang mang đáp. “Đó là tiếng Quảng Đông, phải không? Có phải nó có nghĩa là ‘cọp’ không?”
Hổ đáp, “Đúng vậy.”
“Mi là một con cọpppp... ư?”
Hổ đáp, “Đôi khi như vậy. Những lúc khác thì ta là một người bình thường. Một người có khi lầm lỗi. Ta đã phạm một lỗi và ta đến để xin lỗi. Đừng sợ.”
Mắt của Hổ lại ngó cái xe đẩy, rồi nó nhìn tay thứ hai. Tay này đổi thế đứng.
Hổ hắng giọng. “Ta là nhà sư đã đánh thằng bé, nhưng ta không phải là kẻ giết người ác độc và ta không phải là bạn của Ưng. Ta có thể chứng minh điều đó.”
“Được rồi mà! Được rồi mà!” tay thứ hai vừa nói vừa lùi lại.
Hổ nói, “Ta không hại mi đâu.” Nó giơ hai tay không lên khỏi đầu. “Xin nghe này. Ta đánh thằng bé và mấy tay thợ săn trong rừng vì quá giận. Ta giận chuyện chúng giết con cọp mẹ. Ta phạm một lỗi lớn về việc đánh thằng bé và ta đến để xin tha lỗi. Nếu các người có lòng đưa ta đến gặp nó, thì ta biết ơn lắm. Biết ơn cho tới nỗi ta sẽ chia sẻ một bí mật với các người. Không chỉ ta không phải là bạn của Ưng mà thôi, mà ta còn muốn ngăn hắn lại nữa. Và ta vừa nghĩ ra một kế hoạch để thực hiện việc này. Các người biết không, ta có một thứ mà hắn rất khao khát muốn có. Chúng ta có thể dùng nó như miếng mồi để giăng bẫy. Các người nghĩ như thế nào?”
Tay thứ hai không có ý kiến gì. Hổ quay qua tay thứ nhất.
Hắn nói, “À à à... ở đây người ta thường không để cho tôi suy nghĩ. Mặt khác, quan tổng trấn suy nghĩ rất giỏi. Tại sao bạn tôi và tôi không đi mời ông ấy nhỉ? Anh chờ ở đây đi. Tôi thấy anh cứ ngó thức ăn. Sao anh không ăn vài miếng đi? Thật ra là, cứ ăn hết đi. Đằng nào bọn tôi cũng sắp đổ đi rồi.”
Hổ chồm tới chiếc xe đẩy và miệng trào nước miếng.
“Anh nói thật không?”
“Thật mà. Cứ thoải mái mà xơi. Phải mất một lúc chúng tôi mới tìm được quan tổng trấn và đưa ông ấy đến đây. Thư giãn, nghỉ ngơi đi. Tôi ước gì có thức uống gì đó để mời anh.”
“Anh tốt quá.” Hổ nói bằng cái giọng lịch sự nhất của nó. “Xin đừng phiền về thức uống. Các anh đã làm ơn cho tôi rất nhiều rồi. Tôi sẽ ở đây chờ các anh trở lại.”
“Ý hay lắm, ý hay lắm.” tay thứ hai nói, “Chúng tôi sẽ trở lại, chúng tôi sẽ trở lại.”
Hai người quay đi và quày quả bước về hướng làng.
Hổ khệnh khạng đi tới chiếc xe đẩy, lòng đầy hãnh diện. Nó đã cư xử như một bậc trượng phu hoàn hảo và xem điều đó mang lại gì cho nó này! Một bữa ăn thịnh soạn và một cuộc gặp quan tổng trấn. May mắn làm sao! Ai mà biết được rằng quan tổng trấn lại sống trong chính ngôi làng này cơ chứ? Nếu nó chinh phục được lòng quý mến của quan tổng trấn, thì vị quân tử kia và con ông ta chắc hẳn sẽ tha lỗi cho nó. Thêm nữa, nếu quan tổng trấn cũng có cùng ý nghĩ như hai tay dân làng nghĩ về Ưng, thì nó sẽ yêu cầu quan tổng trấn giúp nó đặt một cái bẫy.
Trong lúc Hổ say sưa mơ màng về tương lai tươi sáng của mình, thì nó bắt đầu nghĩ về con cọp con. Nó ước gì con cọp con đang ở lại với nó. Lúc này hai đứa nó có thể cùng thưởng thức mớ thức ăn này với nhau.
Hổ lục soạn chiếc xe đẩy và tim nó nhảy cỡn lên. Chiếc xe chất đầy những món ngon lành mà hiếm khi nó gặp: thịt bò, thịt heo, thịt trừu, thịt vịt, thịt ngỗng, cá và ngon nhất là thịt gà. Các nhà sư thường không được phép ăn bất cứ loại thịt nào, nhưng các dũng sư của chùa Ẩn Chân đã được một vị Hoàng đế đầy quyền năng hàng trăm năm trước ban cho một ngoại lệ đặc biệt. Tuy nhiên, thật hiếm khi mọi loại thịt đều sẵn sàng ngon lành trên bàn ăn ở chùa Ẩn Chân. Hổ nhào vô ngay.
Thời gian trôi đi một lúc khá lâu và Hổ đã ăn gần hết một nửa số thức ăn trên chiếc xe đẩy thì nó nghe tiếng một nhánh cây nhỏ gãy đằng sau đống rác. Nó tự hỏi, Có thể nào đó là con cọp con không ta? Chắc là đúng rồi! Dân làng sẽ đến từ hướng kia. Hổ hào hứng quá, nó suýt đánh rơi nguyên cả hai con gà quay đang cầm trên tay, mỗi tay một con. Nhai ngấu nhai nghiến, nó đi núng nính vòng quanh đống rác để chia sẻ vận may của nó. Hổ để một mắt ngó ra hàng cây để tìm con cọp con, còn mắt kia thì dán dính lên hai con gà quay trơn tuột. Lẽ ra nó nên ngó cả hai mắt ra ngoài hàng cây. Khi Hổ thấy được cái lưới thì đã quá muộn rồi.