Chương 17
Thằng bé hỏi mẹ nó, “Người ta cho nó ăn gì vậy mẹ?” Bà mẹ đáp, “Mẹ không biết.”
“À, họ nhốt nó trong cái cũi nhốt cọp, phải không nào? Cho nên có lẽ họ cho nó ăn gà. Con nghe nói cọp thích gà lắm.”
“Cưng à, anh ta là một nhà sư. Mấy nhà sư không ăn thịt đâu.”
“ Hắn ta là người ăn chay à? Hắn to con ghê! Ở chùa người ta cho hắn ăn gì vậy ta, cây cối à?”
Hổ gầm gừ với thằng bé qua những thanh chắn của cái cũi bằng tre. Thằng bé ré lên rồi chạy mất. Mẹ nó lắc đầu rồi bỏ đi theo nó. Nhưng một đứa bé khác có cha mẹ trông bước tới. Và cứ thế mà tiếp diễn trong khi mặt trời lặn xuống ngoài xa, cuộc diễu hành của những người đi ngang qua cái cũi to trong quảng trường của ngôi làng dường như kéo dài vô tận. Cái hàng quá dài, chạy quá cái tiệm bán bánh bao - cái ngôi nhà duy nhất nhìn thấy được xuyên qua bức tường làm bằng các bụi rậm và cây dày, vạch thành cái chu vi của quảng trường.
Dân làng đến xem gã thầy chùa giết người ác độc. Người ta kể rằng gã đã đánh nhau một trận dữ dội trước khi bị tóm gọn trong cái lưới dày gần bãi rác của làng. Nhiều người bị quào. Gãy xương. Tuy nhiên, con thú trẻ hoang dã không chống nổi hai mươi người đàn ông và một cái lưới. Rốt cục, họ chế ngự được gã và lấy đi bốn quyển bí kíp cổ từ trong túi áo bào của gã. Một khi bọn người lấy được mấy quyển bí kíp, thì nhà sư trẻ mất hết sức chiến đấu. Từ khi đó trở về sau, gã thành một con mèo khờ.
“Con không sợ nó đâu!” Thằng bé kế tiếp đứng trong hàng tuyên bố. Tên nó là Mã. Nó-mười-hai tuổi, nhưng trông nó ít nhất là mười bốn hay mười lăm. Nó vạm vỡ. Tóc nó dài, dày và bù xù. Đôi mắt nó như đá. Mã kênh Hổ và xăn ống tay chiếc áo bào xám rách rưới lên. Hổ kênh lại.
Mã nhặt một hòn đá và ném Hổ, Hổ ngồi tréo chân, hai bàn tay để ngửa trên đầu gối. Bàn tay phải của Hổ vung lên chụp hòn đá một phần giây trước khi trúng đầu nó. Nó từ từ hạ bàn tay về lại đầu gối, hòn đá nằm ngoan ngoãn trong lòng bàn tay mở rộng của nó. Suốt khoảng thời gian đó, đầu của Hổ giữ thẳng, cằm nó thẳng góc với mặt đất. Mắt nó không rời khỏi mắt Mã.
Mã thách, “À, mi nghĩ là mi ngon hả? Chụp cái này đi!” Nó gom nhiều hòn đá lại và ném hết về phía Hổ cùng một lúc. Cánh tay trái của Hổ vẫn để yên trong khi cánh tay phải chuyển động nhanh và mờ nhòa, rồi dừng lại cũng đột ngột như khi nó bắt đầu. Khi Hổ để bàn tay lại trên đầu gối và mở những ngón tay ra, nhiều hòn đá lăn ra. Mắt Hổ không hề nao núng nhìn thẳng vào mắt Mã.
Mã sửng sốt kinh ngạc, nhưng cũng giận điên lên.
Mã thét lên, “Mi ngon nhé! Ta sẽ đá...”
“Đủ rồi!” một giọng nói quen quen cất lên. Cái hàng dài trẻ con và người lớn tản ra khi quân tử trong rừng và đứa con trai theo sau đi tới.
Vị quân tử la lớn, “Đi về nhà hết đi! Các người nên làm những việc quan trọng hơn là phí thời gian đứng xem một con dã thú trong cũi.”
Trong khi đám đông giải tán, thằng con của vị quân tử ngồi xuống đất, cách cái cũi xa xa. Vị quân tử đi tới cạnh Mã, chiếc áo bào xanh sang trọng của ông lấp lánh trong ánh nắng chiều. Vị quân tử ngó Mã.
Ông nói, “Ta đã thấy chuyện đó.”
Mã nhỏ nhẹ đáp, “Cháu xin lỗi, thưa quan tổng trấn.” Nó nhìn lảng đi.
Hổ nghĩ, quan tổng trấn à? Ô, không!
Quan tổng trấn khuyên bảo, “Cháu nên biết lỗi. Không có điều gì tốt đến với những kẻ hành động theo cái lối mà cháu vừa làm đâu.”
Mã cúi đầu. Quan tổng trấn đặt tay lên vai Mã và thấp giọng, “Này, cháu giúp ta một việc nhỏ nhé? Cháu có vui lòng chơi với Hòa trong lúc ta nói chuyện với con thú trong cũi không? Hòa không được khỏe lắm là điều dễ hiểu mà.”
Mã thì thầm, “Thưa vâng.” Nó đi đến bên Hòa và ngồi xuống. Mã đấm đùa vào cánh tay khẳng khiu của Hòa. Hòa làm lơ. Mã mỉm cười chồm qua thì thầm vào tai Hòa, rồi ngưng lại. Nó chuồn qua phía bên kia của Hòa và thì thầm vào tai bên đó.
Quan tổng trấn quay qua Hổ.
Ông nói, “Thế nào, thằng bé quái thú. Mi phải nói gì cho bản thân mình đây?”
Hổ cụp mắt xuống, “Tôi xin lỗi, thưa ngài. Tôi thật lòng xin lỗi và tôi muốn xin lỗi con trai ngài.”
Quan tổng trấn đáp, “Thật vậy à, ngay bây giờ? Và vì mục đích gì vậy?”
“À, à...” Hổ ngước nhìn lên, “Có lẽ nó sẽ làm cho cậu ấy cảm thấy dễ chịu hơn chăng?”
“Có lẽ nó sẽ làm cho cậu ấy cảm thấy dễ chịu hơn chăng, mi nói vậy hả? ” Mi có thật sự nghĩ như vậy không?”
Hổ đáp, “Tôi nghĩ vậy. Chắc chắn. Tôi biết nó sẽ làm cho tôi cảm thấy dễ chịu hơn nhiều lắm.”
Quan tổng trấn nói, “À, đúng vậy. Tất cả là vì mi, không phải vậy sao?”
Hổ đáp, “Làm ơn, thưa ngài. Tôi chỉ ao ước được nói lời xin lỗi. Đó là lý do tôi đến đây. Để xin lỗi và cho ngài biết về những quyển bí kíp. Tôi cũng nghĩ tôi phải đến đây. Những người tôi trò chuyện ở bãi rác nói rằng họ muốn tống khứ Ưng tướng quân đi. Tôi cũng muốn vậy và tôi có một kế hoạch! Nếu chúng ta dùng mấy quyển bí kíp làm mồi nhử, thì chúng ta có thể...”
Quan tổng trấn nói, “Câm miệng!”, ông giơ tay lên, “Đừng nói thêm lời nào nữa. Ta đã báo tin cho Ưng tướng quân. Ta hứa giao mấy quyển bí kíp cho ông ấy và ta là kẻ xem trọng lời hứa.”
Hổ gào lên, “Cái gì?” Nó chụp lấy những thanh chắn tre. “Ông điên à?”
Quan tổng trấn nói, chồm người tới, “Cẩn thận mồm miệng, thằng nhóc! Mi không biết đang nói chuyện với ai à?”
“Tôi biết... Tôi xin lỗi... nó chỉ là do dường như ngài không hiểu... ngài hiểu là...”
Quan tổng trấn quay đi, “Ta chỉ cần hiểu một điều thôi. Mi gây ra nhiều nguy hiểm cho chúng ta. Mi vô cớ tấn công người của ta và con trai ta và mi có thói quen ăn cắp đồ vật của những người quan trọng như Ưng tướng quân. Nếu mi phải ở lại đây, ai biết được mi sẽ ăn cắp món gì của ta? Ưng tướng quân đã yêu cầu trả lại những quyển bí kíp và bắt mi giao cho ông ấy. Ông ấy trực tiếp tâu với Hoàng thượng, do đó nhiệm vụ của ta là làm vinh danh những ước nguyện của ông ấy.”
Hổ gào lên, “Không! Ngài không thể làm vậy! Những quyển bí kíp đó không phải là của hắn! Hắn đánh cắp chúng của chùa Ẩn Chân! Chùa của tôi ! Nếu ngài chịu nghe tôi, ngài sẽ thấy rằng...”
Quan tổng trấn quay lại nhìn Hổ, “Đủ rồi, chàng trai! Ta chỉ quan tâm đến vùng đất ta cai trị thôi và mi mang rắc rối đến vùng đất của ta. Do đó, mi phải biến. Và bây giờ, ta cũng phải đi đây.”
Quan tổng trấn quay qua đứa con trai, “Thôi đi. Hòa ơi, tới giờ về nhà rồi con.”
Rồi quan tổng trấn quay đi, đứa con trai đi bên cạnh.
Hổ gào lớn, “Quan tổng trấn ơi, chờ đã! Tôi nghĩ ông là người tốt! Tôi còn có chuyện muốn nói!”
Nhưng không còn ai thèm nghe nó nữa.