← Quay lại trang sách

Chương 18

Thoạt đầu, Hổ nghĩ rằng nó đang nhìn thấy nhiều thứ. Bóng tối bắt đầu phủ dần và Hổ đang trong trạng thái rất căng thẳng. Có lẽ tâm trí đang chơi khăm nó. Nhưng kìa, lại là vật đó nữa! Bên kia quảng trường dường như có một bao gạo to đùng đang di chuyển. Rồi vật đó đứng lại!

Trước mặt tiệm bánh bao, một người đàn ông to con giở những mảnh vải bố cũ tả tơi của bao đựng gạo lên khỏi đầu và hai vai. Hổ hiểu ra, hẳn là gã đã dùng cái bao phủ lên người để che sương khi ngồi trong màn đêm. Trước đây Hổ chưa thấy nó ở đó.

Gã đàn ông to con hơi xoay người đi một chút. Một phần của mớ tóc đen xỉn phủ xuống lưng gã và phủ tới trước khuôn mặt, quấn bện với hàm râu dài xồm xoàm. Quần áo gã thật bẩn thỉu. Gã vươn đôi tay lực lưỡng lên, duỗi ra, ngáp. Rồi gã ngã chúi về phía trước, như đang say. Gã dừng chân cách cái cũi của Hổ vài bước, đứng hẳn lại, lắc lư ngả nghiêng. Gã ngó Hổ chằm chằm qua mớ tóc lòa xòa. Hổ nghĩ rằng nó thấy một cái gì đó quen thuộc trong mắt gã kia, nhưng nó không biết chắc đó là cái gì.

Hổ lắc mạnh đầu và dụi mắt. Nó đang thấy rõ lắm mà.

Gã say nói, giọng trầm và khô khốc.

“Mi tên gì?”

“Hổ.”

Gã say im lặng. Một bên lông mày nhướng lên. “Ai đặt tên cho mi là Hổ vậy?”

“Đại Sư của chùa tôi.”

Gã say chồm tới gần hơn, “Tên mi là tiếng Quảng Đông. Nhưng Quảng Đông thì rất xa ở đây. Mi tu ở chùa nào?”

Hổ khoanh tay lại, “Ông quan tâm cái gì?”

“Mi quan tâm cái gì về chuyện ta quan tâm?”

Hổ nghiêng đầu qua một bên, “Tại sao ông trả lời câu hỏi của tôi bằng một câu hỏi chứ?”

“Tại sao mi ngần ngại trả lời?”

Hổ bật người ra sau, nổi giận, “Ông nói chuyện như là một nhà sư, đồ bụi đời bẩn thỉu.”

“Có lẽ đúng là vậy thật, vì ta có thời ở với bọn nhà sư.” Gã say mỉm cười.

“Chắc chắn là vậy.”

“Chắc chắn là ta có ở với chúng.”

Hổ châm chọc, “Rồi ông sắp nói với tôi rằng bọn nhà sư mà ông ở cùng là ở chùa Thiếu Lâm, phải không?” rồi nó chồm tới trước.

Gã say cũng chồm tới, nói, “Có lẽ vậy.” Gã say mất thăng bằng ngã chúi vào cái cũi làm nó rung lên dữ dội.

Hổ lùi lại. “Ông trông thật thảm hại. Ông nói vậy chỉ vì Thiếu Lâm nổi tiếng quá, thậm chí một gã say vô gia cư cũng biết danh. Ông biết cái mốc xì gì về Thiếu Lâm nào?”

Gã say hất mái tóc rối bù qua một bên, “Ta biết rằng bọn nhà sư không bao giờ đánh dân làng vô tội cả.”

Hổ đấm tay vào mặt trước của cái cũi. “Thật là không công bằng chút nào! Tôi đã tạ lỗi rồi!”

Mái tóc lại rơi phủ lên đôi mắt gã say. Gã tiếp tục ngó nhưng không nói thêm lời nào.

Hổ hỏi, “Tôi có thể làm điều gì nữa nào? Tôi phạm lỗi, nhưng tôi không hoàn toàn có lỗi. Bọn thợ săn đó phải chịu một ít trách nhiệm.”

Gã say hỏi gằn, “Thật vậy sao?”

Hổ đáp, “Thật vậy! Gã say, hãy nghe những điều tôi phải nói này, vì chẳng có ma nào trong cái làng ngu xuẩn này chịu nghe. Tôi là một nhà sư của chùa Ẩn Chân. Chùa của tôi là bí mật, do các nhà sư của chùa Thiếu Lâm tranh đấu cho Chân Lý và bảo vệ Công Lý sáng lập ra. Mới đây thôi chúng tôi bị một tên phản đồ tấn công rồi phá hủy ngôi chùa và tôi được phái đi tìm những người trợ giúp để ngăn tên phản đồ lại trước khi hắn giết hại thêm nhiều mạng nữa. Tên phản đồ đó không ai khác hơn là Ưng tướng quân. Trong khi đi tìm người trợ giúp, tình cờ tôi gặp những kẻ săn cọp để giải trí, một người trong đám đó là quan tổng trấn. Là một nhà sư của chùa Ẩn Chân, tôi không thể làm ngơ khi những con cọp bị giết một cách vô cớ như vậy.”

Gã say hỏi, “Vô cớ à? Bọn thợ săn có nói với mi là chúng chỉ săn để giải trí cho vui không?”

Hổ đáp, “Chúng cũng không nói là chúng không săn để giải trí cho vui cơ mà.”

“Lẽ ra mi nên hỏi là chúng đang làm gì trước khi đánh chúng.”

Hổ nói, “Tôi đã thấy những điều chúng làm!”

“Không phải chuyện gì cũng đúng y như cái cách mà người ta nhìn thấy nó đâu, chàng trai à.” Gã say nói bằng cái giọng của một ông cha nói với con trai, “Nhiều khi mi cũng cần lắng nghe nữa. Chính mi nói như thế mà.”

Hổ đấm tay xuống nền cũi, “Chúng đã không có gì để nói!”

Gã Say hỏi, “Thật không?”

“Thật!”

“Vậy thì nói cho ta biết nhé, nhà sư này, mi nghĩ thế nào về quan tổng trấn?”

Hổ trợn mắt, “Ông ta là một gã ngốc.”

“Thật không?”

“Thật! Thật! Thật!” Hổ đáp, nện nắm đấm xuống lần nữa, “Một ngàn lần, thật! Chỉ có đồ ngốc mới hứa giao mấy quyển bí kíp cho Ưng.”

Gã say gãi bộ râu xồm xoàm, “Làm sao quan tổng trấn biết được Ưng tướng quân sẽ làm gì với mấy quyển bí kíp chứ?”

Hổ đáp, “Tôi cố nói cho ông ta hiểu! Quan tổng trấn chỉ cần lắng nghe tôi trong một giây thôi.”

“Vậy mi cho rằng bất cứ ai không chịu lắng nghe mi đều là đồ ngốc cả sao?”

“Đúng vậy! À, tôi muốn nói là, không!” Hổ hít một hơi thật sâu và dừng lời, “Tôi muốn nói là, nói chung kẻ nào không chịu lắng nghe đều là đồ ngốc cả.”

Gã say nói, “Thôi được, điều đó công bằng.” Gã ngồi xuống đất trước mặt Hổ, “Vậy thì ta có đôi điều muốn nói. Mi có nghe không?”

Hổ lại trợn mắt nhưng miệng ngậm lại và lắng tai nghe.

Gã say nói, “Vợ của quan tổng trấn bị con cọp mà mi thấy trong cái hố sáng hôm đó giết.”

Hổ la lên, “Cái gì? Tại sao ông lại nói một điều như thế chứ?”

Gã say đáp, “Ta nói vậy vì nó là sự thật. Và nhớ Hòa không, cậu bé mà mi đánh đó? Bà ấy là mẹ của Hòa.”

Hổ hỏi, “Làm sao... làm sao ông biết chuyện này là thật?” Nó thấy chóng mặt.

“Ta thấy một số chuyện và còn nghe nhiều chuyện hơn nữa. Nhưng mi có thể tự mình quyết định. Có phải trên vai con cọp trong hố có một ngọn thương bị gãy đâm vào không? Một ngọn thương được trang trí rất đẹp?”

Hổ đáp, “Đúng vậy, nó có mang ngọn thương trên vai. Chắc là một trong những tay thợ săn đã đâm trong khi nó kẹt trong cái hố.”

“Không. Điều đó không hẳn là đúng. Mi biết đó, nhiều ngày trước Hòa và cha mẹ nó đi ra ngoài rìa khu rừng để tìm hái nấm rừng và một con cọp tấn công mẹ của Hòa. Tình cờ quan tổng trấn có mang theo một trong những cây thương đẹp của ông để dọa bọn trộm cắp và trong khi con dã thú lôi bà vợ đi, thì ông dũng cảm đuổi theo đâm một nhát thật sâu vào vai con cọp. Chính mắt ta thấy điều đó, nghe tiếng Hòa khóc nên ta chạy tới đó. Ta chạy lên giúp quan tổng trấn và cây thương bị gãy mất một đoạn. Con cọp bị thương thả người đàn bà ra, bỏ chạy với con cọp con. Nhưng đã quá muộn, vong linh mẹ của Hòa không bao giờ thoát được ra khỏi khu rừng.”

Hổ không tin vào tai mình. Tuy nhiên, ánh mắt của gã say cho nó biết rằng gã đang kể sự thật. Cơn chóng mặt của nó càng trở nên tệ hơn.

Gã say nói tiếp, “Một khi con cọp đã săn người rồi thì nó sẽ có khả năng lại làm điều đó nữa. Nhất là nếu nó bị thương hay bị què như con cọp mang theo ngọn thương trên vai này. Thậm chí còn ghê gớm hơn thế nữa nếu nó phải nuôi một con cọp con. Do đó, mi thấy đó, quan tổng trấn không có chọn lựa nào khác ngoài việc săn giết con cọp thôi.”

Hổ cụp mắt xuống.

Gã say nói tiếp, “Và còn chuyện này nữa mà mi cũng nên biết. Cái cũi mà giờ đây mi đang ngồi trong đó không được làm để giữ cọp khỏi thoát ra ngoài, mà nó được làm để ngăn dân làng khỏi xâm nhập vào bên trong. Theo kế hoạch, họ sẽ giết cả hai mẹ con cọp rồi mang xác chúng về đây, ném vào cái cũi để mọi người xem. Dân làng này sẽ xé xác cọp thành ngàn mảnh bằng răng của họ, họ quá đau buồn vì những mất mát. Nếu không có cái cũi thì họ xé tan xác mi ra rồi.”

Hổ nằm xuống. Giờ thì nó chóng mặt đến nỗi không thể ngồi dậy được nữa. Suy nghĩ thêm, có lúc nó đã từng nghĩ rằng thằng bé con trai quan tổng trấn được sống trong may mắn.

Hổ lắp bắp, “Tôi... tôi hiểu vì sao họ giận con cọp mẹ, nhưng tại sao lại giết con cọp con?”

Gã say đứng dậy, “Người ta nói rằng, một khi cọp đã nếm được vị thịt người thì nó sẽ thành một con ăn-thịt-người. Có lẽ con cọp con không cắn vợ quan tổng trấn miếng nào, nhưng nó đã chứng kiến điều mẹ nó làm. Quan tổng trấn không muốn mạo hiểm.”

Hổ thấy buồn nôn. Giờ thì cái cũi quay thật nhanh và thức ăn mà trước đây nó đã ngấu nghiến ăn trào lên tận cổ họng. Nó ho khan, cố tập trung nhìn vào nơi gã say đứng. Nhưng gã say không còn ở đó. Hổ mở miệng định nói gì đó, nhưng áp lực ở phía sau cổ họng nó quá lớn. Nó lại bật ho. Rồi nó lắc mạnh đầu và nhắm mắt lại.