← Quay lại trang sách

Chương 19

Ưng cúi mình núp sau đống lửa mà hắn đã nhóm ở góc sân trước chùa Ẩn Chân, gần ngôi điện Lãng Quên. Hắn nhìn bóng mình nhảy múa trên bức tường bao quanh và lắng nghe thật kỹ những âm thanh của đêm. Kể từ khi các nhà sư trẻ đã rời bỏ Ẩn Chân, Ưng có cảm giác như mình đang bị theo dõi. Hắn không biết được kẻ theo dõi ở đâu, chỉ một điều duy nhất để giải thích chuyện này thôi. Chỉ có một người còn sống trên cõi đời này có thể bay sát dưới mũi của nó mà không bị phát hiện.

Đường Lang từ phía đối diện với đống lửa trại lớn tiến tới phía Ưng.

Đường Lang nói, “Xin chào, thưa tướng quân. Tôi hi vọng mọi chuyện tốt đẹp với ngài trong buổi chiều an lành này.”

Ưng gầm gừ đứng dậy. Hắn ngó tay đầu lĩnh số một của mình qua ngọn lửa. “Đường Lang, cho ta biết... vì dường như bọn lính nghĩ rằng mi quá khôn ngoan... Để bắt một con sếu thì cách nào tốt nhất?”

Đường Lang im lặng, tựa người ra sau trên gót giày. “Một con sếu à? Ngài muốn nói con chim nước thật to à? Tôi chưa từng săn được con nào... thịt chúng ngon không?”

“Ta không biết.” Ưng đáp, ngoảnh đi, “Có lẽ chúng ta sẽ tìm ăn thử xem.”

“Ngài định làm gì đây?”

Ưng hít một hơi thật sâu, “Ta cảm nhận được có kẻ nào đó đang theo dõi chúng ta lâu nay và ta nghĩ đó là Hạc... một trong những đứa em trước đây của ta.”

Đường Lang hỏi, “Có phải đó là một trong những nhà sư trẻ? Thái úy Vũ và bọn lính dường như chắc chắn rằng chúng ta đang bị các oan hồn chưa siêu thoát theo ám.”

“Thái úy Vũ là một thằng ngốc mê tín.”

Đường Lang xoa cái hàm to khỏe, “Hắn là như vậy, thưa tướng quân. Nếu ngài muốn thay đổi tâm trí của hắn và tâm trí của bọn lính, thì ngài cần phải bắt được gã Hạc này.”

Ưng cau mặt, xoay lại đối diện Đường Lang, “Ta chỉ muốn thộp cổ thằng Hạc.”

Đường Lang nói, “Tôi hiểu. Tôi có thể hỏi ngài một câu không, thưa tướng quân?”

Ưng gầm gừ.

“Có lẽ là bởi vì tôi là người Quảng Đông, nhưng tôi tò mò một chuyện. Hạc là tiếng Quảng Đông có nghĩa là ‘con sếu’; tương tự như Ưng là tiếng Quảng Đông có nghĩa là ‘chim ưng.’ Tại sao những nhà sư chùa Ẩn Chân các vị lại có tên bằng tiếng Quảng Đông? Chùa của các vị không nằm ở Quảng Đông. Mọi người trong vùng này đều nói tiếng Quan Thoại, kể cả ngài cũng vậy.”

Ưng cau mày, “Đại Sư đến từ Quảng Đông. Lão muốn giữ bí mật ngôi chùa, do đó lão đặt cho chúng ta toàn tên Quảng Đông và dạy chúng ta nói tiếng Quảng Đông như là ngôn ngữ phụ. Nếu khi nào chúng ta rời khỏi chùa, thì chúng ta phải nói tiếng Quảng Đông và giả vờ là chúng ta chỉ đi ngang vùng này thôi.”

Đôi mày của Đường Lang nhướng lên, “Ngài phải nói dối ư?”

Ưng đáp, “Đúng vậy.”

“Nhưng Ẩn Chân có nghĩa là ‘sự thật được che giấu’, không phải vậy sao?”

“Đúng vậy.”

Đường Lang ngó lảng qua một bên, “Có vẻ kỳ cục khi chùa của các vị có tên là sự thật, nhưng người ta lại yêu cầu các vị nói dối.”

“Ta hiểu.” Ưng đáp, ngó Đường Lang soi mói.

“Vậy cái bí mật lớn là cái gì vậy?”

Ưng đáp, “Đại Sư chưa bao giờ cho chúng ta biết.” mắt hắn vẫn dính chặt lấy Đường Lang. “Nhưng ta có những mối nghi ngờ. Tại sao mi tò mò quá vậy?”

Đường Lang đáp, liếc qua Ưng, “Tôi chỉ muốn trò chuyện thôi mà. Vả lại tôi cũng thấy chuyện thật thú vị. Tôi xin lỗi nếu lỡ làm cho ngài bực mình.”

Ưng đáp, “Ta tôn trọng sự hiếu kỳ của mi. Nhưng ta khó lòng tin tưởng người khác.”

Đường Lang nói, “Nếu ngài không tin tưởng người, thì ngài biến họ thành không đáng tin.”

Ưng ngắt lời, “Ta hiểu điều đó! Đó là một câu châm ngôn của nhà Phật. Nhưng châm ngôn không có chút ý nghĩa gì đối với ta. Chúng chỉ là lời lẽ thôi. Hành động có ý nghĩa hơn lời nói rất nhiều.”

Đường Lang khoanh tay lại, “Nhưng lời nói có thể làm thay đổi tâm tính con người.”

Ưng vung nắm tay lên, “Thì hành động cũng có thể làm được! Nhưng ta ngờ rằng mi không hiểu ý ta.”

Đường Lang bình tĩnh nói, “Tôi có thể hiểu. Tôi đã từng trải nghiệm cuộc đời khá nhiều.”

Ưng chồm người tới, “Thật vậy à? Cả gia đình ta đã chết.”

Đường Lang đáp, “Gia đình tôi cũng vậy.”

“Ồ, Còn bạn bè thì thế nào? Có bao giờ mi có một người bạn thân không?”

Đường Lang đáp, “Thưa có, một lần.”

“Hắn chết rồi hả?” Ưng nạt ngang, “Chết ngay trước mặt mi?”

Đường Lang đáp, “Thật ra, đúng như vậy.”

Ưng nói, ngó lảng đi, “Ta không tin chuyện đó.”

“Tin hay không tùy ngài. Nếu ngài muốn nghe thì tôi sẽ kể.”

Ưng đáp, “Ta không quan tâm về các trải nghiệm của mi! Và ta không muốn nói chuyện nữa!”

Đường Lang kính cẩn đáp, “Thưa tướng quân, tôi không đến đây với mong ước được trò chuyện. Tôi chỉ đến để chào ngài. Nhưng vì chúng ta nói chuyện với nhau, tôi rất trân trọng nếu ngài sẵn lòng trả lời một hai câu hỏi nữa. Còn bọn lính, thì tôi sẽ thông báo cho chúng.”

Ưng gật đầu.

Đường Lang vỗ vỗ lên cằm, “Tôi biết rằng tay nhà sư to kềnh tên là Hổ đã chạy thoát chết và bây giờ ngài vừa nhắc một tên khác có tên là Hạc. Vậy là hai tên. Tên của ba đứa còn lại là gì vậy?”

“Hầu, Xà và Long.”

Đường Lang hỏi. “Hầu, Xà và Long ư? Có phải tất cả các nhà sư ở Ẩn Chân đều được đặt tên theo các con vật không?”

Ưng đáp, “Không phải. Chỉ có năm người đó thôi, thêm ta nữa. Có một người thứ bảy, nhưng hắn chết rồi.”

Đường Lang nghiêng đầu sang một bên, “Tên hắn là gì?”

Ưng ngừng lời, nhắm mắt lại, “Tên hắn là Dương.”

“Con nai à?” Đường Lang ngạc nhiên hỏi.

“Đúng vậy!” Ưng đáp, mở mắt ra, “Mi có vấn đề gì với cái tên đó à?”

“Tôi xin lỗi, thưa tướng quân.” Đường Lang đáp bằng một giọng chân thành. “Xin đừng bực mình vì chuyện này, nhưng tôi không thể hình dung ra một con nai lại là một dũng sĩ nguy hiểm. Chúng quá... nhát mà.”

Ưng chế giễu, “Mi sẽ không thắc mắc về cái kiểu loại nếu mi từng thấy Dương ra tay! Với con dao hình gạc nai trên tay thì hắn là bất khả chiến bại.”

“Một lần nữa, tôi xin lỗi, thưa tướng quân.” Đường Lang dừng lời, ngó chằm chằm ngọn lửa, “Giọng của ngài đầy sự buồn bã và giận dữ. Tại sao vậy?”

Ưng đáp, “Dương là bạn thân của ta.”

“Vì sao hắn chết?” Đường Lang hỏi, ngó lên, “Có phải là do một tai nạn sao đó không?”

“Không phải là tai nạn gì cả!” Ưng thét lên, đột nhiên bừng bừng nổi giận. Mắt hắn ngó Đường Lang trừng trừng từ phía bên kia ngọn lửa. “Tất cả là do lỗi của Đại Sư! Đại Sư mang một nhóm chúng ta thực hiện một nhiệm vụ cho tân Hoàng đế. Chúng ta giết hàng trăm mạng. Hoàng thượng muốn ban thưởng trọng hậu cho chúng ta, nhưng Đại Sư lại từ chối nhận bất cứ món gì đền đáp cho công sức của chúng ta. Hoàng thượng nhận thấy nỗi giận dữ của ta và đề nghị tặng ta một phần thưởng đặc biệt nếu ta làm cho ông ấy một việc. Việc đó đòi hỏi phải có hai người thực hiện, nên Dương tham gia với ta. Mọi chuyện hỏng đi và Dương chết.”

“Thưa tướng quân, xin lỗi vì đã hỏi. Nhưng làm sao chuyện đó lại khiến Đại Sư chịu trách nhiệm?”

“Nếu Đại Sư đã nhận lấy phần thưởng và phân phát cho từng người trong chúng ta khi hoàng thượng ban phát, thì ta sẽ chẳng bao giờ chấp nhận yêu cầu của hoàng thượng làm gì... bởi vì sẽ không có yêu cầu nào cả! Thì bạn thân của ta vẫn còn sống!”

Đường Lang không nói gì thêm.

Ưng gầm gừ, “Có một cách khác để nhìn sự việc là như thế này. Nếu Đại Sư không đến trợ giúp cho hoàng thượng ngay từ đầu, thì Dương vẫn còn sống. Hay nếu Đại Sư không chọn ta và Dương đi cùng, thì Dương vẫn còn sống. Mi có hiểu ý ta không?”

Đường Lang nhắm mắt lại.

“Nhìn ta khi ta đang nói với mi!” Ưng gào lên, nhe hàm răng nhọn hoắc ra. “Sao mi dám đáp trả ta bằng cách này? Mi cảm thương cho Đại Sư à?”

“Không phải đâu!” Đường Lang đáp. Đầu hắn hơi lúc lắc nhè nhẹ.

Ưng hỏi, “Vậy cái gì thế?”

“Cái gì là cái gì ạ?”

“Cái lắc đầu...” Ưng nói, chồm người tới ngó qua ngọn lửa. “Đầu của mi, nó...”

“Tôi không hiểu ngài muốn nói cái gì!”

“Không được lớn tiếng với ta!” Ưng thét lên. Hắn nhảy qua ngọn lửa, hai tay dang rộng ra. Hắn đáp xuống trước mặt Đường Lang. “Mi biết gì không? Giờ thì ta nghĩ ra rồi, ta không thấy mi giết một tên sư nào cả trong cuộc tấn công chùa Ẩn Chân. Mi có mối quan hệ nào gắn bó với chùa Ẩn Chân không? Với Đại Sư? Mi đang theo đuổi điều gì vậy, gã người Quảng Đông kia!”

“Xin đừng hành xử kỳ cục như vậy.” Đường Lang nói, quay đi. “Suốt cuộc tấn công, tôi ở phía sau để giám sát lính của chúng ta hành động. Là đầu lĩnh số một của ngài, thì đó là nhiệm vụ của tôi.”

Ưng nói, “Ta không chắc là ta tin mi hay không. Hãy nhắc cho ta vì sao ta lại chọn mi làm đầu lĩnh số một của ta.”

Đường Lang đáp, “Ngài chọn tôi vì lòng trung thành của tôi.” Hắn quay lại đối diện Ưng, “Và vì kỹ năng chiến đấu của tôi.”

Ưng nói, “Ta chọn mi vì kỹ năng chiến đấu của mi. Ta không biết chút gì về lòng trung thành của mi. Ta bắt đầu nghi ngờ mi.”

“Nghi ngờ? Về chuyện gì đây chứ? Không phải tôi đã chứng minh lòng trung thành của tôi bằng việc trao cho ngài thanh kiếm của gia đình khi ngài hỏi nó lúc trước sao?”

“Mi trao, nhưng mi chần chừ. Còn nữa, mi trở về quá nhanh trong nhiệm vụ đưa tin đến hoàng thượng.”

Đường Lang nói, đứng thẳng người lên, “Thưa tướng quân, tôi có thể làm gì đề chứng tỏ bản thân mình với ngài đây?”

“Bắt cho ta con sếu.”

“Vâng, tôi sẽ hoàn thành nhiệm vụ ngài giao.”