Chương 20
Hổ thức giấc với ánh nắng ấm áp soi trên mặt và mùi bánh bao mới hấp tỏa thơm trong không khí. Nó cảm thấy tươi tỉnh và vô cùng thoải mái khi nghĩ về bữa ăn sáng tuyệt vời mà chẳng bao lâu nữa nó sẽ có. Ở chùa Ẩn Chân, không mấy khi có dọn món bánh bao mới làm và nó không thể kiên nhẫn chờ vào mâm lâu hơn nữa. Khi nó nghe giọng háo hức của các anh em từ xa, thì nó nhận ra một điều gì đó. Đó không phải là giọng của các anh em nó.
Hổ mở mắt thấy các thanh chắn tre vây quanh nó. Nó ngồi dậy và sực nhớ ra mình đang ở đâu. Rồi nó nhớ chuyện nó đến cái làng này để làm gì. Hổ chú ý đến hai giọng nói đang di chuyển rất nhanh dọc theo phía xa của cái hàng rào cao bao quanh quảng trường làng.
Mã nói, “Thôi nào! Mình đi nào!”
Hòa đáp, “Không, cám ơn. Ta không thấy thích chuyện đó.”
“Tin ta đi, nó sẽ làm cho mi cảm thấy dễ chịu hơn gấp mười lần.”
“Ta không nghĩ vậy đâu.”
“Nó sẽ làm cho mi cảm thấy dể chịu hơn gấp trăm lần!”
“Ta nghi quá.”
“Làm sao mi biết được trừ phi mi làm thử chứ?”
“Để ta yên, nghe chưa?”
“Không có chuyện đó đâu. Mi đi với ta mà.”
Hổ nghe tiếng xô xát. Có người rên lên.
Hòa nói, “Mi làm ta đau.”
Mã đáp, “Dẹp trò than thở đi. Mình sắp tới đó rồi.”
Hổ ngồi dậy khi thấy hai thằng nhóc đang tiến tới, thằng to con vác thằng bé hơn trên vai. Mã đặt Hòa xuống trước cái cũi và đứng cạnh nó.
Mã nói, “Xem này.” Nó hít sâu không khí, tạo ra một âm thanh thật to khi nó co thắt khí quản giữ lại một lượng khí vừa đủ. Một lượng nước nhờn bị rút từ từ khỏi mũi nó vào phía sau cổ họng. Với khí quản vẫn thắt lại, Mã ép không khí ra khỏi buồng phổi và đẩy khối nước nhờn ra khỏi cổ họng vào trong miệng. Rồi nó bỉu làn môi dưới lên để giữ cục nhớt dãi và nói thật chậm khi một dòng nhỏ nước miếng trào ra, chảy xuống cằm nó.
Nó nói kháy, “Chụp cái này nè, thằng thầy chùa.”
Mã ngậm cục nước dãi và chu miệng ra. Nó hít thật sâu bằng mũi, uốn lưỡi lại, rồi phun ra.
Hổ không nao núng chút nào. Nó nhìn cục nước dãi bắn trúng một thanh chắn tre, dính một lúc ngắn trước khi từ từ nhểu xuống.
Mã nói, “Suýt trúng!” lấy tay áo bào xám quẹt qua lau miệng. “Ta nghĩ là còn đủ đạn để bắn thêm một phát nữa...”
Hổ ngắt lời, “Xin lỗi mi. Ta nói đôi lời nhé?”
Mã chỉ tay vào Hổ, trừng mắt. “Mi không có điều gì để nói mà ta khoái nghe đâu.”
Hổ lịch sự đáp, “Với lòng tôn trọng, ta không có gì để nói với mi. Ta có đôi điều để nói với Hòa thôi. Chỉ mất một lát thôi.”
Mã buột miệng, “Ta không nghĩ...”
“Để cho nó nói.” Hòa cắt lời, bước tới gần. “Ta muốn nghe những điều nó phải nói.”
Mã gật đầu. “Vậy thì nói đi, thằng thầy chùa.”
“Tôi rất tiếc về chuyện tôi đã đánh anh.” Hổ nói, mắt nhìn thẳng vào Hòa. Nó khoanh tay để trên đùi. “Chuyện đó thật là bậy và tôi thành thật xin lỗi. Nếu anh muốn đục tôi bằng cái gì đó, thì tôi hoàn toàn thông cảm. Tôi chỉ đề nghị anh dùng một vật có khả năng truyền lực tốt hơn là nước bọt. Lấy một cây thương hay cây côn chẳng hạn, rồi tôi để đầu tôi giữa mấy thanh chắn. Nện tôi hết sức đi.”
“Không đâu.” Hòa lắc đầu, “Tôi không nghĩ vậy.”
Hổ nói, “Đi nào, đánh tôi đi. Đối xử với tôi như là tôi đã xử tệ với anh. Hành tôi tệ hơn gấp mười lần như vậy đi. Nó sẽ làm tôi thấy dễ chịu hơn. Tôi đáng bị như vậy lắm.”
Hòa đáp, “Nó sẽ không làm cho tôi thấy dễ chịu hơn chút nào đâu. Tôi không thấy sung sướng trong việc đánh người.”
Mã đề nghị, “Ta sẽ đánh nó cho! Đánh nó làm ta thấy khoái hơn!”
Hòa nói, “Không. Mi không được đánh nó.”
Mã nói, “Thôi nào. Ta chỉ đục nó một lần thôi. Ngay ở cái lỗ tai...”
“KHÔNG ĐƯỢC!” Hòa ngang ngạnh nói. Nó giậm chân thình thịch. “Không ai được đánh người vì chuyện riêng của ta!”
Mã lùi lại vài bước và cau mặt bực tức. Hổ nhận thấy sự căng thẳng trong giọng nói của Hòa và dịu dàng nói với nó. Chưa bao giờ nó nói với ai dịu dàng như vậy trong đời.
Hổ nói, “Thôi được, Hòa ạ. Không có ai phải đánh người cả. Nhưng tôi vẫn muốn làm một điều gì đó cho anh. Hay là tôi dạy anh chiến đấu nhé?”
“Không!” Hòa khoanh tay trước ngực, nói, “Tôi không muốn học võ.”
Hổ nói, “Nhưng nếu anh học võ, thì anh có thể tự vệ chống lại những kẻ như tôi trong tương lai. Chẳng còn ai làm anh tổn thương nữa.”
“Không.”
Hổ hỏi, “Vậy thì anh muốn gì nào?”
Mã xen vào, “Gượm đã! Ta có một ý! Này, thằng thầy chùa, sao mi không dạy võ cho ta đi?”
Hổ ngó Hòa xem nó phản ứng như thế nào. Hòa nhìn xuống đất.
Hổ nói, vẫn nhìn Hòa, “Thôi được. Vì anh không muốn học võ, thì tôi sẽ dạy cho Mã, bạn của anh, nhé. Rồi cậu ấy có thể bảo vệ anh.”
Hòa nói, quay đi, “Sao cũng được.” Nó đi về phía tiệm bánh bao bên kia quảng trường.