← Quay lại trang sách

Chương 21

Mặt trời vẫn còn thấp trên bầu trời buổi sáng khi Hổ và Mã ngó nhau chằm chằm qua những thanh chắn của cái cũi tre. Hổ ngồi xếp bằng, hai bàn tay đặt trên đầu gối. Mã đứng vững và thẳng người.

Hổ hỏi, “Mã có nghĩa là ‘ngựa’, phải không?”

Mã xăn tay áo lên, “Đúng vậy. Thì sao nào?”

“Nếu mẹ mi đặt cho mi cái tên đúng với ý nghĩa của nó, thì đôi chân của mi hẳn là mạnh lắm, phải vậy không?”

Mã đáp, “Đúng vậy, mi đang muốn nói điều gì vậy?”

Hổ xoa cái đầu trọc, trầm ngâm suy nghĩ. Nó vỗ đùi phải cái đét, “Ta sẽ dạy mi ngón Vô Ảnh Cước. Nếu mi luyện trong mười năm thì nó sẽ làm mi nổi tiếng.”

Mã la lên, “Mười năm!”

“Đúng vậy, mười năm.” Hổ nghiêm nghị nói, “Có thể lâu hơn một chút, có thể sớm hơn một chút.”

Miệng của Mã méo xệch, “Ta không thể chờ lâu như vậy để đánh nhau! Hãy dạy cho ta thứ gì không mất nhiều thời gian quá.”

“Mọi thứ hay ho đều phải mất thời gian.”

“Thôi được, vậy thì dạy ta nhiều thứ để ta có thể luyện tất cả chúng trong một thời gian dài.”

Hổ đáp, “Kiểu đó không công hiệu. Vả lại ta có cảm giác rằng ta sẽ không ở đây lâu nữa. Chỉ có thời gian để dạy mi một món thôi. Nhưng vậy là tốt rồi. Ở chùa Ẩn Chân chúng ta có một câu châm ngôn: Ta sợ cú đá mà mi luyện cả mười ngàn lần, chứ không sợ mười ngàn cú đá mà mi luyện chỉ một lần thôi.

Mã nói, “Thôi mà, mi phải dạy ta nhiều hơn là chỉ một cú đá chứ.”

Hổ lắc đầu, “Ta không thể. Ưng và thủ hạ của nó sẽ đến đây sớm. Nhưng có lẽ nếu mi tìm thấy vài người bạn, thì ta sẽ dạy mỗi đứa một món khác nhau, rồi sau này bọn mi có thể dạy lẫn nhau món của mình. Cho nên mọi người sẽ học được khá nhiều, phải không nào?”

Mã đáp, “Ta nghĩ mi nói đúng.” Nó đá bay đất bụi. “Nhưng mi phải dạy ta món của ta trước đấy! Rồi ta sẽ đi kiếm mấy thằng bạn.”

Hổ đáp, “Như ý mi muốn. Chúng ta sẽ bắt đầu bằng thế đứng tấn đúng đắn, nó là căn bản của hầu hết các món. Người ta gọi nó là Mã Bộ bởi vì nó mạnh mẽ. Như một con ngựa. Như mi vậy.”

Mã mỉm cười.

Hổ nói, “Xem này, rồi bắt chước ta nhé.”

Hổ đứng và uốn người bên trong cái cũi. Nó dang chân ra bằng với chiều ngang của vai và rùn người xuống. Khi bắp đùi nó song song với mặt đất, thì nó rướn thẳng lưng và nhấc đầu lên để cổ thẳng hàng với xương sống. Đầu nó không đụng nóc cũi, điều này khá thoải mái, nhưng vết cào ngang mông bắt đầu hơi nhức chút đỉnh. Hổ đã quên mất vết cào, cũng như cái lỗ rách trên áo quần. Ít ra khi nó rùn người xuống thấp như thế này thì không ai nhìn được vào cái lỗ.

Trước cái cũi, Mã đứng và cố gắng hết sức để làm theo Hổ. Hổ nhận thấy Mã có thể giữ hoặc thẳng lưng hoặc giữ đùi song song với mặt đất. Nó không thể làm cả hai việc cùng một lúc mà không ngã. Trông Mã có vẻ giận lắm.

Hổ nói, “Đừng lo về chuyện đó. Sẽ mất mấy tháng cho mi đủ mềm dẻo để làm nó thấp như ta làm. Hãy cố nhớ điệu bộ của ta thế nào và một ngày nào đó mi sẽ thực hiện được. Bây giờ, thấy hai bàn tay ta không? Vị trí của chúng cũng rất quan trọng. Làm theo ta. Nắm mỗi tay thành một nắm đấm bằng cách uốn gập các ngón tay lại thật chặt vào lòng bàn tay, kế đó, gập ngón tay cái lại và bao choàng lên những ngón tay ngay trước cái khớp tay lớn trên ngón tay trỏ của mi. Được chưa nào? Bây giờ, gập cánh tay phải lên chín mươi độ và nghiêng nắm đấm lên trước mặt để bảo vệ nó. Hay lắm. Kế tiếp, đặt cánh tay trái thẳng xuống giữa hai chân và gập cùi chỏ lại một chút. Dùng nắm đấm đó để bảo vệ hạ bộ. Hầu hết khi đánh nhau, người ta để cả hai tay trước mặt, cho tới khi họ bị đá trúng hạ bộ vài ba lần.”

Mã cười khúc khích. Hổ không cười. Mã ngưng cười.

Hổ nói, “Từ vị trí này, mi nên xuống tấn. Vững như một cây sồi. Hai bàn chân nên cảm thấy bắt rễ vào lòng đất. Không thể xê dịch. Hãy để tất cả khí dương của trái đất - lực dương - chảy tràn vào thân thể qua lòng bàn chân, rửa sạch thân thể khi nó đi qua lục phủ ngũ tạng và ra hai nắm đấm của mi. Mi nên thực hành thế này ít nhất suốt một giờ, mỗi ngày, trong ít nhất một năm.”

Mã hỏi, “Làm cái gì? Chỉ đứng ở đây trong thế tấn này à?”

Hổ đáp, “Đúng vậy. Đây là căn bản của mi. Không có một căn bản vững chắc, mọi thứ sẽ ngã - như mi đã ngã khi lần đầu làm thử nó. Tin ta đi. Nhưng chúng ta không có một năm để đợi trước khi ta dạy thêm cho mi, do đó ta sẽ dạy mi cú đá luôn. Cú đá này được gọi là Vô Ảnh Cước bởi vì nó quá nhanh, nó không để lại chút bóng nào. Xem này.”

Người Hổ hơi xoay đi một chút và áo bào của nó nhẹ nhàng bay lên. Có vẻ như không có chân nào di chuyển, nhưng mái tóc bù xù của Mã bay ngược ra sau như có một làn không khí thổi vù sượt qua đầu nó. Mã nhìn quanh, rồi ngó lại Hổ, bàng hoàng.

Hổ hỏi, “Mi cảm thấy làn gió đó, phải không nào?”

“Đúng, nhưng... làm sao mi...?”

“Đó là Vô Ảnh Cước. Rất mãnh liệt.”

Mã nói, “Ma thuật.”

Hổ nói, “Không, nó không phải là ma thuật. Chỉ công phu tập luyện chuyên cần thôi. Rất chuyên cần. Thật ra cú đá rất đơn giản. Ta chỉ thực hiện nó thật nhanh và mạnh. Xem lại nhé.”

Lần này, Hổ thực hiện nó từ từ. Nó trông quá đơn giản. Với hai nắm đấm giữ yên vị trí, tất cả những gì nó làm chỉ là dồn trọng lượng thân thể lên chân trái và nhấc đầu gối phải lên cao. Với chân phải gập lại gần chín mươi độ, Hổ búng chân tới trước, duỗi ra cho tới khi nó thẳng băng trước mặt, song song với mặt đất. Chân nó giờ gần như thẳng góc với mặt đất và những ngón chân uốn cong ngược lại cho nên mọi sự va chạm đều được thực hiện bằng gan bàn chân. Hổ lặp lại các động tác thật chậm theo chiều ngược lại và chấm dứt bằng việc trả chân về vị trí nguyên thủy của nó trong thế tấn Mã Bộ.

Hổ hỏi, “Mi có nghĩ là mi đã nắm được nó chưa?”

Mã gật đầu.

Hổ nói, “Tốt. Như mi thấy đó, nó là một cú đá tới trước đơn giản. Nhưng nếu mi thực hiện nó đủ nhanh và mạnh, thì nó gần như không thể chặn được. Nếu mi thấy mi phải sử dụng nó sớm, thì ta đề nghị mi nhắm vào một trong hai đầu gối của địch thủ. Nếu mi đá thấp, mi sẽ giữ thăng bằng dễ dàng hơn. Hơn nữa, phần lớn người ta không nghĩ nó thấp, điều này khiến nó rất hiệu quả. Chỉ đừng quên rằng giữ thế tấn vững vàng là rất quan trọng khi mi thực hiện cú đá này hay bất cứ cú đá hay đấm nào khác, bởi vì lúc đó mi đang trao chuyển lực. Nếu mi chỉ sử dụng sức mạnh của cơ bắp chống lại đối thủ, thì chắc chắn nó sẽ có một hiệu ứng nhất định. Nhưng nếu mi xuống tấn và rút năng lượng từ cả trái đất, thì nó sẽ có một hiệu ứng lớn hơn rất nhiều. Điều đó hợp lý không?”

Mã đáp, “Đúng lắm.”

Hổ gật đầu. “Giờ có hai điều nữa mà mi phải luôn nhớ. Một là, mi chỉ đánh khi đó là phương sách cuối cùng và chỉ khi cần thiết. Đồng ý không?”

Mã ngó nghiêng đi, “Chắc chắn vậy.”

Hổ nói, “Hứa với ta đi.”

Mã quay lại nhìn Hổ, “Được, ta hứa.”

Hổ hít một hơi thật sâu, “Điều còn lại có lẽ còn quan trọng hơn. Vì mỗi hành động, có một phản ứng ngang bằng, đối lại. Điều này áp dụng vào đời sống, cũng như các môn võ. Mi có hiểu không?”

Mã đáp, “Hiểu.”

Hổ hỏi, “Mi có chắc không?”

“Tất nhiên là ta chắc.” Mã đáp, vung hai tay lên, “Giờ, bài học này hết chưa? Ta đói rồi.”

Hổ đáp, “Bài học hết bất cứ khi nào mi nói nó hết. Ta là kẻ bị kẹt trong cũi. Mi có thể bỏ đi bất cứ lúc nào. Tuy nhiên, thói quen của chính thầy của ta là kết thúc tất cả các buổi tập bằng một câu hỏi từ mỗi đệ tử. Mi có câu hỏi nào dành cho ta không?”

Mã gãi đầu, rồi mỉm cười, “Ông có thích thịt heo trong mấy bánh bao hấp điểm tâm không, Sư phụ? Hay ông thích thịt gà hơn?”