← Quay lại trang sách

Chương 22

Thái úy Vũ gọi lớn, “Ưng tướng quân! Sáng nay chúng ta có khách! Họ đến báo tin về một nhà sư bị bắt!”

Ưng đang dũa sắc những móng chân, hắn dừng tay, ngó ra cổng chính của chùa Ẩn Chân. Thái úy Vũ và đô úy Du đứng cạnh nhau bên ngoài cổng. Không để bị át giọng, đô úy Du thêm vào, “Các vị khách này từ cùng một ngôi làng mà tôi đã đến, thưa tướng quân! Tôi nhận ra một người trong bọn họ!”

Ưng thở dài, đứng dậy khỏi cái băng ghế thấp kế bên lò lửa. Hắn thấy hai người bận áo quần nông dân màu xám đi vào tầm mắt. Thái úy Vũ nắm lấy tay của người thứ nhất và lôi hắn về phía cổng. Đô úy Du bám theo người thứ hai, nhưng người này nhún vai khinh thường. Đô úy Du ho khan và chỉnh lại cái mũ. Hắn vẫn đi theo sau trong khi thái úy Vũ đưa hai người dân làng đi qua cổng.

“Bọn mi mang tin gì đến vậy?” Ưng hỏi khi bọn người tiến đến gần. Lưỡi hắn ngo ngoe trong miệng và hai người dân làng nhảy dựng lên nhưng không trả lời. Cả hai giương to mắt ngó Ưng chằm chằm.

Thái úy Vũ bóp mạnh cánh tay người thứ nhất. Gã kêu lên ăng ẳng.

Thái úy Vũ thúc, “Trả lời đi.”

Gã dân làng co rúm lại, “Chúng tôi... a a a à... mang tin về nhà sư bị bắt, thưa Ưng tướng quân. Và tin về mấy quyển bí kíp của ngài.”

Ưng ngã đầu qua một bên, “Bọn mi tóm được thằng nhóc và mấy quyển bí kíp à?”

“Đúng vậy, thưa tướng quân.” Gã nhìn xuống đôi chân của Ưng, bất giác rùng mình.

Ưng nheo mắt lại, “Có mấy quyển bí kíp cả thảy?”

Gã dân làng đáp, “Bốn quyển, thưa tướng quân.”

“Trông chúng như thế nào?”

Gã dân làng ngước lên nhìn Ưng, ngạc nhiên, “Không có ai dám mở chúng ra xem, thưa tướng quân. Chúng tôi nghĩ tốt nhất là không dính gì đến công việc của ngài.”

Ưng nhe răng cười, “Tốt lắm, vậy thì tả thằng nhóc xem.”

“Dạ, nó hơi to con so với tuổi của nó. Nó có vẻ như chừng mười hai tuổi. Trọc đầu và mặc chiếc áo bào màu cam. Nó có giọng nói trầm và khô khốc. Nó...”

Ưng hỏi, “Có gì lạ trên mặt nó không?”

Gã dân làng khựng lại, “Cái gì... a a à... chính xác là ngài muốn nói gì với từ lạ, thưa tướng quân?”

“Nó có cái vết đặc trưng nào trên mặt của nó không!”

“Nó có a a... mmm mộtttt cáiiii sẹo dài, ngộ ngộ, ngang trên một bên má. Giống trên má của ngài lắm, thưa tướng quân.”

Gương mặt sẹo của Ưng tối sầm lại, “Đủ rồi! Thằng này có vẻ nói thật đấy.” Ưng ngó ra cổng. Đô úy Du đang đứng ở đó, ngó bóng mình phản ánh trong chum chứa nước mưa.

Ưng gọi lớn, “Đô úy Du, đến đây mau!”

Đô úy Du chạy vội đến.

Ưng xoa trán, “Thái úy Vũ, ông vẫn còn việc phải làm ở đây và Đường Lang lên đường làm một nhiệm vụ đặc biệt. Ta nghĩ là ta sẽ phải giao chuyện này cho mi, đô úy Du. Mi đã thất bại thảm hại trong lần đầu mi đến cái làng đó. Đây là cơ hội để mi chuộc lỗi. Mang năm mươi lính trở lại ngôi làng đó để nhận thằng thầy chùa trẻ và mấy quyển bí kíp cho ta. Mang chúng về đây. Nếu mi lại thất bại, thì mi sẽ trả lời ta và không có chuyện có con ngựa đứng giữa ta và mi đâu. Hiểu chưa?”

Đô úy Du đáp, “Vâng, thưa tướng quân.” Hắn cố nuốt nước bọt.

Ưng hầm hè, “Tốt, vậy thì mi còn chờ gì nữa? Chọn lính đi, cưỡi con ngựa quỷ sứ đó và CÚT!”