Chương 23
Ngày dần tàn, cả làng tụ lại trên quảng trường xem Hổ, đang ở trong cũi, dạy gần một trăm đứa trẻ, mỗi đứa một thế võ. Con trai, con gái cũng như nhau, mỗi đứa thay phiên đứng ngay bên ngoài những thanh chắn để được chỉ dẫn riêng. Nhiều đứa con trai cứ than phiền về chuyện bọn con gái tham gia vào việc tập võ, mãi cho tới khi Hổ bảo chúng rằng nó sẽ không dạy cho bất cứ đứa nào nữa nếu chúng không dẹp cái trò than vãn đi. Hơn nữa, nó cho bọn con trai biết rằng có nhiều phụ nữ là “ni cô” ở nhiều ngôi chùa khắp nước Trung Quốc, kể cả ngôi chùa Thiếu Lâm nổi tiếng. Hổ cam đoan với bọn con trai rằng nếu có khi nào chúng đụng đầu sinh sự với một dũng “ni”, thì chúng nên giữ kín những ý nghĩ tiêu cực về con gái đi, kẻo không kịp hối.
Suốt thời gian đó, các bậc cha mẹ trò chuyện với nhau rất nhiều về việc khóa dạy võ của Hổ có cần dẹp đi ngay không, đặc biệt là có bọn con gái tham gia vào. Tuy nhiên, sau cùng, hầu hết các bậc cha mẹ đều đồng ý rằng vì chưa có ai bị thương tổn gì cả và bọn trẻ có vẻ thích thú lắm, thì khóa học có thể tiếp tục. Ngày ấm lên và không khí ở quảng trường rất dễ chịu. Không khí trong tiệm bánh bao thì không ấm áp dễ chịu như thế. Trong đó nóng. Thật sự là rất nóng.
Một người nói, “Tôi nói là chúng ta thả cho cậu ta đi đi. Rõ ràng cậu ta không phải là đứa hư hỏng gì đâu. Cậu ta chỉ phạm một lỗi thôi.”
Một người khác la lên, “Không phải là đứa hư hỏng à? Nhìn thằng nhóc Hòa đáng thương kìa! Nó ngồi trong góc cả ngày, một tai thì vểnh mãi về phía chúng ta vì tai kia không nghe được gì nữa!”
Hòa đứng dậy thét trả qua gian phòng đông nghịt những người. “Đầu tôi đã để thẳng hàng giờ rồi! Không có vểnh gì hết! Và tôi đã nói với các người là thính giác của tôi đang phục hồi cơ mà!”
Quan tổng trấn đứng đặt tay trên vai Hòa. Căn phòng lắng lại. Quan tổng trấn nghiêng người qua.
“Chuyện gì với con vậy, hả con trai? Trước đây cha chưa bao giờ thấy con như thế này?”
Hòa ngồi phịch xuống ghế lại, “Thưa cha, con chưa bao giờ buồn bực như thế này. Con ghét thiên hạ cãi vã nhau và con ghét thiên hạ cãi vã nhau về mình. Con là kẻ đau khổ nhất và con vẫn nghĩ rằng mình nên thả cho nhà sư này đi. Miễn sao anh ta hứa là không bao giờ đánh ai trong làng mình nữa. Chuyện gì xảy ra thì đã xảy ra rồi. Quá khứ là quá khứ. Đó là điều mà cha thường nói, không phải vậy sao?”
Quan tổng trấn ngồi xuống, đối diện với Hòa. Ông thả hai cẳng tay lên đầu gối. “Con thật là độ lượng, con trai à. Nhưng chuyện không đơn giản như vậy. Có rất nhiều chuyện chính trị dính líu vào rồi. Điều chính yếu là ta đã điều hai người đi báo tin cho Ưng tướng quân về chuyện bắt được nhà sư trẻ rồi. Nếu bọn lính tới đây mang hắn đi, mà không có hắn, thì bọn lính sẽ giận lắm. Thật sự là giận cho tới nỗi chúng có thể triệt hạ toàn bộ ngôi làng của mình. Trước đây ta đã thấy chuyện này rồi.”
Một người trong đám đông nói, giọng cay đắng, “Vậy chúng ta đang làm gì đây, thưa quan tổng trấn? Chỉ giao thằng bé và cho nó cái án tử à?”
Một người khác la lên, “Đừng nói kỳ cục như vậy! Chúng ta không biết là nó sẽ bị giết hay không mà.”
“Họ đã giết sạch các anh em của nó và triệt hạ toàn bộ ngôi chùa rồi!” một người khác thét trả, “Đó là lời tay đô úy đó nói! Tôi cho rằng chúng ta thả nhà sư đi. Nếu bọn lính làm khó dễ thì mình sẽ nói rằng cậu ta trốn thoát rồi.”
“Nếu nó ‘trốn thoát’ thì cả làng sẽ bị hủy diệt!”
“Mi không biết chuyện đó! Mi sẽ không biết một...”
Tiếng nói trong tiệm bánh bao càng lúc càng lớn. Thật ra, lớn cho đến nổi Hổ nghe được từng lời. Nó biết mình phải làm một chuyện gì đó để sao cho mọi việc ổn lại, nhưng làm gì đây? Nó cố nghĩ ra một kế hoạch thì Mã xuất hiện khệ nệ bưng một cái nồi đất nung nóng hôi hổi.
Mã cố nhét cái nồi vào giữa các thanh chắn của cái cũi, “Này, tôi đòi mẹ tôi nấu cái này cho anh. Chính là món ngỗng xối mỡ nổi tiếng của bà. Tôi cũng mang cho anh kim chỉ để vá áo quần.”
Hổ đáp, “Cám ơn bạn.” Nó nhăn mặt khi với lấy các món đồ. Mã nói, “Tôi biết, may vá là chuyện của phụ nữ. Nhưng anh nên ăn mặc cho tử tế hơn.”
Chuyện may vá không phải là lý do khiến Hổ nhăn mặt. Ở chùa Ẩn Chân mỗi người đều có một việc và ngẫu nhiên việc của Hổ là vá áo quần rách cho mọi người. Thật ra nó khá giỏi trong việc này. Chính món ăn làm cho nó nhăn mặt. Hổ giở nắp ra và cau mày. Mặc dù thích cả thịt gà lẫn thịt vịt, nó lại không chịu được ngỗng. Đặc biệt là món ngỗng xối mỡ. Có lần nó ăn món đó, bao tử nó nổi loạn nguyên cả một ngày. Hổ đậy nắp nồi trở lại và đẩy qua một bên.
Hồ nói, “À à à... cám ơn bạn rất nhiều. Một lát nữa tôi sẽ ăn.”
Mã nói, “Một lát nữa? Anh không đói sao? Anh biết đó, mẹ tôi nấu nó cho mình anh thôi đó. Bà thấy thương anh ghê. Bà nói không nên nhốt đứa bé nào trong cũi cả.”
Hổ cụp mắt xuống, “Làm ơn nói với mẹ bạn là tôi cám ơn nhiều lắm, nhưng...”
Mã tức tối hỏi, “Nhưng cái mốc xì gì ?”
Vừa lúc đó, gió nổi lên và đưa mùi ngỗng xối mỡ thơm nồng về hướng Hổ. Bụng nó cuộn lên.
“Nhưng... không có gì cả.” Hổ đáp, ngước nhìn lên. No vừa nghĩ ra một kế, “Làm ơn nói với mẹ bạn rằng tôi không biết làm thế nào để có thể cám ơn bà đây!”
Hổ đẩy cái nắp nồi nặng qua một bên và bốc nguyên con ngỗng lên bằng cả hai tay. Nó xé con ngỗng ra, ăn ngấu nghiến ngồm ngoàm. Chẳng mấy chốc, bao tử nó sôi lên ùng ục. Có vẻ như kế của nó tiến triển rồi đây.